Thiên Vận Online

Chương 51: Âm mưu VS mưu kế




Nếu muốn hỏi trong đoàn ai là người không thích thủ thành chiến nhất, đại khái chính là Nửa Cuộc Đời, hôm nay là cuối tháng, lại là thứ sáu, hội báo cuối tháng, kết toán còn có đại hội kiểm điểm thứ sáu thường niên của công ty, đống văn kiện trên bàn hắn đã xử lý không kịp rồi, còn phải kiếm thời gian login đi thủ thành.

Trọng điểm là, Nửa Cuộc Đời trong lúc thủ thành chiến cũng chỉ cần chỉ huy chiến đội phóng ma pháp buff máu, công việc phi thường đơn điệu, so với những người khác, thậm chí có thể dùng từ nhàm chán để hình dung.

Trái lại Nhất Kiếm, lại là vẻ mặt chờ mong. Bởi vì ngày mai sẽ cùng Lạc Hồn đi ra ngoài, hôm nay hắn phải hảo hảo để cho Lạc Hồn thưởng thức tư thế oai hùng của hắn ở trên chiến trường anh dũng giết địch… Nếu như hắn thật sự có cái loại tư thế gì gì ấy.

Thủ thành chiến một giờ nữa bắt đầu, mọi người đều vội vàng tổ chức chiến đội của mình.

Chiến đội của Tiểu Dương và hoàng đã ở trên tường thành đợi mệnh, chiến đội kết giới sư của Thiên Lý vừa mới tổ hảo.

“Lão đại, ta được rồi!” Thiên Lý nói: “Lần này cũng là toàn lực phòng ngự thủy tinh tháp sao?”

“Đúng.” Vô Cực nói: “Bất quá đừng nóng vội phóng kết giới phòng ngự, trước tiên phải xem tình huống bên Tôn Minh rồi nói sau.” Lần này Tiêu Dao Công Tử không có khả năng lại dùng chiến pháp công thành như lúc xưa.

“Được! Đã biết.” Thiên Lý vừa hỏi xong, lập tức vọt tới tuyến login gần nhất, vì thế hắn mới tổ chức chiến đội chậm như vậy. Bất quá nếu không phải Vô Cực ra lệnh cưỡng chế cấm login, hắn cũng không thể thuận lợi thông qua buổi thi lại như thế, cho nên mặc dù có lúc oán giận, nhưng Thiên Lý vẫn rất nghe lời Vô Cực

Tiểu Diệp và Tàng Đao không tổ chiến đội, bọn họ đều tự mang theo một đám người chức nghiệp mẫn hệ tránh ngoài hai bên cửa thành, dự định sau khi khai chiến liền tiến lên phía trước giáp công.

Mà Nhất Phương đang dạy Chú MInh phương pháp sử dụng chiến đội.

“Nói chung, cần phải nhìn tình huống chiến trường mà ra quyết sách.” Nhất Phương nói: “Chiến đội trưởng lãnh đạo toàn bộ chiến đội, cho nên ngàn vạn lần không thể kinh hoảng khinh thường, nhất định phải bình tĩnh phán đoán.”

“Ừ ân!” Chú Minh cố sức gật đầu, trong miệng còn đang ngâm nga thuộc lòng chiến pháp thủ thành Nhất Phương vừa mới dạy.

“Ngươi trước đây đã quen độc hành hiệp, nhưng đừng quên, hiện tại ngươi là một thành viên của Ngân Chi Vô.”

“Ta biết!” Chú Minh vẻ mặt chăm chú, còn có kiêu ngạo.

“Nhiệm vụ của kỵ sĩ là bia thịt, phải che chắn phái trước, để chiến đội ma pháp sư của Vô Cực và Hoàng phóng ra ma pháp…” Khẩu khí Nhất Phương chuyển lạnh, “Tuy rằng tư vị bị loạn tên bắn chết cũng không dễ chịu lắm.”

“Ta không sợ đau! Ta vẫn rất khao khát được gia nhập vào Ngân Chi Vô, vẫn mong muốn có thể cùng mọi người thủ thành, sẽ không bị chút chuyện nhỏ ấy hù dọa đến lùi bước, ta sẽ nỗ lực, Nhất Phương đại ca yên tâm đi!”

“Vậy là tốt rồi.” Nhất Phương vỗ vỗ vai Chú Minh. Không uổng công Nhất Phương khó có được lần nói nhiều như vậy, xem ra hắn rất hài lòng với “đồ đệ” Chú Minh này.

“Tất cả mọi người chuẩn bị xong chưa?” Vô Cực dùng kênh đoàn hỏi.

“Được rồi, ta trốn tốt lắm!” Tiểu Diệp nói như thể mình đang biến thành miêu miêu chơi trốn tìm.

“0K! Chuẩn bị tốt rồi!” Tiểu Dương đáp.

“Ân!” Hoàng cũng đáp.

Nhất Kiếm bước nhanh chạy đến trước mặt chúng ta, nói: “Ta chuẩn bị tốt rồi!”

Kỳ thực hắn căn bản không cần phải đặc biệt chạy tới báo cáo, người nào cũng biết hắn là vì muốn Lạc Hồn liếc mắt một cái, cho nên ta và Vô Cực cũng không có phản ứng, dù sao người ta cần cũng không phải là phản ứng của chúng ta.

Người nên có phản ứng khẽ mỉm cười, nhàn nhạt nói: “Cố lên.”

“Ta sẽ!” Nhất Kiếm chấn thanh đáp lại. Sau đó lại “rầm rập rầm rập!”chạy về vị trí của mình.

“Thực sự là tên ngốc.” Ta bật cười.

“Bị đần độn!” Lạc Hồn ác hơn.

Chín giờ tối, hệ thống tuyên bố công thành chiến chính thức bắt đầu.

Quân đội Tiêu Dao Tôn Minh dưới sự chỉ huy của Tiêu Dao Công Tử, trùng trùng điệp điệp vọt vào chiến trường.

Ta ở trên tháp cao nhìn thấy rất xa, phía trước đội quân của họ là một bày đoàn triệu hoán thú cùng sủng vật, xem ra hắn lần này dự định sử dụng chiến thuật biển “quái”.

Thấy thế, Vô Cực cũng lập tức phái ra triệu hoán sư đối phó triệu hoán thú. “Thu dương, ngươi mang nhóm triệu hoán sư đi đối phó đám triệu hoán thú này.” Nói xong, tiếp tục dùng kênh đoàn nói: “Nhất Kiếm, các ngươi phụ trách đối phó đám triệu hoán sư.”

Chiến thuật triệu hoán thú mới nhìn thì rất dọa người, thế nhưng một điểm hữu dụng cũng không có. Triệu hoán sư không thể cách triệu hoán thú quá xa, cho nên nhất định là trốn phía sau triệu hoán thú, triệu hoán sư phòng thấp huyết ít, chỉ cần triệu hoán thú phía trước bị Thu Dương bọn họ đánh tan, cũng chỉ có thể mặc Nhất Kiếm bọn họ xâu xé.

Tiêu Dao Công Tử ngốc đến nỗi sử dụng chiêu này? Đương nhiên không có khả năng.

Nửa Cuộc Đời trong lúc Vô Cực nói chuyện với Nhất Kiếm, cũng quay đầu nói với Nhất Phương: “Nhất Phương, ngươi mang chiến đội qua hiệp trợ Nhất Kiếm, ta tin tưởng Tiêu Dao Công Tử còn có chiêu ẩn.”

Thế nhưng Nhất Phương không lập tức lĩnh mệnh, trái lại vẻ mặt nghiêm túc nhìn về phía Vô Cực.

Vô Cực ngẩn người, đem lời Nửa Cuộc Đời vừa nói lặp lại lần nữa. “Nhất Phương, ngươi ra ngoài thành hiệp trợ Nhất Kiếm.”

“Tuân lệnh!” Nhất Phương hai chân đứng nghiêm, vẻ mặt nghiêm túc chào theo nghi thức quân đội, mang theo chiến đội của mình ly khai.

“Quái thai.” Thu Dương trở mình mắt trợn trắng.”Cuồng chiến tranh!”

“Chức nghiệp của Nhất Phương là quân nhân.” Ta buồn cười nói: “Cho nên một khi đụng phải thủ thành chiến, khó tránh khỏi sẽ có… ách… quá mức nghiêm túc.”

“Nhất Phương đại ca thật có ý tứ.” Chú Minh cười nói: “Chỉ nghe Vô Cực lão đại nói, không nghe Nửa Cuộc Đời đại ca.”

“Đúng đúng đúng.” Nửa Cuộc Đời tức giận: “Là ta vô dụng.”

Ai kêu Vô Cực là “quan chỉ huy tối cao”, Nửa Cuộc Đời không phải, Nhất Phương đương nhiên chỉ nghe Vô Cực.

“Được rồi, đừng tán gẫu nữa, nhanh đi làm việc đi.” Hắn nhìn về phía Thu Dương.”Còn không mau dẫn đội đi!”

“Ác.” Thu Dương đáp. Chân cũng đứng nghiêm, chào theo nghi thức quân đội, quái thanh quái khí cao giọng: “Tuân lệnh!”

Thu Dương mang theo nhóm triệu hoán sư trên 100 cấp ra khỏi thành, cưỡi phi cầm bay đến giữa không trung, gọi ra một đoàn Hỏa Thứu (đại bàng lửa) hệ phi hành ( kỹ năng cấp 11, sau khi nhị chuyển mới có thể triệu hồi), đem đội ngũ thú triệu hồi của Tôn Minh tách ra làm đôi. Nhất Kiếm liền dẫn một đám người chạy ào vào đối phó đám triệu hoán sư “tay trói gà không chặt” này.

“Sát a! Các huynh đệ.” Nhất Kiếm quát: “Để cho bọn chúng không dám đến lần nữa!” Tuy rằng mỗi lần đều nói như vậy, nhưng đám người Tôn Minh vẫn hết lần này đến lần khác công thành. Bất quá không sao cả, đến một lần, hắn liền giết một lần!

Đám triệu hoán sư Tôn Minh thấy Nhất Kiếm mang theo một đám người giết tới, không kịp chỉ huy sủng vật cùng triệu hoán thú hỗ trợ, không thể làm gì khác hơn là bỏ chạy, muốn trốn về đội ngũ phía sau.

Nhất Kiếm đương nhiên lập tức đuổi theo.

Mới đuổi không được mấy bước, Nhất Kiếm đột nhiên nghe thấy bên tai truyền đến tiếng gió thổi vù vù, ngẩng đầu vừa nhìn, chỉ thấy mấy trăm khỏa quang cầu ma pháp hoặc hồng hoặc xanh từ trên trời giáng xuống, trong nháy mắt, sẽ rơi xuống trên người hắn cùng các đội hữu.

Nhất Kiếm tránh không kịp, chỉ có thể trợn mắt trừng trừng chờ mình bị tống xuất khỏi chiến trường.

“Thiên Hàng Cam Lâm!”

Lúc này, Nhất Phương dẫn chiến đội thần thánh kỵ sĩ vừa vặn đuổi tới, Nhất Phương khẽ quát một tiếng, chiến đội trong nháy mắt phát động kỹ năng này.

Những tinh quang màu bạc như mưa rơi xuống trên thân những người phụ cận, cùng lúc với công kích ma pháp giáng xuống, cũng thay bọn họ buff lại máu.

Nhất Kiếm kinh ngạc nhìn về Nhất Phương phía sau. “Ngươi thế nào…”

“Vô Cực lão đại muốn ta tới.” Nhất Phương vẫn là ngữ khí nhàn nhạt như cũ, nhưng bờ vai của hắn hơi hạ xuống, biểu hiện trong lòng đang thở dài một hơi.

Nhất Kiếm cũng thở dài một hơi, nhưng hắn lập tức hít vào một ngụm khí lớn. “Đáng ghét! Các huynh đệ! Giết hết chúng!” Huy đao bổ về phía một gã triệu hoán sư gần đó.

Nhất Phương lần thứ hai chỉ huy chiến đội phóng ra Thiên Hàng Cam Lâm, giúp bọn hắn buff đầy máu, cũng dẫn theo đội hữu nhảy vào chiến trường giết địch.

Nguyên lai đám triệu hoán thú và triệu hoán sư đều là mồi nhử, bố trí phía sau triệu hoán sư, cũng không phải chiến sĩ hệ cận chiến hoặc kỵ sĩ các loại chức nghiệp như chúng ta tưởng tượng, mà là pháp sư, một đám ma pháp dự lưu uy lực cường đại nhất đang nằm trên tay pháp sư.

Tiêu Dao Công Tử là muốn dẫn Nhất Kiếm bọn họ xông vào đội ngũ, lại dùng ma pháp một lần tiêu diệt hết bọn họ, thiếu quân đội hộ thành quấy rầy, hắn liền có rất nhiều thời gian chậm rãi phái triệu hoán thú phá vỡ cửa thành. May m Nửa Cuộc Đời thông minh khôn khéo như hồ ly, thấy rõ tiên cơ, may mà Nhất Phương chạy tới đúng lúc, bằng không đã để hắn thực hiện được!

Tình hình chiến đấu tuy rằng nghiêng về phía chúng ta, nhưng ta vẫn nghĩ hình như có chỗ nào không thích hợp.

“Nếu như pháp sư hệ tinh thần cùng triệu hoán sư đều bị phái đến trước đội ngũ…” Ta thì thào tự nói, “Vậy chức nghiệp hệ cận chiến ở phía sau để làm chi?” Làm hậu viện? Thời gian không đủ đi.

“Ta đã nghĩ về vấn đề này.” Nửa Cuộc Đời nói.

Vô Cực dời lực chú ý từ chiến trường sang trên người ta, hắn nhìn chăm chăm vào ta một hồi, mở miệng nói: “Ngươi muốn đi xem?”

“Ân!” Ta gật đầu.

“Muốn dẫn người không?” Tuy rằng đã biết đáp án, nhưng Vô Cực vẫn hỏi.

“Một mình ta đi tương đối ẩn mật, sẽ không bị người Tôn Minh phát hiện.” Ta nói.

“Cẩn thận một chút.” Vô Cực nói xong, nặng nề vỗ vỗ vai ta.

“Yên tâm đi!” Ta cười sáng lạn. “Ta sẽ kêu Bạch Vũ chở ta nấp xa xa!”

Các thành thị Thiên Vận đều bố trí một loại kết giới đặc thù, ngoạn gia ở trong thành kỵ thừa phi cầm, chỉ có thể bay đến một độ cao nhất định mà thôi, ngoạn gia ngoài thành lại không thể trực tiếp bay qua tường thành, nhất định phải từ cửa thành ra vào. Chỉ có thời gian công thủ thành chiến, kết giới này mới có thể tạm thời tiêu thất.

Lần này Tôn Minh tới không ít triệu hoán sư kỵ thừa phi cầm, ta phải phá lệ cẩn thận, để tránh bọn họ phát hiện. Cho nên ta cưỡi Bạch Vũ không ngừng bay lên trên, thẳng đến khi Bạch Vũ bay lên tầng mây, ta tài lệnh nó ly khai phạm vi Vô Hạn thành, bay tới gần chiến trường.

Bên dưới, bụi mù nổi lên bốn phía, tinh tường truyền đến tiếng mọi người hét hò. Giữa chiến trường hỗn loạn, ta, ta có thể lờ mờ nhận ra hai phe quân đội.

Nhất Kiếm và Nhất Phương dẫn dắt chiến đội, đêm một đoàn ma pháp sư của Tôn Minh đánh cho hoa rơi nước chảy, liên tiếp bại lui.

Nhưng kỳ quái chính là, trong quân đội Tôn Minh, quả thực không có nửa chức nghiệp hệ cận chiến, hoàn toàn chỉ có pháp sư, triệu hoán sư, đạo sĩ và cung tiễn thủ… hệ tinh thần cùng hệ viễn chiến.

Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Ai cũng đều biết công thành thì không có khả năng chỉ dựa vào những “khẩu đại pháo” ma pháp sư, công phá ma pháp không có hiệu quả đối với cửa thành, nhất định phải có chiến sĩ mới được.

Trăm mối vẫn không có cách giải, ta chỉ đành phải đem tình hình nhìn thấy được báo cáo với Vô Cực.

Vô Cực nghe xong, nhíu nhíu mày, sau đó nói: “Nguyệt, ngươi tỉ mỉ chú ý hai bên chiến trường, nhất là hai bên phụ cận cửa thành.”

“Hai bên cửa thành sao? Ta xem xem!”

Khoảng cách quá xa, hơn nữa chiến trường bị hai bên quần nhau mà tung tóe bụi mù, khiến ta trong lúc nhất thời không thể thấy rõ ràng, nhưng tập trung nhìn vào, ta liền nhìn ra mánh khóe.

Trên bãi cỏ phụ cận đông môn, loáng thoáng có thể thấy không ít người, mượn cát bụi yểm trợ, quỳ rạp trên mặt đất bồ phục đi tới.

Ta hoảng sợ, nhanh chóng báo cho Vô Cực.

“Phụ cận đông môn, hình như có người muốn nhân cơ hội đánh lén!”

“Đông môn sao…”

Vô Cực trầm ngâm một hồi, lập tức mật cho Tàng Đao: “Tàng Đao, Tôn Minh dự định đánh lén vào cửa nam, bọn hắn sẽ qua chỗ ngươi. Nghìn vạn lần phải kìm chân bọn họ!”

“Ác.” Tàng Đao sửng sốt một chút, dù thế nào cũng không nghĩ tới Vô Cực lại đột nhiên mật hắn.”Ta đã biết!”

Vô Cực nguyên bản phái Sa Lợi Diệp và Tàng Đao mang người đến ngoài tây đông môn, chuẩn bị chờ thời gian thủ thành qua phân nửa, mới xông ra giáp công, không nghĩ tới bởi vậy mà phá hủy mưu kế của Tiêu Dao Công Tử.

“Tiểu Diệp! Ngươi mau dẫn người đến cửa nam.” Vô Cực nói tiếp.

“A?” Tuy rằng không giải thích được, nhưng Sa Lợi Diệp vẫn nghe theo.

Tha cất giọng nói: “Mọi người mau đi theo ta, lão đại muốn chúng ta đến cửa nam!”

“Tiêu Dao Công Tử phái người nhiễu quá bắc môn đến chiến trường, đánh lén vào cửa nam…” Trong lúc nói chuyện còn nghe tiếng của Chú Minh, nhiệt tâm theo sát nàng giảng giải.

“Tàng Đao và Tiểu Diệp những người đó đại khái không có biện pháp ngăn trở Tôn Minh, cửa nam phòng ngự lại đặc biệt thấp…” Vô Cực nhìn về phía Nửa Cuộc Đời.”Ngươi nghĩ sao?” Vô Cực am hiểu quyết sách, mà Nửa Cuộc Đời thiện dùng mưu kế, cho nên gặp phải loại chuyện cần đùa giỡn tâm cơ này, hắn rất nguyện ý “nhường hiền” .

“Cái này à.” Nửa Cuộc Đời nở nụ cười giả tạo, “Ta có một kế hoạch…”

Kế tiếp, hai người bọn họ đều là dùng mật ngữ thảo luận, người bên ngoài căn bản không nghe được nội dung. Nhưng nhìn Nửa Cuộc Đời cười càng lúc càng hồ ly, tất cả mọi người biết, đám người Tiêu Dao Công Tử kia… không có ngày tốt lành.

Chọc sư chọc hổ…

Nghìn vạn lần không nên chọc vào hồ ly!

Trong công thủ thành chiến, tuy rằng có thể tấn công vào cả bốn cửa thành, nhưng chỉ có trước bắc môn ( cửa chính ), mới mở ra phần lớn khu chiến đấu ( khu PK ), nếu chiến đấu ở ba cửa khác không cẩn thận cũng sẽ bị đẩy ra.

Chỉ cần rời khỏi khu chiến đấu, ngoạn gia liền vô pháp tiến hành tranh đấu ( trừ phi gây ra hình thức PK trừ giá trị danh vọng ), mà trạng thái hiệu quả phụ gia trên người cũng sẽ tiêu thất, cho nên trong công thủ thành chiến, rất ít người đánh vào ba cửa khác, nhất là cửa nam.

Dù sao, chiến trường mở ra ở bắc môn, muốn vòng qua phải mất không ít thời gian, hơn nữa khu chiến đấu ở ba cửa khác lại nhỏ đến khó có thể hoạt động. Quan trọng nhất là, rất ít người sẽ đi đánh vào ba cửa khác, đám người đi tấn công kia, nhất định sẽ bị người ta nói là thiện mưu (giỏi dùng mưu kế).

… Hoặc là âm hiểm.

Tiêu Dao Công Tử thừa nhận chính mình âm hiểm, chỉ cần có thể đạt được mục đích, hắn không cần quan tâm người khác nghĩ như thế nào.

Nhiều lần tấn công, nơi nơi gây khó xử, điều hắn muốn, chỉ có chỗ ngồi tại Ngân Chi Vô Hạn thành này.

Tiêu Dao Công Tử cũng không biết vì sao, những thành trì khác hắn đều không để vào mắt, dùng hết tâm cơ, hắn chỉ cần tòa thành này.

Mà nhiều lần thất bại lại làm hắn phi thường tức giận, như hiện tại vậy.

Kế hoạch của hắn nguyên bản rất hoàn mỹ, để đại quân triệu hoán thú ở tiền phương dẫn đi lực chú ý của Vô Hạn thành, sau đó chính mình dẫn người vòng đến cửa nam đánh lén. Cửa nam đích phòng thủ không dày, bản thân cửa thành lực phòng ngự cùng huyết lượng cũng không cao như cửa chính, hắn tưởng lần này nhất định có thể công phá tường thành, thẳng đến thủy tinh thành thị.

Thế nhưng hắn vẫn thất bại.

Thấy phụ cận đông môn đột nhiên toát ra một đống đạo tặc Vô Hạn thành, hắn biết kế hoạch đánh lén lần này bị người nhìn thấu. Thế nhưng, hắn sẽ không đơn giản buông tha như vậy, một đám đạo tặc căn bản là đỡ không được hắn!

Tiêu Dao Công Tửcho rằng, Húc Chi Vô Cực còn muốn đối phó triệu hoán thú ở tiền phương, cho dù có phát giác mưu kế của mình, cũng không có biện pháp phái nhiều người đến bắc môn duy trì, cho nên hắn phái một nhóm đạo tặc lưu lại chu toàn đám người này, tiếp tục mang người đến cửa nam.

Ngoài cửa nam, Sa Lợi Diệp dẫn nhóm đạo tặc đã bố trí tốt, bọn họ nghe theo Vô Cực chỉ huy, tất cả đều dùng tiềm hành trốn dưới nền đất, đồng thời thả một ít cạm bẫy, chỉ chờ tên tiểu nhân Tiêu Dao Công Tử tự chui đầu vào lưới.

Không lâu sau, đám người Tiêu Dao Công Tử tiếp cận liễu cửa nam, Sa Lợi Diệp bọn họ lập tức phát động tập kích bất ngờ, ý đồ kìm chân bọn hắn.

Cách thời gian kết thúc công thành chiến, chỉ còn lại hai mươi phút, vì thế Sa Lợi Diệp rất thảnh thơi, nàng xuyên qua đoàn người, phải khảm một đao, trái thêm một đao, tựa như đang vui đùa cùng những kẻ đó.

Trái với Sa Lợi Diệp thảnh thơi, Tiêu Dao Công Tử lại tức giận sắp phát điên, đầu tiên là Tàng Đao, lại đến Sa Lợi Diệp, liên tiếp hai nhóm đạo tặc chọc hắn tâm phiền ý loạn.

Phải biết rằng, đạo tặc am hiểu nhất chính là đánh lén và né tránh, thuyết khó nghe chút, bọn họ giống như là con ruồi đáng ghét, không… là muỗi. Tuy rằng lấy không nhiều máu, nhưng trái cắn một ngụm, phải chích một chút, còn ồn ào “vo vo vo” không ngừng, phiền đều phiền chết!

Tiêu Dao Công Tử trong cơn giận dữ, lập tức quyết định bỏ qua những ngườu bị đạo tặc cuốn lấy, trước mang theo những người khác công phá cửa thành rồi nói sau!

“Chúng ta đi trước, những người còn lại theo sau đuổi kịp!” Tiêu Dao Công Tử nói, một câu đã phán quyết tử hình đám người bị Sa Lợi Diệp quấn lấy. Một gã chiến sĩ bị vài danh đạo tặc vây công, tuyệt đối phải chết không thể nghi ngờ.

Tiêu Dao Công Tử bọn hắn sau khi đào thoát khỏi ‘ma chưởng’ của đám người Sa Lợi Diệp, lập tức bao quanh vây quanh cửa nam, chuẩn bị một lần công phá. Nào biết, mấy tên chiến sĩ dẫn đầu, búa còn chưa đụng tới cửa thành, cửa thành liền “già lạp già lạp” mở ra.

Bọn họ nhìn trước mắt đột nhiên xuất hiện đường đá rộng rãi, ngây ngốc ngẩn cả người.

Đây là có chuyện gì? Nào có ai mở rộng cửa để địch nhân vào thành. Mọi người không hẹn mà cùng nghĩ như vậy.

Vẫn là Tiêu Dao Công Tử bừng tỉnh trước tiên, hắn cao giọng nói: “Nếu người ta đều mở rộng cửa, chúng ta còn không đi vào?”

“Này… không tốt lắm đâu.” Long Hành Vô Song bên cạnh hắn sắc mặt kì quái nói: “Cẩn thận có trá a!”

Tiêu Dao Công Tử hung hăng liếc hắn.”Chúng ta… còn được lựa chọn sao?” Trong giọng nói có chút châm chọc, còn có không cam lòng.

Đi tới bước này, hắn đúng là vẫn thua.

“Là… không có.” Long Hành Vô Song run giọng. Phía sau bị một đám đạo tặc vây bắt, thì là phía trước cho dù là bẩy rập, cũng chỉ có thể xông vào.

“Vậy đi thôi!” Tiêu Dao Công Tử là người đầu tiên nhấc chân, đi vào trong thành, những người khác cũng đành phải đuổi theo.

Bọn họ đi vào bên trong thành, còn chưa kịp bày ra trận thế công kích, đã phát hiện hai bên cửa thành bên trong, đều đứng đầy đạo sĩ hoặc kết giới sư do Thiên Lý Nhậm Ngã Hành dẫn đầu.

Thiên Lý hét lớn một tiếng: “Thúc phược kết giới!”

Trong sát na, trên mặt đất, giữa không trung, toát ra hàng nghìn vạn cánh tay bán trong suốt, nắm chặt đám người Tiêu Dao Công Tử, để cho bọn họ không thể động đậy.

Lúc này, Nửa Cuộc Đời Phong Vân cười đến rất hồ ly, cùng Húc Chi Vô Cực gương lên tiếu ý cuồng ngạo, mang theo hơn mười ma pháp sư, từ phòng ốc phụ cận hiện thân.

“Hoan nghênh hoan nghênh! Khách quý tới nhà, có muốn dùng một chén trà không a?” Nửa Cuộc Đời không có hảo ý nói.

“Dâng trà đi.” Vô Cực dương dương mi, nhóm ma pháp sư phía sau hắn lập tức đưa lên một chén lớn Băng tiễn thuật.

“Hanh!” Tiêu Dao Công Tử hừ lạnh một tiếng, khinh thường nói: “Muốn đánh liền đánh, ít bày trò chơi nhàm chán này đi.”

“Lấy đạo của người trả lại cho người.” Khóe miệng hồ ly tà ác nhếch lên.”Vậy là các ngươi không muốn [uống trà], vậy đầu hàng a!”

“Dù sao thời gian công thành chỉ còn…” Hắn giả vờ nhìn cổ tay.”Ai nha! Không được mười phút nha!” Còn khoa trương lắc đầu thở dài. “Sách sách sách… Không kịp la!”

“Ngươi…” Tiêu Dao Công Tử chán nản.”Cẩn thận một chút cho ta! Ta tuyệt đối sẽ không đầu hàng!”

Tuy rằng tình thế không thể vãn hồi, nhưng muốn hắn chịu thua, tuyệt đối không có khả năng!

“Hanh!” Vô Cực hừ lạnh một tiếng, lam mâu khép hờ, tàn khốc nói “Vậy đừng trách ta.”

“Phong nhận!” Hắn cùng với nhóm ma pháp sư song song phóng xuất một thanh phong nhân hình trăng lưỡi liềm phiến thanh sắc, họa xuất vài đạo vết thương trên người đám Tiêu Dao Công Tử.

“Cái này, là vì Tiểu Dương báo lại.” Trong đôi mắt băng hàn của Vô Cưc thoát ra hỏa diễm phẫn nộ. “Tiếp đến là Nhất Phương!”

Người nhận thức Vô Cực điều biết, phàm bị hắn ghi tạc ân hoặc oán trong lòng, đều bị hắn cạn kiệt tâm lực đi báo lại.

Hiện tại, thời khác báo thù, rốt cục tới rồi!

“Băng Tiễn Thuật!”

Đúng lúc này, một đại điểu bạch sắc đột nhiên hạ xuống gần Vô Cực, nhân nhi trên lưng bạch điểm, mái tóc dài nguyệt sắc ở giữa không trung tung ra thành một đạo tàn ảnh màu bạc đẹp mắt.

“Làm sao vậy?” Ta từ trên lưng Bạch Vũ nhảy xuống, hỏi: “Nếu đã vây khốn người rồi, sao không nhanh chóng giải quyết đi?” Nhàn nhạt quét mắt về nhóm người Tiêu Dao Công Tử. “Không sợ đêm dài lắm mộng?”

“Bọn họ cũng chẳng làm ra được trò gì.” Vừa nhìn thấy ta xuất hiện, trong mắt Vô Cực rõ ràng ấm hẳn lên, ngữ khí cũng ôn hòa rất nhiều.

“Sao ngươi lại qua đây?” Vô Cực hỏi.

“Ta thấy tiền phương đánh không sai biệt lắm, nên tới đây nhìn.” Đám ma pháp sư kia không chịu nổi chiến sĩ gần người, chết thì đã chết, chạy đã chạy, thất bại thảm hại.

“Nhất Phương cũng bảo chờ một chút sẽ chạy tới trợ giúp.” Những lời này là cố ý nói cho Tiêu Dao Công Tử nghe.

“Nguyệt… Nguyệt Phi Ly!”

Tiêu Dao Công Tử đột nhiên gọi tên ta.

“Là ta, thế nào?” Ta ôn cười nói: “Có việc sao?”

Nói cũng kỳ quái, Tiêu Dao Công Tử nguyên vốn căm tức trừng Vô Cực, giờ lạinmở to hai mắt, vẻ mặt kinh ngạc nhìn ta.

“Ngươi là Minh Nguyệt!” Đó là một câu khẳng định.

“Là ta. Vậy thì sao?”

Tiêu Dao Công Tử cười khổ, lắc đầu.”Như vậy a… ta nhận thua.” Nói vừa xong, đám người Tôn Minh, bao gồm cả chính hắn, liền bị từng đạo bạch quang tống xuất khỏi chiến trường.

“Đây là có chuyện gì?” Thiên Lý gãi gãi đầu, mặt đầy dấu chấm hỏi. “Vừa rồi không phải còn cường ngạng chống không chịu đầu hàng sao, thế nào lại đột nhiên chịu thua?”

“Làm sao ta biết.” Nửa Cuộc Đời nhún nhún vai, mắt nhìn về phía ta. “Bất quá ta nghĩ… Tiểu Nguyệt hẳn là biết.”

“Ta? Ta cũng không hiểu ra sao a!” Trời biết Tiêu Dao Công Tử đột nhiên uống nhầm thuốc gì!

“Nguyệt ngươi…” Vô Cực lam mâu chuyển ám, ngữ khí cũng trở nên trầm thấp.”Ngươi trước đây nhận thức Tiêu Dao Công Tử sao?”

Ta cười khổ nói: “Ngươi muốn ta trả lời thế nào?”

Ta cũng thường thường nghe nói về cái người này, cũng thường thường nói trên miệng, nhưng số lần chân chính gặp qua Tiêu Dao Công Tử, cũng cũng chỉ có vài lần khi hắn cùng Ngân Chi Vô chính diện xung mà thôi, này có tính là quen biết không?

Nửa Cuộc Đời nói tiếp: “Ý của Vô Cực chính là, trước khi ngươi gia nhập Ngân Chi Vô, ngươi có từng gặp qua hắn không?”

“Không có… Hẳn là không có đi.” Chuyện mấy trăm năm trước, ai mà nhớ rõ chứ.

“Vậy kỳ quái.” Nửa Cuộc Đời trầm ngâm.

“Kỳ quái gì vậy?” Thiên Lý hiếu kỳ hỏi.

“Ngươi có phát giác không, mỗi lần Tiêu Dao Công Tử cắn chặt chúng ta không tha thì chỉ cần Nguyệt vừa ra mặt, hắn liền lập tức nhả ra.”

Thiên Lý suy nghĩ một chút, gật đầu.”Hình như có chuyện này!”

“Ngươi còn nhớ rõ lần đầu tiên hắn theo chúng ta quấy rầy không, lúc đó hắn không phải vu oan ngươi không có mắt trộm đồ của hắn sao?” Nửa Cuộc Đời nói: “Sự kiện kia náo rất lớn.”

“Ừ ân!” Thiên Lý đáp, còn có chút căm giận khó phai.”Lần đó thực sự là tức chết ta!” Nắm chặt tay nói tiếp “Ngày đó Tiểu Nguyệt phát điên, đi tìm Tiêu Dao Công Tử lý luận thì hắn bị dọa đến nhảy dựng.”

“Bởi vì ta bộ dạng ta nổi giận rất dọa người a.” Ta đây chính là rất biết mình biết ta.

“Đúng là rất dọa người…” Nói còn chưa nói xong, đã thu lấy một nhãn đao của Vô Cưc, Nửa Cuộc Đời sợ đến mức vội vàng sửa miệng.”Ta là nói, khi đó chúng ta cũng bị dọa sợ, cho nên ta mới tưởng như vậy. Thế nhưng hiện tại ngẫm lại, có thể…”

“Không cần nghĩ!” Ta cắt đứt Nửa Cuộc Đời, “Nói chung, tuyệt – đối không phải như ngươi tưởng!” Ta không trì độn đến mức không nhìn thấy người khác có ý đối với mình. Nói khó nghe chút, ánh mắt của những kẻ luyến mộ (yêu + ái mộ) mình, ta thấy nhiều lắm.

“Không cần nhắc lại chuyện này nữa.” Ta cũng không hy vọng khiến Vô Cực hiểu lầm.

“Ta chỉ là muốn nói…”

“Nửa Cuộc Đời! Được rồi!” Ngữ khí Vô Cực thập phần băng hàn.”Hiện tại ngươi chỉ cần nghĩ làm thế nào chỉnh đốn tốt thành trì, sau đó chúng ta có thể quay lại Tử đại.”

“Đúng vậy đúng vậy! Nhanh nhanh chuẩn bị cho tốt, chúng ta đi Tử đại đi.” Tiểu Diệp cũng ở một bên phụ họa.

“Oa! Ta cũng muốn đi, ta cũng muốn đi!” Thiên Lý nắm lấy vai ta mãnh liệt lay. “Ta đã thi xong rồi, lần này không thể bỏ lại ta a.”

“Không có.” Ta vội vàng nói: “Ngươi đừng lắc nữa! Ngày mai chúng ta phải đi Tử đại.”

Tuy rằng ta muốn Nửa Cuộc Đời đừng nói nữa, nhưng trong lòng vẫn nhịn không được suy nghĩ.

Ánh mắt Tiêu Dao Công Tử nhìn ta, đích xác không phải tình yêu, thế nhưng… tựa hồ lại có thứ gì đó.

Tiêu Dao Công Tử nơi nơi làm khó chúng ta, điều hắn thực sự muốn, rốt cuộc là….?

——