Thiên Vận Online

Chương 41: Thi đấu kết thúc




Cá đèn lồng cự đại Thác Tháp Thác Tháp, dưới sự mãnh công của mọi người, bị đánh ngã xuống đất, phun ra một đống đạo cụ.

“Mau kiểm! Mau kiểm!” Sa Lợi Diệp chỉ vào một vật có hình một cái đăng phao rơi trên mặt đất, kêu lên.

Tàng Đao liền bước lên phía trước kiếm tra.

“Rốt cục thu thập được rồi…” Thiên Lý đưa tay duỗi thắt lưng mỏi nhừ. “Mệt chết!”

“Há!” Nhất Kiếm không có hình tượng đánh một cái ngáp lớn. “Trời sáng quạch rồi.”

“Không biết là ai làm hại á.” Sa Lợi Diệp xoa thắt lưng, liếc xéo Nhất Kiếm.

Thác Tháp Thác Tháp số lượng rất thưa thớt, mỗi tầng mê cung đáy biển khoảng chừng chỉ có ba bốn con, hơn nữa, xác suất rơi đăng phao cũng rất thấp. Hai giờ trước, Nhất Kiếm không cẩn thận nhặt lên một cái đăng phao, liền bị mọi người mắt lạnh trừng trừng, nhất là Tiểu Diệp, mỗi lần nàng giết một con Thác Tháp Thác Tháp là ‘nhớ nhung’ Nhất Kiếm một lần.

“Ta hựu không phải cố ý.” Nhất Kiếm lắc lắc mặt. “Ta đâu biết nó không thể giao dịch đâu.” Khi đó Nhất Phương và Tàng Đao đều ở bên kia đối phó một con quái khác, hắn là sợ vật phẩm để lâu không nhặt lên sẽ biến mất, vì vậy mới nhặt lên. Hắn cũng là hảo tâm a!

“GM ngay từ đầu thì có nói rõ, đạo cụ thi đấu trừ phi sưu tập thêm một vật phẩm đồng dạng, bằng không thì không thể giao dịch!” Sa Lợi Diệp tiếp tục chọi đạn pháo. “Hại chúng ta lãng phí nhiều thời gian như vậy, ngươi có biết thiếu ngủ chính là kẻ thù của sắc đẹp không hả!”

“Dù sao cũng đã đánh được rồi mà.” Tàng Đao vội vã khuyên nhủ: “Các ngươi cũng đừng cãi nhau.”

“Đúng vậy.” Thiên Lý cũng nói: “Thời gian vẫn còn chưa tới.”

“Không phải ta thích cãi nhau với hắn, là hắn…”

“Ta đã xin lỗi rồi còn gì, nàng ta còn…”

“Trở về thành đi.” Không để ý tới hai người lại ồn ào, Tà Hỏa Hoàng cứ thế xoay người đi. “Ta mệt mỏi.”

“Ta cũng vậy…” Nhất Phương nói. Cũng bỏ đi.

“Lễ trao giải đến trưa mới bắt đầu.” Nửa Cuộc Đời nói: “Chúng ta về trước đi giao mấy thứ đông tây này, sau đó ngủ một giấc.”

“Ta hiện tại có thể ngủ…” Hai mắt Tiểu Dương đã híp lại.

“Ngủ ở chỗ này á! Ngươi điên ư!” Thiên Lý vội vã nhéo vành tai Tiểu Dương, rống to hơn: “Tỉnh lại a!”

“Tỉnh rồi, tỉnh rồi.” Tiểu Dương bưng tai lại. “Đừng gào nữa…”

“Tỉnh thì đi thôi.” Thiên Lý nói: “Nửa Cuộc Đời đại ca bọn họ đều đi hết rồi.”

“Không thể nào!” Tiểu Dương kêu lên, vội vã theo Thiên Lý chạy tới chỗ Nửa Cuộc Đời bọn họ. “Chờ chúng ta với!”

Sa Lợi Diệp thấy, cũng lập tức lôi kéo Nhất Kiếm. “Ai nha! Chúng ta bị bỏ lại rồi, đi mau đi mau.”

Thật không biết tình cảm của hai người bọn họ là tốt hay không tốt nữa.

Mười hai giờ năm phút trưa, thi đấu đoàn thể chính thức tuyên cáo kết thúc.

Hoạt động dự thi lần này có tổng cộng hơn hai trăm đội ngũ tham gia, trong đó chỉ có mười bốn tổ thu thập đủ đạo cụ, đạt được phần thưởng, có thể thấy được cuộc thi đấu khó khăn thế nào.

Trong mười bốn tổ, đương nhiên bao gồm cả Kính Nguyệt Thành cùng Ngân Chi Vô Hạn thành, mà đội ngũ của Hiểu cung thu thập đủ năm dạng đạo cụ, thu được một khối lãnh địa. Nhưng khiến kẻ khác không phục nhất chính là, đội ngũ Tiêu Dao Công Tử cũng tập đủ đạo cụ, khiến Tiêu Dao Thánh Thành của bọn chúng tăng lên một cấp. Thực sự là ông trời không có mắt!

Trao giải điển lễ cũng cử hành tại đấu trường Simon, sau một hồi lâu lắc chờ trao giải cho thi đấu PK cùng thi đấu kỹ năng sản xuất, rốt cục đến phiên đoàn thể thi đấu.

“Ngân Chi Vô Hạn thành!” Khi GM03 đọc lên tên thành thì hầu như mọi người trong đấu trường đều đứng lên vỗ tay.

“Giỏi quá nha…”

“Ta biết các ngươi sẽ làm được!”

“Làm tốt lắm a!” Thanh âm của mọi người một lần nữa chứng minh thanh danh của Vô Hạn thành.

Vô Cực mặc bộ y phục Tiểu Diệp đặc biệt gấp rút may ra, nguyên bản kiện y phục kim bạch sắc viền lam đã đổi thành trang phục cùng màu, lại thêm giáp ngắn màu bạc cùng áo choàng đỏ sậm. Trên áo choàng thêu đồ đằng ma pháp màu vàng kim, húc nhật cực quang (ánh sáng mặt trời mới mọc).

Được áo choàng che lấp, căn bản nhìn không ra Vô Cực thiếu cánh tay phải.

“Khổ cực rồi!” GM03 như có như không ngắm về phía cánh tay trống không của Vô Cực, ấm áp cười nói: “Chúc mừng các ngươi.” Đang cầm một túi kim tệ vào đạo cụ thăng cấp lãnh địa đưa cho Vô Cực.

Vô Cực vươn tay, tiếp nhận.”Cảm tạ.” Ngạo nghễ cười.

Khí phách cuồng ngạo từ trên người hắn toát ra, ngay cả GM03 cũng không khỏi bị thuyết phục.

“Ngươi xem hắn, rất lạnh rất giỏi rất đẹp trai rất mê người a!”

“Rất có khí thế a!” Nữ sinh trên khán đài nhịn không được thét chói tai, có mấy nàng càng lớn mật phao mị nhãn về phía Vô Cực.

Hắn rất thờ ơ đối với những lời khen tặng này, lam mâu xa xa dừng ở ta.

“Các nàng nói không sai.” Ta mỉm cười với hắn.”Ngươi thật sự rất tuấn tú.”

Vô Cực vung lên khuôn mặt tươi cười tuyệt đẹp, sáng lạn, chói mắt, tựa như thái dương trên đầu hắn.

“Vô Cực lão đại là nhất!” Nhất Kiếm quái kêu, “Người ta yêu chết ngươi!”

“Ta cũng yêu chết lão đại rồi!” Thiên Lý ghìm chặt cổ Nhất Kiếm.”Ngươi không được giành với ta!”

“Lão đại là của Nguyệt đại ca nha.” Tiểu Dương cười nói: “Các ngươi không có phần đâu.”

“Đúng vậy đúng vậy.” Tiểu Diệp cười khẽ nháy mắt mấy cái, lấy khủy tay gác lên vai ta.”Trong lòng Vô Cực lão đại chỉ có Nguyệt Nguyệt nha!”

Ta xấu hổ cười cười. Đám tiểu quỷ này…

Sẵn tiện nói luôn, bộ y phục dự thi của Tiểu Diệp ( chính là bộ kỳ bào ta mặc lúc trước ), tuy rằng chỉ chiếm được giải năm, thế nhưng danh tiếng bên ngoài cũng là cực cao.

Sau đó, mỗi khi ta và Vô Cực đi trên đường, không biết vì sao, sẽ có một ít nữ nhân dùng ánh mắt ái muội nhìn chúng ta, trên tay còn cầm mấy tấm ảnh.

… Thật là kỳ quái?

Sau ngày trao giải, Nhất Kiếm mới ‘tuần tra’ sòng bạc trong thành trở về, đi vào thành chủ thất, liền phát hiện Vô Cực vẻ mặt âm hàn ngồi trên ghế thành chủ, hai tay vòng trước ngực ( cánh tay hắn đã mọc lại ), thoạt nhìn tâm tình không tốt lắm, mà Hoàng và Nhất Phương lại không nói một câu, yên lặng địa ngồi ở hai bên.

“Bầu không khí này… là chuyện gì xảy ra a?” Nhất Kiếm hỏi.

“Hư!” Tiểu Dương đầu tiên là đưa ngón trỏ lên miệng bảo hắn im lặng, sau đó mật.

“Lão đại tâm tình không tốt, cẩn thận đừng để bão quét tới.”

“Tâm tình không tốt?” Nhất Kiếm không hiểu ra sao cả, mỗi lần chỉ cần có Nguyệt, Vô Cực khí thế nào đi nữa không phải lập tức tiêu tán sao?”Nguyệt đại ca không ở đây à?” Trong danh sách quân doàn rõ ràng cho thấy Nguyệt đại ca có online a.

“Hay là hắn lại cùng người khác đi luyện công?” Nhất Kiếm nghĩ chỉ có mỗi khả năng này.

“Nguyệt đại ca ở trong thành.” Tiểu Dương nói: “Hắn hiện giờ đang cùng Nửa Cuộc Đời và Thiên Lý đi dạo phố mua sắm.”

“Đi dạo phố!” Nhất Kiếm nhịn không được kinh hô, kết quả bị Vô Cực hung hăng đâm cho mấy nhát nhãn đao. Hắn vội vàng che miệng, ngồi xỗm xuống bên cạnh Tiểu Dương, thấp giọng hỏi: “Nguyệt đại ca không phải đang bị hồng danh à, thế nào còn chạy loạn khắp nơi!” Nếu như bị thằng khốn nào không dài mắt chém thì phải làm sao bây giờ.

“Cái này…” Tiểu Dương muốn nói lại thôi.”Ta cũng không rõ lắm.”

“Nguyệt đại ca vừa login liền theo chân bọn họ đi ra ngoài, cũng chưa nói nguyên nhân…” Hắn cũng không dám hỏi Vô Cực đang bày ra sắc mặt xấu xí đến hù chết người a!

“Nguyệt Nguyệt đã trở về!” Sa Lợi Diệp một mực đứng trước cửa trông ngóng kêu lên. Vô Cực lập tức đứng dậy, đẩy cửa ra.

“Bính!” một tiếng, ván cửa bắn ngược trở về đụng vào tường, phát sinh âm hưởng thật lớn. Nhất Kiếm và Tiểu Dương sợ đến hai mặt nhìn nhau, vội vàng cùng đi ra ngoài.

Trước cửa, Vô Cực lạnh lùng trừng Nửa Cuộc Đời, mà Nửa Cuộc Đời cũng không chút nào yếu thế nhìn thẳng Vô Cực.

Nhất Kiếm mật: “Nguyệt đại ca, đây là có chuyện gì?” Hắn không dám trực tiếp hỏi a.

Ta trả lời: “Lát nữa cho ngươi biết.” Sau đó quay lại nói với Nửa Cuộc Đời: “Hiện giờ hẳn là có không ít người phát hiện Nguyệt Phi Ly của Ngân Chi Vô bị hồng danh, sau đó không lâu, đại khái toàn bộ mọi người trên Thiên Vận sẽ biết chuyện này.” Tốc độ lời đồn lan truyền rất kinh khủng.

“Bọn họ nhất định rất muốn biết nguyên nhân.” Khóe miệng ta vung lên tiếu ý gian. “Ngoại trừ phiên bản chân chính ra, chúng ta còn rải vài phiên bản khác ra ngoài.”

“A?”

Nhất Kiếm đem ánh mắt nghi vấn chỉa vào Thiên Lý, Thiên Lý vẻ mặt ngưng trọng lắc lắc đầu, ý bảo hắn hiện giờ đừng nói gì hết.

“Ta minh bạch.” Nửa Cuộc Đời nở nụ cười rất hồ ly. “Một loại là, ngươi cùng game thủ khác có tranh chấp, lỡ tay giết đối phương mà hồng danh; một loại khác, ngươi bởi vì đạo cụ thi đấu bị người đoạt đi, để cướp về cho nên mới hồng danh. Sau đó còn có một loại, ngươi bị game thủ nào đó không dài mắt quấy rầy, tức giận đến mức giết đối phương mới bị hồng danh.”

“Thế nhưng vậy cũng không phải sự thật a.” Nhất Kiếm không giải thích được.”Vì sao phải nói như vậy?”

“Chỉ có lời nói dối… mới có thể càng tô đậm chuyện thật sự đã xảy ra.” Hoàng nói.

“Ta nói rồi, nhất định sẽ làm cho bọn chúng đẹp mặt ra!” Trong mắt Nửa Cuộc Đời hiện lên một mạt quang mang tà ác.

Muốn cho Tiêu Dao Công Tử biết, Ngân Chi Vô chúng ta cũng không phải là dễ chọc!

Đây là ta sau khi chứng khiến thanh danh Ngân Chi Vô cao như vậy, cùng Nửa Cuộc Đời thương lượng ra mưu kế. Cho dù có phóng xuất những tin đồn gây bất lợi với ta, cũng sẽ không có người tin tưởng, mọi người sẽ cho rằng đây là Tiêu Dao Tôn Minh cố ý truyền ra để vặn vẹo sự thật, còn có thể đả kích danh tiếng của chúng.

Tuy rằng mang trạng thái hồng danh đi trên đường có chút phiêu lưu, thế nhưng, như vậy càng có thể khiến những người khác biết, ta bị hồng danh. Hơn nữa có phó thành chủ Nửa Cuộc Đời tọa trấn, ai cũng không có can đảm muốn chết mà công kích ta.

Bất quá chuyện này Vô Cực không tán thành, hắn không muốn ta đi mạo hiểm như vậy, hắn bảo hắn sẽ nghĩ biện pháp khác trả thù Tiêu Dao Công Tử.

Ta chỉ đành cùng Nửa Cuộc Đời lừa gạt Vô Cực, tìm Thiên Lý lúc ấy đã online cùng đi, kết quả…

“Ta không thích có người gạt ta.” Đôi mắt Vô Cực bán mị, lạnh lùng nói: “Cũng không thích có người làm trái ta.” Nghe thấy tuy rằng ngang ngược, nhưng dụng ý trong đó rất rõ ràng. Hắn lo lắng ta gặp nguy hiểm.

“Lần sau sẽ không.” Ta bồi cười nói: “Có Nửa Cuộc Đời ở đó, không có ai dám công kích ta đâu.”

“Đúng hay không a… Nửa Cuộc Đời.” Ta kéo kéo ống tay áo Nửa Cuộc Đời, muốn hắn đừng cùng Vô Cực ầm ĩ. “Ngân Chi Vô chúng ta nào có loại người trắng mắt không biết phân biệt tốt xấu thấy người mang hồng danh là giết.”

“Coi như ta sơ ngươi.” Nửa Cuộc Đời buông tay.”Đừng có dùng cái mắt băng khối của ngươi đâm ta nữa.”

Nửa Cuộc Đời phát một mật ngữ cho Vô Cực.”Ngươi cũng không phải không biết tính của Tiểu Nguyệt, cho dù ta không bồi hắn đi, hắn cũng sẽ tìm người khác, thậm chí là đi một mình.”

“Chủ ý là ngươi nghĩ ra.” Vô Cực trả lời.

“Lẽ nào Tiểu Nguyệt không nghĩ ra được?” Nửa Cuộc Đời nói. Hắn biết hiện tại chỉ cần lôi Nguyệt ra làm cớ, Vô Cực sẽ không truy cứu nữa.

“…” Quả nhiên, Vô Cực không lời nào để nói. Hừ lạnh một tiếng, quay đầu đi vào thành chủ thất.

“Được rồi!” Tiểu Diệp đột nhiên nói: “Nếu có người hỏi chúng ta, tại sao Nguyệt Nguyệt bị hồng danh? Chúng ta sẽ nói ‘mọi chuyện đều đã qua, Nguyệt Nguyệt không muốn tính toán nữa, hiện tại quan trọng nhất là sớm tẩy trắng’. Biết chưa?”

“Ác!” Thiên Lý đáp.

“OK!” Tiểu Dương cười nói: “Không thành vấn đề.”

Những người khác cũng đều gật đầu phụ họa, chỉ có Nhất Kiếm không giải thích được hỏi: “Vì sao?”

“Động động đại não có được hay không!” Tiểu Diệp sắp phát điên.”Ngươi người này sao lại ngu ngốc đến thế a!”

“Bởi vì chúng ta là Ngân Chi Vô khoan hồng đại lượng a.” Nửa Cuộc Đời hai tay tạo thành chữ thập, giả vờ làm ra một bộ dạng thực thần thánh.

“Ác, ta đã hiểu.” Nhất Kiếm đáp: “Như vậy càng có vẻ Tiêu Dao là tên tiểu nhân gian trá sao?”

“Nguyên lai ngươi có đại não a!” Tiểu Diệp vẻ mặt kinh ngạc.”Thật không ngờ nha.”

“Ta đương nhiên là có!” Nhất Kiếm kêu lên.

“Đúng vậy, ai mà không có đại não.” Nửa Cuộc Đời thiêu thiêu mi, ác ý cười nói: “Chỉ là của ngươi đặc biệt nhỏ mà thôi.”

“Ngươi… Các ngươi…” Nhất Kiếm chịu không nổi hai hồ ly miệng mồm lanh lợi thay phiên oanh tạc, ủy khuất cong khóe miệng, la lên: “Nguyệt đại ca, ta rất đáng thương a!”

Biểu tình hoạt kê, khiến chúng ta nhịn không được cười ha hả, bầu không khí nặng nề trở thành hư không.

Chuyện Nguyệt Phi Ly của Ngân Chi Vô bị hồng danh, được Nửa Cuộc Đời trợ giúp, trở thành đề tài thảo luận sốt dẻo nhất trên toàn Thiên Vận, thậm chí làm cho phía chính phủ phải tiến hành thay đổi chế độ PK.

Khi ngoạn gia trong trạng thái PK, bị liên tục công kích hơn mười phút, hệ thống sẽ tự động nhảy ra bảng tuyển chọn, để ngoạn gia tuyển chọn có muốn logout hay không.

Danh tiếng Tiêu Dao Công Tử cũng bởi vậy mà tụt đến mức chẳng còn manh giáp, rất nhiều phân minh đều lui đoàn, mà những kẻ còn ở lại đoàn đều trở thành chuột chạy qua đường, bị người kêu đánh. Danh xưng Đệ nhất đại minh Tiêu Dao Tôn Minh từng đứng đầu Thiên Vận, từ nay về sau không còn tồn tại nữa…

Bất quá, đây là chuyện sau này. Hiện tại ta nên phiền não là chuyện phải làm sao để tẩy trắng.

Muốn giải trừ trạng thái hồng danh chỉ có hai phương pháp, thứ nhất là làm nhiệm vụ đem giá trị danh vọng âm thăng trở về, bất quá giá trị danh vọng thưởng cho từng nhiệm vụ cũng không cao, ngay cả Vô Cực chơi lâu như vậy, danh vọng cũng chỉ mới hơn một vạn ( trong Thiên Vận nhiêu đây cũng coi như là rất cao ), dùng phương thức làm nhiệm vụ tẩy trắng, không chỉ mất rất nhiều thời gian, hơn nữa trên người hồng danh lại chạy ra ngoài làm nhiệm vụ cũng rất nguy hiểm. Vì thế thông thường đều là làm nhiệm vụ quân đoàn, để người trong đoàn hỗ trợ giải nhiệm vụ.

Để bạn bè trong đoàn bôn ba bên ngoài, chính mình lại trốn ở trong phòng chờ giá trị danh vọng tăng lên, không phải là tác phong của ta, vì thế, ta cần phương pháp thứ hai để tẩy trắng.

Con đường chuộc tội…

Người bị hồng danh, đều có thể đến giáo đường tìm thần phụ, yêu cầu hắn cho mình đi lên con đường chuộc tội. Sau khi đi hết toàn bộ hành trình, giá trị danh vọng về linh, hết thảy bắt đầu lại lần nữa.

Chỉ là, con đường này, rất khó đi. Bên trong có rất nhiều quái mạnh không nói, chỉ là đi vào không thể mang theo bất luận vũ khí gì, trang bị còn có thuốc bổ này nọ cũng không được, khiến không ít người bỏ đi ý niệm trong đầu. Nhưng cũng không bao gồm cả ta!

Sau chuyện Tiêu Dao Công Tử, ta nói với mọi người về chuyện tẩy trắng.

“Yên tâm đi!” Nhất Kiếm vỗ vỗ ngực, nói: “Chúng ta sẽ giúp ngươi.”

“Đúng vậy!” Thiên Lý đáp: “Hiện tại phải đi tiếp nhận nhiệm vụ, ta nhớ có mấy nhiệm vụ thưởng giá trị danh vọng rất cao.” Thiên Lý đợt trước bị Vô Cực bắt mỗi ngày canh giữ trước công hội mạo hiểm giả chờ nhiệm vụ, vì vậy nội dung nhiêm vụ hắn đều nắm rõ trong lòng bàn tay.

“Không được.” Ta mỉm cười, nói: “Ta phải đi con đường chuộc tội.” Mới nói xong, mọi người đều kinh ngạc nhìn ta, sau đó lập tức phản đối.

“Không được đâu!” Nhất Kiếm níu lấy cổ áo ta, kêu lên: “Cái kia rất khó nha! Đại ca ngươi cần suy nghĩ cho kỹ càng!”

“Quái mạnh lại không thể mang vũ khí, hơn nữa chúng ta cũng không thể giúp ngươi…”

“Đúng vậy!” Tiểu Dương liều mạng gật đầu, “Ta nghe người ta nói nha, không có mấy ai vượt qua được, đại ca ngươi không nên đi

Thiên Lý nói tiếp: “Chúng ta giải nhiệm vụ thì tốt rồi, con đường chuộc tội không dễ đi đâu.”

“Ngươi suy nghĩ lại đi.” Hoàng nói rằng.

“Đừng coi thường chúng ta như thế.” Nhất Phương nói: “Làm mấy cái nhiệm vụ không tính là gì.”

“Đúng thế! Đúng thế!” Tiểu Diệp lắc lắc cánh tay ta, làm nũng, “Ta nhất định sẽ giúp Nguyệt Nguyệt tẩy đến trắng bóc, Nguyệt Nguyệt ngươi đừng có mạo hiểm như vậy mà.”

Mà Nửa Cuộc Đời không nói gì, chỉ là lo lắng nhìn Vô Cực thần sắc bình, sắc mặt bình tĩnh kia, thật không giống phản ứng bình thường Vô Cực nên có.

“Ta biết các ngươi đều nguyện ý giúp ta.” Ta cảm kích cười cười. “Nhưng các ngươi có biết danh vọng ta bây giờ là bao nhiêu không?”

Không đợi mọi người đặt câu hỏi, ta nói tiếp: “Âm ba nghìn.”

Tiểu Diệp hút một hơi lãnh khí.”Sao lại nhiều như vậy!”

“Không thể nào!”

“Âm ba nghìn!” Nhất Kiếm vã Thiên Lý song song kêu lên.

“Cho nên…” Ta vẫn cười như cũ, “Ta phải đi con đường chuộc tội.”

“Thế nhưng…” Nhất Kiếm vẻ mặt do dự.

“Ta đã quyết định rồi.” Những lời này ngăn mọi người có thêm ý kiến.

Con đường chuộc tội ngay cả Nhất Phương cũng không nắm chắc có thể vượt qua được, huống chi Nguyệt cấp thấp hơn hắn, phòng ngự lẫn huyết lượng đều thấp hơn rất nhiều. Bọn họ thực sự rất không hy vọng Nguyệt mạo hiểm như vậy.

Nhưng bọn họ cũng biết, Nguyệt bình thường ôn nhu hiền lành bao nhiêu, tức giận lên rồi thì còn kinh khủng hơn cả Vô Cực. Một khi y kiên trì ới việc gì rồi, bất cứ ai cũng không thể thay đổi quyết định của y.

Mọi người không thể làm gì khác hơn là quăng ánh mắt về phía Vô Cực,hy vọng Vô Cực có thể khuyên Nguyệt bỏ đi ý niệm này trong đầu.

Nào biết Vô Cực không chỉ chẳng khuyên can, còn nói ra lời làm bọn họ hoảng sợ không thôi.

“Ngươi đi đi.” Vô Cực nói: “Thế nhưng, ta cũng muốn đi cùng ngươi.”

“A?” Ta không giải thích được.

“Cùng ngươi đi con đường chuộc tội.” Vô Cực ngưng lên ta, cười đến rất ôn nhu.

“Cái gì!” Ta, Nhất Kiếm và Thiên Lý trăm miệng một lời kêu lên.

Nửa Cuộc Đời vỗ vỗ trán, cười khổ.”Ta biết ngay mà.”

“Đừng làm rộn!” Ta còn đau đầu hơn cả Nửa Cuộc Đời.”Ngươi biết chỉ có người mang hồng danh mới có teher bước vào con đường chuộc tội đi! Hơn nữa sau khi đi ra danh vọng sẽ về linh a.”

“Ta muốn cùng nguơi đi.” Vô Cực nói lần thứ hai.

“Ngươi đang ép ta bỏ đi ý niệm trong đầu sao?”

“Ta không có.” Vô Cực sắc mặt ngưng trọng nói: “Ngươi cũng biết, ta không cần phải làm như vậy.”

“Ta…” Ai, ta đương nhiên biết, mấy thứ mánh khóe uy hiếp, Vô Cực khinh thường dùng. Cũng bởi vì như vậy…

“Ngươi muốn ta làm thế nào mới tốt đây?” Ta lâm vào thế khó xử, cực kỳ vô lực.

“Mỗi người lại đi đường khác nhau, chúng ta không có khả năng cùng đi a!” Ta khuyên nhủ.

“Cho nên…” Vô Cực dương dương mi, vô lại nói: “Cho dù ngươi không đáp ứng, ta vẫn sẽ cùng theo đi vào.”

Sau đó hắn mật: “Nếu như không đồng cam cộng khổ, cộng phân hỉ ưu, làm sao được gọi là tình lữ đây?”

“Là ngươi muốn ta không được bỏ xuống ngươi, mà ngươi cũng đã đáp ứng sẽ không lưu lại một mình ta.” Hắn nắm lấy tay ta, bao bọc trong đôi bàn tay.”Cho dù không cùng đường, ta cũng muốn cùng đi với ngươi.”

Ta cúi thấp đầu, lông mi hơi run. Không thể nói gì…

“Ngươi đáp ứng rồi?” Vô Cực hỏi.

“Không phản đối.” Ta than thở. Không đáp ứng, thì có thể làm sao bây giờ chứ?

“Như vậy.” Vô Cực vung lên nụ cười cuồng ngạo.”Tìm vài người đến giúp ta đạt hồng danh đi!” Hắn gác Minh Nguyệt kiếm trượng lên vai, thoạt nhìn thập phần uy mãnh cường thế.

Vô Cực biết, ai cũng không thay đổi được kiên trì của ta. Vì thế hắn không thay đổi nó, mà là theo vào. Đồng thời kiên trì.

“Thật là có đủ bá đạo.” Ta bĩu môi. Khóe miệng vung lên, không biết là bất đắc dĩ hay là hạnh phúc…

“Chờ một chút!” Nhất Phương đột nhiên gọi Vô Cực đang định đi ra ngoài thành.

“Ân?” Vô Cực cũng không quay đầu lại.

“Ngươi điếc a.” Nhất Phương đi nhanh đuổi theo. “Gọi ngươi chờ một chút nghe không được!” Hắn vươn tay đáp lên vai Vô Cực.

Vô Cực liếc nhìn Nhất Phương, nói: “Ngươi đừng nói với ta… Cũng muốn vô giúp vui.”

“Ta không nhàm chán như ngươi.” Nhất Phương trở mình mắt trợn trắng.”Ta chỉ là muốn với ngươi…”

Nửa Cuộc Đời cũng đuổi theo Vô Cực nói tiếp: “Chúng ta điều không phải quân đoàn gương mẫu của Thiên Vận sao?”

“Ân?” Vô Cực thiêu mi.”Quân đoàn gương mẫu?”

“Cho nên, thân là thành chủ đại nhân quân đoàn gương mẫu đệ nhất Thiên Vận, như thế nào có thể tùy tiện PK mà mang hồng danh chứ?” Nửa Cuộc Đời lần thứ hai đưa tay tạo thành chữ thập, vẻ mặt thần thánh giảng bài.

“Ngươi muốn ngăn cản ta?” Vô Cực lãnh mâu híp lại.

“Ta nào dám.” Nửa Cuộc Đời cười khổ.”Cũng không phải là chán sống.”

“Ý ta chính là, tùy tiện giết vài người thật không tốt, nhanh như vậy tìm tiểu nhân Tiêu Dao Công Tử tính toán nợ nần cũng không hay, như vậy…” Hắn cười vô hại, chỉ thiếu cái vầng hào quang trên đầu.

“Bớt nói nhảm đi!” Vô Cực có điểm không kiên nhẫn.

Vừa mới dứt lời, Nhất Phương phút chốc rút ra trường đao, chém tới trên lưng Vô Cực.

Vô Cực mạo hiểm né qua, quay đầu kinh ngạc nhìn Nhất Phương.

“Đã lâu không tỷ thí với ngươi.” Nhất Phương nói: “Nhất định phải đánh nhiều mấy trận mới được.”

Vô Cực đầu tiên là sửng sốt một chút, chợt cắn răng cả giận nói: “Hỗn đản! Các ngươi ngu ngốc a!”

“Hảo hảo hảo.” Nửa Cuộc Đời thúc vào lưng Vô Cực, cường ngạnh đẩy hắn ra ngoài thành.”Chúng ta ngu ngốc, Ngân Chi Vô có thể đổi tên thành Ngu Ngốc đoàn, như vậy có thể đi!”

“Một đám ngu ngốc.” Hoàng cau mày, cũng chậm rãi đi theo ra ngoài thành.

“Ngốc một chút cũng không sao cả!” Tiểu Diệp cười khẽ.

“Đúng a!” Ta chậm rãi nói: “Không sao cả.”

… Người yêu, bằng hữu, ái tình, hữu tình… Ai nói đây chỉ là một trò chơi?

Đại môn giáo đường Ngân Chi Vô bị bảy, tám người bao quanh, rất sợ có ai đó không dài mắt đích chạy ào vào. Ta cùng Vô Cực hai người vai kề vai, đứng ở trước mặt thần phụ, trên đỉnh đầu hiện lên mấy chữ nhỏ màu đỏ tươi “Nguyệt Phi Ly” và “Húc Chi Vô Cực”.

“Thần phụ, ta muốn chuộc tội.” Ta chiếu trình tự tiêu chuẩn nói với NPC thần phụ: “Thỉnh giúp ta mở ra con đường chuộc tội.”

“Con người yếu đuối lạc lối!” Thần phụ từ ái địa vỗ vỗ đầu ta.”Ngươi biết con đường kia đại biểu cho điều gì chứ?”

“Đó là một khảo nghiệm.” Vô Cực nói.

“Là khảo nghiệm như thế nào?” Thần phụ hỏi.

“Khảo nghiệm…” Ta nhìn Vô Cực, nói: “Chúng ta có thể giữ vững dũng khí cùng nghị lực hay không.”

“Đúng vậy, hài tử.” Thần phụ ôn hòa cười.”Con đường này, rất khó đi. Các ngươi vẫn kiên trì phải đi sao?”

“Đúng vậy!”

Vô Cực nắm chặt tay ta, cũng nói: “Đúng vậy!”

“Như vậy, hy vọng các ngươi thành công.” Thanh âm chưa dứt, chúng ta liền bị hai đạo bạch quang dẫn tới con đường chuộc tội.

“Khởi điểm như nhau, cho dù quá trình bất đồng, tới điểm cuối cũng…”

Thần phụ nhìn nơi hai người tiêu thất, cười đến rất thần bí.

—-