Thiên Vận Online

Chương 15: Nơi hạnh phúc




Trên con hẻm chật hẹp, một người một sói chung quanh tháo chạy, lóe lên hai đạo tàn ảnh màu bạc và lam tử sắc. Phía sau bọn họ, đuổi sít sao là một nam tử cưỡi trên một bạch điểu lớn, mái tóc dài màu ánh trăng tung bay trên không trung, họa xuất những độ cong lóa mắt.

“Mọi người, ta phát hiện người chơi kia.” Nguyệt thông báo trên kênh tần

Vô Cực truy vấn: “Ở đâu?”

“Ngoài thương điếm sủng vật, ta đang truy hắn. Đối phương tựa hồ muốn chạy khỏi khu thương điếm.”

“Đừng để hắn chạy đến nơi đông người.” Vô Cực nói: “Nguyệt, ngươi dẫn hắn đến tiễn tháp phía đông.”

“Ta tận lực.”

Vô Cực nói với những người khác: “Chúng ta đáo đến tiễn tháp phía đông chặn người.”

Nguyệt cưỡi Bạch Vũ bay thấp đuổi theo người chơi kia, đối phương rất rõ ràng, so tốc độ thì tuyệt đối không thể thắng được Nguyệt, cho nene hắn không ngừng chạy vào những con hẻm nhỏ. Chiêu này đối người khác có lẽ hữu dụng, nhưng đối với Nguyệt từng tham dự thiết kế xây dựng Vô Hạn thành mà nói, hắn căn bản cắt đuôi không xong.

Mỗi khi hắn lao vào một hẻm nhỏ, Nguyệt đều có thể bay trước đến đón đầu, làm cho hắn không thể không liên tục thay đổi đường chạy, để tránh khỏi bị Nguyệt bắt được. Chậm rãi, hắn bị Nguyệt dẫn tới quãng trường phía đông, qua một chút nữa là sẽ đến tiễn tháp phía đông, nơi bọn Vô Cực đã mai phục sẵn sàng.

Đối phương tựa hồ phát hiện Nguyệt cố ý đưa hắn dẫn tới một nơi nào đó, hắn cũng không chạy, bất động trốn dưới một mái hiên, xem ra là chuẩn bị logout.

Nguyệt làm sao để hắn được như nguyện, lập tức bắn ra một đạo bùa, cưỡng chế gián đoạn thời gian đếm ngược logout.

PK tuy rằng sẽ trừ giá trị danh vọng, nhưng so với việc để hắn chạy mất vẫn tốt hơn, hơn nữa sau khi hắn bị Nguyệt công kích, trong năm giây tiếp theo hắn không thể sử dụng mệnh lệnh logout lần thứ hai.

Người nọ kinh ngạc nhìn Nguyệt, không rõ Nguyệt rõ ràng thoạt nhìn là triệu hoán sư, vì sao còn có thể sử dụng ngự phù thuật ( triệu hoán sư không thể song tu phù chú sư ).

Không để hắn có thời gian suy nghĩ nhiều, Nguyệt đã cưỡi Bạch Vũ bay đến trước mặt hắn. Hắn né tránh một lá bùa khác bắn tới, lại lao vào một con hẻm gần đó.

“Chết tiệt!” Nguyệt oán giận: “Người này rất giỏi chạy.”

“Dẫn tới chưa?” Nhất Kiếm hỏi.

“Vốn đã đuổi hắn tới quãng trường phía đông.” Nguyệt đáp: “Thế nhưng lại để cho hắn chạy đi.”

Vô Cực nói: “Ngươi nghĩ hắn sẽ trốn về hướng nào, chúng ta sẽ đi đến phía trước mai phục.”

Tên kia tuy rằng một mực loạn chui vào các hẻm nhỏ, thế nhưng, tựa hồ mục đích là hướng về một phương hướng nào đó.

Hắn muốn chạy đến đâu? Nguyệt suy nghĩ. Ra khỏi thành thì tương đối dễ trốn, cho nên hẳn là sẽ chạy đến đông môn cách nơi này gần nhất.

“Ta nghĩ hắn đại khái là muốn từ đông môn ra khỏi thành.” Nguyệt nói ra suy nghĩ của mình.

“Chúng ta đến đông môn mai phục.” Vô Cực phân phó.

“Vô Cực.” Nửa Cuộc Đời ở thành chủ thất đợi mệnh lệnh đột nhiên nói: “Ngươi đi đóng cửa thành đông lại, nếu như lần này khiến đối phương chạy ra thành, hắn sẽ không rồi trở về nữa.”

Tại một chỗ bị đuổi bắt ba lần, ai còn tiếp tục ở lại nơi này?

“Đóng cửa thành!” Nhất Kiếm kinh ngạc: “Như vậy được không đó? Cũng không phải đang chiến đấu.”

Sa Lợi Diệp cũng đồng tình: “Không thể ra vào thành người chơi sẽ tức giận đó.”

“Không quản được nhiều như vậy.” Vô Cực nói: “Ta đi đóng cửa thành, Nửa Cuộc Đời ngươi đi phát thông cáo, lý do tự nghĩ! Chúng ta nhanh chóng chạy tới đông môn thành!”

Từ nãy tới giờ vẫn chạy tới chạy lui, Nhất Kiếm có điểm oán giận: “Được rồi.”

Có một vấn đề tất cả mọi người không muốn nói, chính là sau khi dẫn đối phương tới đông môn, nếu như hắn muốn logout, bọn họ cũng chỉ có thể cưỡng chế gián đoạn đếm ngược, thậm chí không ngừng công kích hắn khiến hắn bị vây trong trạng thái PK. Chỉ là thủ đoạn này thực sự quá tàn nhẫn, không ai nguyện ý làm.

Nguyệt lơ lửng trên vùng trời thấp, không ngừng phóng bùa kéo dài thời gian hắn chạy tới đông môn, để Vô Cực tranh thủ đóng cửa thành. Nếu như có thể sử dụng [Thúc Phược kết giới] vây khốn đối phương là hay nhất, bất quá [Thúc Phược kết giới] thời gian chú thời gian quá dài, niệm xong chú ngữ đối phương đã sớm chạy xa lắc ( người đang đọc chú không thể hành động )

Lúc này, trong lòng Nguyệt đột nhiên khẽ động.

Lúc trước hắn đều lo lắng về việc Ngự Lôi là NPC nhiệm vụ nên không dám công kích, không biết nếu như công kích đầu lang kia thì sẽ như thế nào?

Hắn nhắm vào Ngự Lôi bắn ra một đạo [Phong Linh phù] có tốc độ tấn công cao nhất, bắn trúng chân sau của nó.

“Ngao ô –” Ngự Lôi ăn đau, rên rĩ một tiếng.

Người nọ nghe thấy Ngự Lôi gào thét, bỗng chốc dừng lại thân hình, quay đầu căm tức nhìn Nguyệt, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt lộ ra biểu tình vừa giận vừa hận. Hắn nhìn dòng máu đỏ sẫm chảy xuống từ vết thương trên chân Ngự Lôi, thấp giọng rít lên: “Là ngươi bức ta!” Trong giọng nói hàm chứa một tia đau khổ.

Lời nói vừa dứt, trong tay hắn lập tức hiện ra hé ra linh phù màu đỏ sẫm và xanh lam, nhẹ giọng niệm vài câu chú ngữ, trước người cũng bay ra ba tấm phù chỉ lóe kim quang. Đây là ngự phù thuật đã hơn cấp 8 cộng thêm hội phù thuật, xem ra hắn muốn sử xuất phù pháp tự sáng chế uy lực cường đại đến công kích.

Phù pháp sáng chế có thể dung hợp đến ba loại thuộc tính nguyên tố, hơn nữa hình thức công kích cũng không thể đoán trước, lúc này muốn làm ta cái gì phòng thủ né tránh đều không còn kịp, Nguyệt không thể làm gì khác hơn là buff cho mình một cái [Phản Xạ kết giới] và [Chúc Phúc Thuật], chuẩn bị đón đỡ ba công kích này.

Hắn khẽ quát một tiếng: “Thiên Viêm Phần Phong!” Linh phù phong, hỏa trong tay bắn ra, cùng ba tấm phù chỉ phía trước dung hòa làm một.

Trong nháy mắt, không khí xung quanh đều nóng cháy lên, một đạo gió xoáy mang theo mang theo cánh hoa lửa kéo tới đập vào mặt.

Hệ thống thông báo! Đã bị người chơi Phượng Tường Vũ công kích, -1000 HP

Hệ thống thông báo! Người chơi Nguyệt Phi Ly cùng người chơi Phượng Tường Vũ tiến nhập trạng thái PK.

Phong trợ hỏa thế, hỏa trường phong uy (gió trợ giúp làm tăng thế lửa, lửa mạnh hỗ trợ cho gió), phong hỏa vốn là thuộc tính hỗ trợ lẫn nhau, hơn nữa phù pháp cao đến cấp 9, trong nháy mắt đã khiến lượng máu của Nguyệt rụng mất một nửa. Bất quá đối phương cũng không tốt hơn, bị [Phản Xạ kết giới] phản xạ lại một phần công kích, cũng mất đi không ít máu.

Quan trọng nhất là, bởi vì lúc nãy Nguyệt đã từng công kích hắn, hiện tại hắn lại công kích Nguyệt, bọn họ chính thức tiến nhập trạng thái PK, trước khi một bên nhận thua hoặc tử vong, ai cũng không thể logout ( sau khi tiến nhập trạng thái PK thì không thể logout ).

Nghe thấy hắn lại bắt đầu niệm chú ngữ, Nguyệt vội vàng buff đầy máu cho mình, lần thứ hai niệm chú ngữ [Phản xạ kết giới]. Nguyệt vừa buff xong, mới phát giác chú ngữ hắn đang niệm rất quen thuộc.

[Thúc Phược kết giới], đối phương là một đạo sĩ!

Thế nhưng đã quá muộn, Nguyệt vẫn chưa kịp có điều phản ứng thì chú ngữ đã niệm xong. Trong chớp mắt, trên không trung trống rỗng toát ra hơn mười bàn tay trong suốt, giữ chặt y và Bạch Vũ, mà Phượng Tường Vũ cũng nhân cơ hội dắt Ngự Lôi chạy trốn.

Hiện tại chỉ có thể đánh cược từ đông môn gần đây chạy ra khỏi thành.



“Chặn hắn lại” Nhất Kiếm thảo luận trong kênh tần: “Nguyệt đại ca ngươi ở đâu? Mau tới đi!”

“Ta bị hắn dùng kết giới ràng buộc vây khốn, lập tức đến!”

“Hắn công kích ngươi!” Vô Cực khẩn trương hỏi thăm: “Có nặng lắm không?”

Ta trả lời: “Không có việc gì.” Ngữ khí quan tâm đó làm ta phi thường cảm động.

Đợi được kết giới hết hạn tiêu thất, ta lập tức chạy tới đông môn. Thiên Các Nhất Phương mang theo một đội vệ binh tại phụ cận đông môn sơ tán đám người muốn ra khỏi thành, ta hướng hắn lên tiếng chào hỏi.

“Có người bất mãn sao?” Ta chỉ chính là chuyện đóng cửa đông môn.

“Tạm thời không có.” Nhất phương thành thật hồi đáp.

“Vậy là tốt rồi.” Ta mỉm cười: “Hy vọng có thể thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ.”

Nhất phương chỉ gật đầu, tiếp tục chỉ thị mấy người chơi rời khỏi thành bằng cửa khác.

Tới đông môn, liền thấy đoàn chúng ta vây quanh hai người. Một người là Phượng Tường Vũ mặt búp bê, tóc bạc, người kia là một tuấn mỹ thiếu niên có mái tóc ngắn lam sắc, đôi mắt lại là màu tím, cùng lang nhân Ngự Phong lớn lên có vài phần tương tự, xem ra đây chính là hình người của lang nhân Ngự Lôi.

Ta đi tới bên cạnh Vô Cực, nhỏ giọng hỏi: “Thế nào?”

Vô Cực khẽ lắc đầu, cho ta một nụ cười khổ.

Nhất Kiếm tức giận nói rằng: “Chúng ta xin hắn thả Ngự Lôi đi, mềm cứng gì cũng dùng qua một lượt. Đừng nói có đáp ứng hay không, ngay cả một câu hắn cũng không chịu hé miệng.”

“Vậy phải làm sao bây giờ?” Ta nhìn tình thế giằng co trước mắt, hỏi.

Sa Lợi Diệp nhún vai: “Hồ ly đại thúc đang nói chuyện với hắn.”

“Không được gọi ta là hồ ly –” Nửa Cuộc Đời Phong Vân quát trên kênh đoàn: “Đừng ồn!”

“Ha ha…” Sa Lợi Diệp cười duyên: “Hồ ly rất đáng yêu a!”

Hiện giờ không phải thời gian thảo luận hồ ly có đáng yêu hay không…

Nửa Cuộc Đời hao hết miệng lưỡi khuyên bảo hồi lâu, Phượng Tường Vũ rốt cục mở miệng nói chuyện.

“Ta sẽ không thả Lôi đi! Các ngươi hết hy vọng đi!”

“Ta cũng không muốn miễn cưỡng ngươi, ” Vô Cực nói: “Nhưng chúng ta cần giải nhiệm vụ, ngươi có thể chờ chúng ta giải nhiệm vụ xong thì bắt lại lần nữa.”

“Đúng vậy, tất cả thành viên Ngân Chi Vô chúng ta đều có thể giúp ngươi.” Nhất Kiếm cũng nói: “Bằng năng lực của chúng ta, đừng nói là lang nhân, ngay cả sủng vật cấp cao hơn đều có thể bắt được cho ngươi!”

Phượng Tường Vũ chỉ lắc đầu, lần thứ hai ngậm miệng không nói.

“Ngươi rốt cuộc muốn như thế nào!” Sa Lợi Diệp nổi giận.

Ngự Lôi kéo y tụ Phượng Tường Vũ: “Phượng, đừng chú ý đến họ. Chúng ta đi thôi.”

“Ngươi cho là… đi được sao?” Hoàng nhẹ nhàng vuốt ve ma trượng, lạnh lùng lên tiếng.

Thú mâu tử sắc hung hăng quét về phía chúng ta, thấp giọng rít gào: “Cùng lắm thì chết.”

“Lôi…” Phượng Tường Vũ kinh ngạc nhìn Ngự Lôi, đối phương quay lại cho hắn một nụ cười ôn nhu mà kiên định.

“Đúng là không có gì lớn.” Khóe miệng Nửa Cuộc Đời giương lên nụ cười tàn nhẫn, “Bất quá, ta cũng sẽ không cho các ngươi chết đơn giản như vậy. Đừng quên, ta là một tế ti.”

“Không sai!” Sa Lợi Diệp cũng nói: “Ta rất tự tin đối với mẫn tiệp của mình.” Nói xong còn rút ra hai thanh chủy thủ sắc bén, lắc a lắc trước mặt bọn họ ra chiều uy hiếp.

Phượng Tường Vũ và Ngự Lôi chỉ là nhìn thẳng vào bọn họ, trong mắt không có một tia sợ hãi.

“Ngự Lôi!” Nguyệt bước về phía trước, ôn nhu khuyên nhủ: “Đệ đệ ngươi Ngự Phong muốn chúng ta mang ngươi trở lại, hắn rất lo lắng cho ngươi.”

“Không có gì để lo lắng.” Ngự Lôi buồn bã nói: “Ta rất tốt.”

“Ngự Phong mong muốn ngươi trở lại, không nên cùng một chỗ với nhân loại.” Nguyệt chưa từ bỏ ý định tiếp tục khuyên bảo: “Hắn nói, ngươi chỉ có ly khai người kia mới có thể hạnh phúc.”

“Ta sẽ không rời khỏi Phượng!” Hắn kích động: “Tuyệt đối không!”

Nửa Cuộc Đời khôn khéo lập tức bắt được chân trong lời hắn nói, “Ngươi là nói, ngươi có thể tự nguyện ly khai?”

“Ta sẽ không ly khai.” Hắn nhắc lại lần thứ hai , “Cho dù có bất hạnh, không, chỉ cần đi theo Phượng sẽ không có bất hạnh!”

“Vậy, sao?” Nụ cười trên môi Nửa Cuộc Đời càng thêm tàn khốc.

Phượng Tường Vũ tựa hồ cũng phát hiện hàm ý trong nụ cười kia, sắc mặt hắn vốn tái nhợt lại càng trở nên không còn chút máu.

Nửa Cuộc Đời vô tình nói: “Ta đây cũng chỉ đành phải ép buộc một chút.” Hắn nghĩ thầm, sao mà mình giống như mấy tên ác bá đi thưởng dân nữ thế này!

“Đầu tiên, ta sẽ tàn nhẫn mà giết chết chủ nhân của ngươi, hắn hồi sinh, ta lại giết. Đừng quên, Vô Hạn Thành là thành của chúng ta, điểm hồi sinh trong thành cũng là chúng ta quản, các ngươi căn bản không có cơ hội ly khai.”

“Bằng không, ta cũng có thể công bố ID chủ nhân ngươi, phát lệnh toàn thành truy nã hắn.” Vô Cực cũng lên tiếng: “Các ngươi hẳn nên biết kết quả nếu khiến ta tức giận.” Nói xong còn không quên lộ ra nụ cười khát máu.

Nhất Kiếm bảo vệ cửa thành rút ra trường đao, chỉ vào tim Phượng Tường Vũ.

“Phượng!” Ngự Lôi vươn lợi trảo muốn xong lên hộ vệ, thế nhưng lại bị đao phong của Sa Lợi Diệp cản lại.

Nửa Cuộc Đời híp mắt: “Suy nghĩ đi!”

“Ta không muốn rời khỏi Phượng!” Ngự Lôi căm tức trừng chúng ta, mười ngón tay nắm chặt.”Thế nhưng ta cũng không muốn Phượng bị thương tổn!”

Móng vuốt sắt nhọn đâm thủng lòng bàn tay, máu tươi ồ ồ chảy xuống, “Bất quá, nếu như Phượng không muốn ta đi, dù thế nào ta cũng sẽ không rời đi.”

Phượng Tường Vũ nhìn chằm chằm vào đôi mắt tím nóng bỏng của Ngự Lôi.”Vậy sao?” Cười khả ái, “Vậy sau này còn phải làm phiền ngươi rồi.”

Hắn thay đổi bộ dạng tao nhã nhu nhược vừa rồi, lớn tiếng quát: “Muốn đánh cứ lên!” Lấy ra linh phù tứ sắc, bày ra giá thức công kích.

Ngự Lôi cũng hiện ra răng nanh lợi trảo, thú mâu tử sắc hiện lên sợi sợi hồng mang.

Mọi người bề ngoài làm ra vẻ vô tình tàn khốc, phía sau lại bí mật nghị luận trên kênh tần.

Nhất Kiếm khẩn trương nói: “Làm sao bây giờ, hắn dị biến kìa!” Hắn giả bộ trương ra bộ mặt bị hù dọa đến kinh hãi.

“Đành phải… đánh thôi.” Sa lợi diệp nói cứng. Ô ô ô… nàng thực sự không muốn công kích hai mỹ thiếu niên thoạt nhìn thật ngon ăn thế kia đâu a!

“Cũng không phải đánh không thắng.” Vô Cực giương lên nụ cười cuồng ngạo, “Chơi đùa cũng tốt.”

“Vấn đề không phải có thể đánh thắng hay không, mà là sau khi đánh thắng rồi có thể giải được nhiệm vụ hay không!” Nguyệt nói: “Nếu là không có biện pháp hoàn thành nhiệm vụ, không cần phải rụng giá trị danh vọng.”

Nửa Cuộc Đời hỏi: “Vậy Tiểu Nguyệt, ý của ngươi là?”

“Phượng Tường Vũ đã theo ta tiến nhập trạng thái PK, để ta đánh với hắn là được rồi.”

Vô Cực lập tức cản lại: “Như vậy rất nguy hiểm.”

Nguyệt nhìn về phía Vô Cực, cho hắn một ánh nhìn khiêu khích, “Ngươi không tin ta?”

“Ta… tin.”

“Vậy đừng nhúng tay vào.”

Nguyệt lại đi về phía trước, nói với Phượng Tường Vũ: “Vừa nãy động thủ trước chính là ta, muốn đánh cũng là chúng ta đánh trước.”

“Không thành vấn đề.” Nói xong, hắn mà bắt đầu ngâm tụng một đoạn chú ngữ.

Đối phương là đạo sĩ cao cấp, dùng phù pháp và kết giới tuyệt đối đánh không lại hắn, biện pháp duy nhất chính là triệu hồi ra thú triệu hồi đến quấy rầy hắn đọc chú ngữ, tiếp theo thừa dịp công kích.

Nguyệt triệu ra 10 đầu Xích Biên Bức (dơi màu đỏ), lệnh cho chúng nó lợi dụng thân hình nhanh nhẹn không ngừng gây trở ngại Phượng Tường Vũ đọc chú, khiến hắn chỉ có thể sử dụng phù pháp công kích cấp thấp (khoảng cấp 3) có thời gian ngâm tụng ngắn.

Phù pháp công kích của Nguyệt đối với hắn tuy rằng hiệu quả không nhiều lắm, thế nhưng nếu như có thêm một Bạch Vũ cấp 100, vậy thì không thể nói.

Phượng Tường Vũ một muốn loại trừ đám thú triệu hồi phiền nhiễu, lại muốn phòng ngự trước công kích của Bạch Vũ, pháp thuật uy lực cường đại cũng không thể sử dụng được. Vài phút sau, hắn cũng đã cả người bị thương, chật vật bất kham. Ngự Lôi đứng một bên, nhìn Phượng Tường Vũ không ngừng bị thương tổn, nội tâm thống khổ không gì sánh được, hận không thể nhận hết mọi khổ sở thay hắn.

“Chỉ cần ngươi tự nguyện ly khai, ta lập tức đình chỉ công kích.” Nguyệt nói những lời này lập tức nhận lấy nhãn thần tràn ngập hận ý từ Ngự Lôi.

“Nếu như ngươi giết Phượng, ta sẽ giết ngươi!” Hắn hung hăng gầm lên.

“Giết chết hắn?” Nguyệt học Nửa Cuộc Đời giương lên nụ cười tàn nhẫn, “Không đơn giản như vậy.” Nói xong thuận tay buff máu cho Phượng Tường Vũ.

Vẻ khát máu kia, nụ cười xa lạ, Sa Lợi Diệp có điểm sợ hãi. “Nguyệt nguyệt có chút… khủng bố nga.”

“Tiểu Nguyệt là thay chúng ta làm người xấu.” Nửa Cuộc Đời nói: “Trước đây đoàn chúng ta cùng người khác có gì tranh chấp, đều là Tiểu Nguyệt tự nguyện làm mặt đen.” (ý chỉ làm người xấu đứng ra giải quyết)

“Thảo nào, ta còn tại kỳ quái lần này tại sao Nửa Cuộc Đời đại ca lại làm mặt đen?” Nhất Kiếm vỡ lẽ: “Nguyên lai là ngươi không muốn Nguyệt đại ca tiếp tục thay chúng ta làm người xấu.” Lần này hắn cuối cùng cũng có chút đầu óc.

Nửa Cuộc Đời đáp: “Đây là ý của lão đại.”

“Chỉ là…” Vô Cực nhìn chăm chú vào nụ cười thị huyết trên mặt người kia. Hắn biết, cậy mạnh giả vờ bày ra diễn cảm ấy khó khăn đến thế nào. “Lần này lại khiến hắn làm người xấu.” Vô Cực thật không cam lòng.

Ngay khi Bạch Vũ dùng trảo xé rách lưng Phượng Tường Vũ thì Ngự Lôi rốt cục nhịn không được xuất thủ. Hắn không để ý lưỡi dao sắt bén Sa Lợi Diệp gác trên cổ mình, một cú bật người, vung lợi trảo đánh úp về phía Nguyệt.

Nguyệt không ngờ Ngự Lôi lại đột nhiên xuất thủ, thoáng sửng sốt, trảo ảnh ngân sắc đã bổ nhào vào trước mặt y. Một trảo này nếu vung xuống, người tới điểm hồi sinh trước chỉ sợ sẽ là Nguyệt.

“Thương!” Một tiếng kim thạch vang lên, Minh Nguyệt kiếm trượng đúng lúc ngăn trở một trảo trí mạng kia.

Vô Cực ptrwor tay, đánh Ngự Lôi lật nghiêng trên mặt đất, Ngự Lôi còn chưa kịp đứng dậy, Minh Nguyệt kiếm trượng lóe điện quang cũng đã chỉ vào mi tâm (vùng giữa chân mày) hắn.

Vô Cực lạnh lùng nói: “Không cho phép ngươi động đến hắn!” Biểu tình so với khi nãy Ngự Lôi trừng bọn họ còn muốn tràn ngập tức giận hơn.

“Không cho phép các ngươi thương tổn Phượng!” Ngự Lôi cũng hồi đáp bằng ngữ khí lạnh lẽo không thua kém.

“Ai cho ngươi ra tay?” Nguyệt không hờn giận nói: “Xen vào việc của người khác!”

Nguyệt vốn muốn chọc giận Vô Cực, muốn hắn không nhúng tay vào chuyện này. Dù sao dùng phương thức này đối phó với một người, là điều kiêng kỵ của game thủ.

“Nếu như lang nhân kia không ra tay, ta cũng sẽ không động thủ.” Vô Cực nói: “Thế nhưng hắn công kích ngươi, ta không thể mặc kệ ngồi xem!” Nói xong, còn cho Nguyệt một nụ cười ôn hòa, mưu kế chọc giận này của Nguyệt đã sớm bị hắn nhìn thấu.

“Hơn nữa, Tiểu Nguyệt…” Nửa Cuộc Đời cũng nói: “Cũng không thể mỗi lần đều để ngươi ra mặt a.”

Sa Lợi Diệp gật gật: “Chọc người oán hận, chuyện thú vị như thế làm sao thiếu phần ta được chứ?” Nàng cười khẽ nháy mắt mấy cái.

Nhất Kiếm cũng đáp: “Đúng vậy! Mỗi lần đều để ngươi gánh chịu oan ức, quá mức không đúng đắn.”

“Ta cũng muốn làm người xấu một lần.” Hoàng nói như vậy.

Nguyệt chưa kịp cảm động vì lời nói và hành động của bạn bè, không chú ý tới thời gian tác dụng của triệu hoán thú đã hết rồi. Không có triệu hoán thú quấy rầy, Phượng Tường Vũ thuận lợi bắn ra một phù pháp cấp 8 đánh về phía Nguyệt.

Tà Hỏa Hoàng đã kịp thời nhận thấy ma pháp dao động, lập tức phát động ma pháp ám hệ [Hắc Động không gian] hấp thu thương tổn, hóa giải công kích lần này,

Chỉ là chiêu đánh lén này của Phượng Tường Vũ, khiến bầu không khí xung quanh đã đạt đến trạng thái hết sức căng thẳng.

Nửa Cuộc Đời Phong Vân bắt đầu niệm ma pháp hệ phụ trợ; Nhất Kiếm thu hồi trường đao vào vỏ, hai tay nắm chặt chuôi đao, thân thể nghiêng về phía trước, chuẩn bị phát động tuyệt chiêu “Kinh thiên Nhất Kiếm”; Sa Lợi Diệp thay đổi hình tượng hoạt bát hiếu động bình thường, trầm mặc, đặt hai thanh chủy thủ trước ngực, nhìn chằm chằm hành động của hai người kia, chuẩn bị phát động tập kích bất ngờ; Hoàng cũng bắt đầu ngâm tụng ma pháp phục hợp tính ( đa trọng thuộc tính ) uy lực cường đại.

Chỉ có Vô Cực không triển khai giá thức, hắn bảo hộ trước người Nguyệt, áp dụng tư thế phòng thủ.

Cho dù thiếu ma khí kỹ của Vô Cực, công kích của nhóm Nhất Kiếm cũng đã rất đủ nhìn, huống chi, Phượng Tường Vũ vừa bị Nguyệt tổn thương không ít máu, Ngự Lôi cũng vì đánh lén Nguyệt mà bị chủy thủ của Tiểu Diệp để lại hai miệng vết thương thật sâu, máu tươi không ngừng trào ra từ vết thương, bọn họ nhất định không đỡ được đợt công kích này.

Bị bao vây, hai người vai kề vai, nhìn nhau, rất có ý vị đồng sinh cộng tử. Một màn này khiến Nguyệt hồi tưởng lại, Ngự Lôi trước có nói qua “Chỉ cần theo Phượng sẽ không có bất hạnh” những lời này…

Đúng vậy, mặc kệ nơi kia tốt đẹp như thế nào, nếu không có người kia, sẽ không phải nơi mình tồn tại. Nhưng mà cho dù con đường có bao nhiêu chông gai, có bao nhiêu gập nghềnh, chỉ cần có thể đi bên cạnh người kia, chính là con đường bản thân nên đi!

Vô luận bên người còn có ai, hắn muốn, vẫn chỉ có một người; vô luận ở nơi nào, nơi hạnh phúc, chỉ là ở bên cạnh hắn.

Dù cho chỉ nhìn thấy bóng lưng; dù cho hắn đã có người muốn gắn bó…

Nguyên lai, nguyên nhân chỉ là Ngự Lôi không muốn rời đi, Phượng Tường Vũ không muốn buông tay.

Nguyệt cúi thấp đầu, nhẹ giọng: “Dừng tay…”

“Nguyệt?” Vô Cực nghi hoặc nhìn Nguyệt.

“Dừng tay a!”

“Tiểu Nguyệt?”

“Nguyệt đại ca?”

Hoàng gián đoạn chú ngữ, Tiểu Diệp và Nhất Kiếm thu hồi thế tiến công cũng đồng dạng không giải thích được nhìn Nguyệt.

“Tiểu Nguyệt muốn nói, cho dù có đánh chết bọn họ cũng vô ích.” Nửa Cuộc Đời nhìn thẳng vào Nguyệt.

Nguyệt nhẹ nhàng gật đầu.”Cho nên… dừng tay đi.”

“Thế nhưng, nhiệm vụ phải làm sao bây giờ?” Nhất Kiếm hỏi.

“Ta không biết.” Nguyệt vẫn cúi đầu, không muốn để người khác thấy giọt trong suốt vương trên khóe mắt..

“Làm sao vậy?” Vô Cực đặt hai tay lên vai Nguyệt.

“Xin lỗi.” Lần này Nguyệt dùng kênh chung, “Ta thật xin lỗi các ngươi…” nói với các bạn trong đoàn lẫn hai người kia.

“Xin lỗi…”

“Được rồi được rồi, ta cũng không hiểu được nhiệm vụ này.” Vô Cực đau lòng khi nhìn thấy Nguyệt như vậy.

Nguyệt lúc này, bất lực đến mức làm hắn bất an.”Ngươi đừng khổ sở.” Vô Cực bối rối không thôi, ngoại trừ ôn nhu an ủi, hắn không biết phải làm gì nữa cả.

“Đều là do ta không tốt…” Nếu y không khư khư cố chấp bảo mọi người tiếp nhận nhiệm vụ này, cũng sẽ không làm hai người kia thống khổ, cuối cùng còn khiến dong binh đoàn rớt giá trị kinh nghiệm.

“Xin lỗi.” Ngoại trừ xin lỗi, Nguyệt không biết phải làm gì mới tốt.

Vô Cực nói: “Không phải lôi của ngươi.” Ngữ khí nhiệt nhu đến mức ngay cả mình cũng khó có thể tưởng tượng

“Đúng vậy!” Tiểu Diệp hai tay chống thắt lưng, bỉu môi, “Cũng không phải lỗi của Tiểu Nguyệt.”

“Không ai trách ngươi.” Nửa Cuộc Đời cũng nói.

Cũng bởi vì sẽ không ai trách cứ y, cho nên mới càng cảm thấy có lỗi với mọi người…

Thật bi ai a…

Bi ai vì y không thể quay đầu lại rồi tiếp tục bức hai người kia; nguyên lai y yếu đuối như vậy đấy; rõ ràng không muốn rồi lại cố ý đi thương tổn hai người kia…

Thẳng đến trong mắt hắn cũng không chứa đựng nỗi bi thương càng sâu nữa, rốt cục hóa thành nước mắt, tràn đầy rơi xuống.

Muốn giấu đi, không muốn bị người nhìn thấy nước mắt, thế nhưng vẫn bị Vô Cực luôn chú ý đến nhìn thấy.

Vô Cực không suy nghĩ gì, vươn tay ôm lấy Nguyệt. “Không có việc gì, chúng ta cũng không hiểu được nhiệm vụ này mà.”

Thẳng đến ôm vào trong ngực, hắn mới phát giác nhiệt độ cơ thể Nguyệt, thân thể, chân thật như vậy, sự tồn tại hiển nhiên như vậy.

Hắn sớm nên gắt gao ôm chặt Nguyệt mới đúng.

“Không có việc gì… Ngươi đừng khổ sở.” Tựa như dỗ dành tiểu hài tử, Vô Cực thấp giọng lập đi lập lại.

“Giờ phải làm sao đây?” Nhất Kiếm nhẹ giọng hỏi Nửa Cuộc Đời Phong Vân.

“Chờ một chút đi.” Nửa Cuộc Đời nhún vai.

Nhất Kiếm nói: “Tâm tình của Nguyệt đại ca ta có thể hiểu được! Hắn bao giờ cũng không hy vọng liên lụy đến người khác. Lần này hắn muốn chúng ta tiếp nhận nhiệm vụ này, lại không làm được, đại khái hắn nghĩ là do lỗi của mình, cho nên mới khổ sở như vậy.”

“Chưa đủ!” Trong mắt Nửa Cuộc Đời hiện lên một mạt tinh quang.

“Chưa đủ?”

“Nguyên nhân Tiểu Nguyệt khổ sở.” Sa Lợi Diệp không yên lòng nói: “Không chỉ như vậy.”

Nàng liều mạng đem hình ảnh tuyệt đẹp trước mắt chụp hình lưu niệm. Đầu tiên là nhân-lang cấm kỵ chi luyến, bây giờ lại là hình ảnh thân mật khó thấy được này, nàng thực sự là mở rộng tầm mắt a!

“Đó là thế nào?” Nhất Kiếm khó hiểu hỏi.

“Ngu ngốc!” Chỉ có Hoàng lạnh lùng trả lời hắn.

Sau khi bình tĩnh lại, Nguyệt phát giác mình thất thố.

“Ta không sao.” Hắn vội vã nói với Vô Cực: “Cảm ơn.”

Vô Cực không có phản ứng, vẫn gắt gao ôm Nguyệt. Nhiệt độ cơ thể làm hắn an tâm lại hoảng hốt.

“Vô Cực?” Nguyệt muốn Vô Cực có thể buông y ra.

“Xin lỗi. Vừa mới thất thần.” Vô Cực nói, biểu tình có chút bối rối.

Nguyệt vội vàng chưa từng cực đích trong lòng giãy dụa ra.

“Khiến mọi người lo lắng.” Nguyệt quay sang mọi người nói. Theo thói quen lại kéo lọn tóc ra trước tai, ý đồ che giấu đôi tai phiếm hồng.

Nhất Kiếm cười nói: “Nguyệt đại ca ngươi thật sự hại ta lo lắng, phải bồi thường ta như thế nào đây?”

Sa Lợi Diệp cũng nói: “Nguyệt Nguyệt ngươi đừng để ý nhiều quá, chúng ta thực sự thực sự không ai trách ngươi.”

Nửa Cuộc Đời chỉ vào Phượng và Ngự Lôi người đầy thương tích, “Hai người kia phải làm sao bây giờ?”

“Thật xin lỗi.” Nguyệt nói với bọn họ: “Các ngươi đi đi.”

Nguyệt và Nửa Cuộc Đời giúp bọn hắn buff đầu máu, sau đó thối lui tạo thành một con đường cho bọn họ đi qua. Phượng cùng Ngự Lôi không thể tin được nhìn bọn hắn, trong mắt hai người tràn ngập vui mừng cùng hoài nghi.

“Các ngươi thực sự… không muốn giải nhiệm vụ sao?” Phượng Tường Vũ hoài nghi hỏi.

Nửa Cuộc Đời cười khổ: “Dù thế nào các ngươi cũng là một thành viên của Vô Hạn thành, thật đúng là rất khó xuống tay.”

Kẻ lúc nãy cười đến cực biến thái không phải là hắn sao?

Nhất Kiếm rất tiêu sái nói: “Dù sao đẳng cấp dong binh cũng đã xuống đến cấp A, hủy một nhiệm vụ nữa cũng chẳng sao cả!” Kỳ thực nội tâm đang chảy máu — ô ô ô… lúc này hủy nhiệm vụ, không biết sẽ bị trừ bao nhiêu kinh nghiệm đáng giá nữa.

“Nếu có gì cần, chúng ta có thể hỗ trợ.” Phượng Tường Vũ nói: “Ngoại trừ muốn ta thả Lôi đi!” Nói xong còn gãi đầu cười, phi thường khả ái.

Sa Lợi Diệp trầm tư: “Ta sẽ suy nghĩ a…” Nàng cũng không thể yêu cầu chụp vài tấm ảnh để bổ mắt a!

“Chỉ cần các ngươi sau này thủ trong thành, đem hết tâm lực trợ giúp Vô Hạn thành là tốt rồi.” Vô Cực nói.

Trong đôi mắt xám của Phượng Tường Vũ hiện lên vẻ cảm kích. “Không thành vấn đề! Thành chủ đại nhân.” Hắn nói lời từ đáy lòng: “Ta và Lôi nhất định sẽ dốc toàn lực!”

Đối với hắn mà nói, làm cho Húc Chi Vô Cực không thể không tiếp nhận nhiệm vụ này, Tiêu Dao Công Tử, mới là địch nhân hàng đầu.

Trên đường trở lại lang huyệt, Nhất Kiếm càng không ngừng kêu ma gọi quỷ.

“Nhiệm vụ… Làm sao bây giờ a — “

“Rau trộn!” Hoàng lạnh lùng phán. Suốt đường đi đều luôn mồm kêu gào, ồn muốn chết!

Mà Nửa Cuộc Đời đang kể lại nguyên do sự tình cho Thiên Các Nhất Phương vừa rồi vắng mặt ở hiện trường.

“Còn cho là lỗi của ngươi sao?” Vô Cực thấy Nguyệt từ sau khi ra khỏi thành chưa từng nói nửa lời, quan tâm hỏi thăm.

“Không có.” Nguyệt lắc đầu: “Đang suy nghĩ chuyện khác.” Tầm mắt ngưng đọng trên bầu trời cao xa mênh mông.

Phượng và Lôi… Không cần ai đồng ý, không cần bất cứ ai thấu hiểu, thậm chí không thể nhìn thấy hạnh phúc cuối cùng.

Đối với bọn họ mà nói, đối phương chính là hạnh phúc duy nhất…

Đối với Nguyệt mà nói cũng là…

Vô Cực theo tầm mắt Nguyệt nhìn về phía xa xôi, thương thiên bát ngát, vô biên vô tận, khiến người ta có cảm giác mờ mịt bắt không được, nhìn không tới.

Theo gió, vài sợi tóc màu ánh trăng bay vờn trên mặt hắn, chủ nhân sợi tóc đưa tay thu hồi, vén ra sau tai, áy náy cười với hắn.

Hắn nhìn Nguyệt dùng ngón tay chải tóc, nội tâm hiện lên một cổ xung động muốn vì đối phương rũ đi hàng ngàn tia phiền não.Vô Cực nhịn xuống, ép buộc ánh mắt mình rời khỏi nụ cười khẽ tuyệt mỹ đến cực điểm kia, quay đầu tiếp tục nhìn lên bầu trời xanh biếc vô ngần.

Bắt không được… Nhìn không tới…

Tâm mình… và cả đối phương…

—-