Thiên Tuyết Truyền Kỳ

Chương 10




Hoa Thiên Tuyết rất bi ai trừng mắt Sóc Phong một cái rồi nhanh chóng ngồi xuống niệm pháp quyết bắt đầu luyện tiên pháp.Sau một canh giờ thì nàng mở mắt, thở ra một ngụm trọc khí rồi đứng lên rút kiếm ra tiếp tục luyện kiếm pháp. Đây là chương trình luyện tập quen thuộc mà ngày nào nàng cũng luyện, nhưng đôi khi hứng thú lên thì Sóc Phong cũng sẽ lao vào đánh đối kháng với nàng,cả hai cứ như vậy mà luyện tập cùng nhau ( mặc dù cái tên Sóc Phong mặt than kia chỉ ngồi nhìn nàng luyện công ==)

-!!!! - Hoa Thiên Tuyết nhìn vết thương trên cánh tay, ngửa mặt lên trời rống thầm một tiếng: CMN thật xui xẻo mà!!! Nàng chỉ là hơi lơ đễnh một chút vậy mà cũng bị thương là sao? Thật cmn nó chó má!!!!

- Ngươi thất thần. - Bạn nhỏ Sóc Phong rất không có lương tâm đánh một cú thật đau đớn vào vết thương tinh thần của ai đó. Đây thật đúng là sát muối vào vết thương mà TAT Hoa Thiên Tuyết khóc không ra nước mắt.

- Ngươi không cần đả kích ta TAT - Hoa Thiên Tuyết bị đả kích ngồi bệt xuống đất, thả kiếm xuống quơ quơ cánh tay bị thương lên hướng Sóc Phong gọi lớn: - Mau mau giúp ta trị thương a!!!

Sóc Phong lạnh nhạt nhìn Hoa Thiên Tuyết, nhìn cho đến khi Hoa Thiên Tuyết nổi hết cả da gà thì mới nhẹ nhàng nhảy từ trên cây xuống đi tới cạnh nàng, lại lạnh nhạt đụng đụng vào vết thương của nàng một cái rồi mới thành thành thật thật chữa thương cho nàng. Hoa Thiên Tuyết nghiến răng nghiến lợi, đây căn bản không giống trong nguyên tác lạnh lùng mỹ nam mà là một cái mặt than phúc hắc nhân!!!!!!

Mặc dù trong lòng thì đã đem Sóc Phong mắng gần ngàn lần nhưng ngoài mặt thì Hoa Thiên Tuyết vẫn rất ung dung trêu đùa hắn:- Ai nha nha, Sóc Phong này, ngươi cũng không nên nhìn ta lưu luyến vậy chứ,ta dù sao cũng là nữ nhân a,sẽ biết ngại ngùng đó~~~

Hoa Thiên Tuyết trong lòng thầm phỉ nhổ bản thân 3 giây.

Sóc Phong tay hơi khựng lại nhưng rất mau đã trở nên bình thường,tay lại nhanh chóng ở vết thương của Hoa Thiên Tuyết sử dụng pháp thuật chữa thương, rất nhanh đã ngưng chảy máu,chỉ để lại một vết thương trông khá là kinh dị. Hoa Thiên Tuyết tặc lưỡi,dù sao cũng là con gái,nàng tất nhiên cũng sẽ không thích trên thân thể mang sẹo.

Sóc Phong liếc nhìn vẻ mặt có chút đau lòng của Hoa Thiên Tuyết, tựa như biết rõ nàng đang suy nghĩ cái gì, môi mỏng chậm rãi nói:- Sẽ không để lại sẹo.

Hoa Thiên Tuyết có chút kinh ngạc nhìn Sóc Phong. Nhìn tên này có vẻ mặt lạnh nhưng cũng quan tâm người khác phết.

Sóc Phong chữa thương cho Hoa Thiên Tuyết xong liền đứng lên tránh sang một bên tiếp tục nhìn Hoa Thiên Tuyết. Hoa Thiên Tuyết lắc lắc cánh tay bị thương hai cái rồi đứng lên tiếp tục vung kiếm.Cả hai cứ ngươi nhìn ta luyện cho đến hừng đông mới rời đi.

Khi Hoa Thiên Tuyết trở vê phòng thì cũng là lúc Nghê Mạn Thiên đang sửa soạn y phục chuẩn bị đến Hợi điện,Hoa Thiên Tuyết rất tự nhiên cầm lấy một miếng điểm tâm Nghê Mạn Thiên để trên bàn đưa lên miệng cắn một cái.Nghê Mạn Thiên mặc xong áo ngoài liền từ sau tấm bình phong đi ra thấy Hoa Thiên Tuyết đang rất tự nhiên cầm đồ của mình ăn ngon lành,có chút tức giận giật lại gói điểm tâm:- Ngươi đi đâu mới về? Rửa tay chưa?

Hoa Thiên Tuyết phủi phủi vụn điểm tâm trên áo,rót cho bản thân một ly trà,bày ra vẻ mặt đau khổ:-Còn không phải do ngươi đuổi ta ra khỏi phòng sao?Ta ngủ ngoài trời thật là lạnh. Ngươi không hỏi ta có bị ốm hay không mà lại hỏi ta đã rửa tay hay chưa, thật không có tình người mà...

Nghê Mạn Thiên có chút rợn người nhìn Hoa Thiên Tuyết thương tâm ôm ngực,ho nhẹ mọt tiếng có chút không được tự nhiên chạy nhanh ra khỏi phòng.Hoa Thiên Tuyết nhìn bóng lưng nàng bật cười,sau đó liền nằm đổ lên giường ngủ bù.

Thật là mệt chết mà...