Thiên Tuyết Truyền Kì

Chương 23




Cuối cùng cũng đến ngày phải quay về Trường Lưu. Dù sao nàng cũng đã chính thức trở thành chưởng môn nhân, không thể đơn giản như lúc đi được. Để tránh có sự dọc đường,ngoài Vân Ẩn còn có tứ sát trong thất sát của Mao Sơn đi theo bảo vệ nàng. Hoa Thiên Tuyết thực muốn hỏi bọn họ, là nàng bảo vệ họ hay họ bảo vệ nàng đây?

Dọc đường đi vô cùng bình an, dù sao thì thần khí của Mao Sơn cũng đã bị cướp đi nên so ra an toàn hơn các phái khác.

Nhìn Trường Lưu Sơn trên biển, Lạc Thập Nhất đã đứng ở đó.

Hoa Thiên Tuyết có chút thất vọng. Cốt Đầu không đến...

Trên đường đến đại điện, lỗ tai của Hoa Thiên Tuyết bị Bạch Bạch oanh tạc nặng nề, nó cứ nói mãi nàng sao không đánh thức nó dậy, nó để quên chỗ rượu quý định tặng Hủ Mộc Thanh Lưu ở Mao Sơn hết rồi. Nhịn không được, Hoa Thiên Tuyết thẳng tay ném nó cho Lạc Thập Nhất, mình và Vân Ẩn bay nhanh đến đại điện.

Tới đại điện, Bạch Tử Họa vẫn mang dáng vẻ như thiên tiên đó, lạnh lùng và hờ hững, hỏi sau khi hắn rời Mao Sơn có xảy ra chuyện gì quan trọng hay không. Hoa Thiên Tuyết chỉ qua loa đại khái nói lại vài sự kiện. Bạch Tử Họa không tin, cố ý dò hỏi thêm Vân Ẩn, Vân Ẩn đối với sự quan tâm của Tôn Thượng với chưởng môn nhân của mình thì có chút ngạc nhiên, nhưng vẫn mặt ôn hòa kể rõ ra chi tiết hơn, nói luôn cả việc sư huynh Vân Ế của mình có khuôn mặt giống mình y đúc, dặn dò Trường Lưu nên cảnh giác hơn, kể xong liền xin trở về Mao Sơn xử lý công việc. Bạch Tử Họa cũng không giữ lại, phân phó Lạc Thập Nhất dẫn họ rời đi.

Trong đại điện giờ chỉ còn Bạch Tử Họa và Hoa Thiên Tuyết, nàng cũng lười diễn trò đánh Thái cực quyền với hắn, dứt khoát dựa cả người vào cột trụ đại điện, khẽ ngáp giống như mình ngủ không đủ giấc vậy.

Bạch Tử Họa chậm rãi đi từ ghế xuống chỗ nàng, quan sát kiểu đầu bánh bao của Hoa Thiên Tuyết, cảm thấy rất đáng yêu, tay không tự chủ mà đưa lên chọt chọt, làm xong mới thấy mình luống cuống, mặt đỏ bừng, tay nhanh chóng rút về.

Hoa Thiên Tuyết thấy Bạch Tử Họa mặt mũi đỏ bừng, cảm thấy đáng yêu chết mất >v<, không ngờ Tiểu Bạch lại có một mặt trẻ con như vậy, nhịn không được liền trêu chọc: - Tiểu Bạch, ngươi phi lễ ta!!

Bạch Tử Họa mặt đã đỏ xoát một cái càng đỏ thêm, sau khuôn mặt dần bình thường trở lại, tuy nhiên hai lỗ tai vẫn đỏ bừng như máu. Hoa Thiên Tuyết càng nhìn càng thấy Tiểu Bạch nhà nàng cực kì đáng yêu. Hoa Thiên Tuyết không hề để ý bản thân trong lúc vô tình đã đem Bạch Tử Họa trở thành người của mình.

Bạch Tử Họa nhìn môi Hoa Thiên Tuyết cong cong, cảm thấy bản thân hôm nay thật mất mặt, ho nhẹ vài tiếng: - Xem ra ngươi sống rất tốt.

- Sao ta sống tốt khi không có Tiểu Bạch ngươi được chứ? - Hoa Thiên Tuyết làm ra vẻ đau thương ôm ngực, thời gian ở Mao Sơn, nàng bỗng ngộ ra một chân lí, muốn ăn đậu hủ mỹ nam thì da mặt tuyệt đối phải dày, da mặt dày mới cso thể ăn đậu hủ mỹ nam!

- Xem ra ngươi tin thần rất tốt, võ công cũng tiến bộ nhiều, Lạc Tuyết có sử dụng được không?

Hoa Thiên Tuyết cười càng đắc ý nhìn hai lỗ tai đỏ hồng của Bạch Tử Họa: - Tất nhiên là sử dụng tốt rồi, đồ của ngươi tặng ta mà.

Bạch Tử Họa nghe xong, trong lòng ẩn ẩn vui mừng.

- Thời gian ta không có ở đây, Cốt Đầu nhà ta vẫn khỏe chứ?

- Nàng tiến bộ không ít. - Nhắc tới vấn đề khác, khuôn mặt của Bạch Tử Họa liền trở về bình thường, hai tai cũng không còn đỏ nữa. Hoa Thiên Tuyết bĩu môi, Tiểu Bạch hiện tại không đáng yêu chút nào.

- Vậy không có gì nữa thì ta về phòng đây, mấy hôm nay lo xử lý công vụ Mao Sơn mệt chết. - Hoa Thiên Tuyết ngáp một cái, quay người đi ra. Bạch Tử Họa nhìn nàng, bỗng gọi lại: - Khoan đã.

Hoa Thiên Tuyết quay đầu, thấy Bạch Tử Họa chớp nhoáng xuất hiện trước mặt mình, ngón tay chỉ điểm lên trán nàng, ấn kí chưởng môn liền biến mất.

Hoa Thiên Tuyết có chút tiếc nuối, nàng cảm thấy để vậy đẹp hơn.

- Cảm ơn.

Nàng đi thẳng một đường tới Hợi điện. Bọn Khinh Thủy giờ vẫn đang trong giờ học, Bạch Bạch lại ném cho Lạc Thập Nhất rồi, thật là chán. Nàng đẩy cửa vào phòng, ngã người ra giường ngủ say.

Mấy tháng sau, Hoa Thiên Tuyết trước sự dài dòng của Đông Phương Úc Khanh, ánh mắt lạnh băng của Sóc Phong, uy hiếp của Nghê Mạn Thiên, ánh mắt " ai oán" (?) của Bạch Tử Họa thì ngưng ngay việc tập luyện như điên, chỉ thừơng thường múa vài chiêu học vài cái khẩu quyết hoặc là đứng từ xa nhìn Hoa Thiên Cốt tập luyện. Có vài lần không đành lòng, Hoa Thiên Tuyết liền mở miệng khuyên nhủ Hoa Thiên Cốt nhưng nhận lại chỉ là ánh mắt đầy phẫn nộ của nàng ta. Hoa Thiên Tuyết không hiểu trong thời gian nàng rời đi thì chuyện gì đã xảy ra mà khiến Cốt Đầu thành như vậy?

Cứ như vậy, mọi chuyện vẫn cứ diễn ra như thường, Đại hội Kiếm Tiên cũng theo đó mà đến gần. Trong giờ thực chiến, Hoa Thiên Cốt đánh thắng Nghê Mạn Thiên, tuy nhiên khác với trong nguyên tác, Nghê Mạn Thiên không đi tìm nàng giở trò. Hoa Thiên Tuyết đối với việc này rất hài lòng. Nhưng lại không ngờ là nàng lại bị người khác tấn công trước ngày diễn ra đại hội.

Với tu vi của mình, Hoa Thiên Tuyết thừa sức bắt người mặc áo đen phía trước, nhưng nàng lại không động đậy, mặc cho người kia chạy thoát. Chờ bóng đen kia khuất bóng, Hoa Thiên Tuyết mới hoàn hồn, nhìn thứ nàng lấy được từ trên người hắc y nhân, trong lòng ngổn ngang khó tả.

Mà trong bàn tay nhỏ bé kia, một cái vòng tay bằng sò biển lấp lóe, nếu nhìn kỹ thì có thể thấy, trên cái vỏ sò lớn nhất còn khắc một hàng chữ: Happy birthday Cốt Đầu.

Bỗng Hoa Thiên Tuyết cảm thấy trên má lành lạnh, một giọt nước mắt khẽ lăn.