Thiên Vận Online

Chương 53: Tịch dương chi điện




Trên chiếc bàn gỗ lim dài, chất đầy một chồng văn kiện và tư liệu dày cộm, Nửa Cuộc Đời Phong Vân, Quan Vân Sinh, đang vùi đầu vào đó. Đây là hình ảnh Húc nhìn thấy khi bước vào thư phòng.

“Ta nghĩ ngươi còn đang chơi.” Hắn hai tay vòng trước ngực, dựa vào giá sách, thưởng thức hình ảnh khó có được này.

“Sự tình xử lý xong, các ngươi lại đang ở Tử đại, không ai theo ta luyện, không thể làm gì khác hơn là out!” Vân Sinh nói mà không ngẩng đầu lên. Đầu năm nay, tổ đội quái nhân nhiều, hắn mới không cần cùng dã đoàn.

“Ủy khuất như vậy a.” Húc nghe xong, bật cười.

Vân Sinh nhún nhún vai, vẫn không ngẩng đầu, một bộ bề bộn nhiều việc. “Hoàn hảo… Dù sao sớm muộn gì cũng phải làm, giờ làm xong rồi sau này thoải mái!” Y nói như thế không có vấn đề gì.

Nhưng Húc hình như ngửi được mùi của âm mưu.

Y có chăm chỉ như vậy không?

… Đương nhiên không có.

Lão hồ ly nhất định có ý đồ của y, chỉ là không người nào hiểu không ai nhận thấy được mà thôi.

Húc liếc mắt vào đống văn kiện chất đầy trên bàn, lại nhìn chằm chằm Nửa Cuộc Đời đang mải miết khổ tâm làm việc một hồi, sau đó mới thiêu thiêu mi, vươn ngón tay thon dài, mơn trớn một ít văn kiện.

Vân Sinh chờ chính là giờ khắc này! Nhưng y vẫn hoàn toàn bất động thanh sắc, như là không chú ý tới hành động của Húc, chăm chú làm việc của mình.

Phiêu mắt qua chồng văn kiện một bên còn chưa xử lý xong, Húc rút ra một hồ sơ nhìn khá tinh mỹ, nhìn ra được nội dung tương đối trọng yếu, quăng qua chồng văn kiện nhiều hơn trên bàn.

Khi vừa ngồi xuống cái ghế của mình, hắn rõ ràng nghe thấy tiếng cười của con hồ ly nào đó vừa thực hiện được âm mưu.

“Muốn thiết kế ta, ngươi cũng phải làm cho xong đống trên bàn này đi.” Húc lạnh lùng phán.

Tiếng cười gian của hồ ly nháy mắt trở thành cười khổ. “Được rồi!” Ai kêu y có một lão bản siêu cấp vô trách nhiệm, mỗi lần muốn cho hắn xử lý đám văn kiện không vừa mắt hắn này, Văn Sinh đều phải cân não bày ra đủ trò, giống như lúc này vậy.

Bất quá chiêu này… đại khái chính là cái mà người ta gọi “khổ nhục kế” đi!

Trong thư phòng lưu chuyển giai điệu của nhạc cổ điển, hai nam nhân đang chiến đấu hăng hái trong đống văn kiện.

“Ngươi bên kia ra sao?” Húc hỏi, bất quá hắn hỏi cũng không phải tiến độ công tác.

Vân Sinh không chút do dự gạt bỏ một phần hồ sơ xin dự toán, nói: “Thật không nghĩ tới, những chuyện tay Mạc Tâm Ương kia biết lại rất nhiều.”

“Không thành vấn đề chứ?” Hắn chỉ chính là độ tin cậy của Mạc Tâm Ương.

“Chỉ là thay đổi triệt để một tiểu hắc dương mà thôi, trước đây không phải đã thả cho Tàng Đao và Tiêu Nguyệt sao?” Hắn nghe Tàng Đao thuật lại, Mạc Tâm Ương hẳn là cố ý để bọn họ chạy qua. “Cho nên ta nghĩ không thành vấn đề.”

“Ân…” Tầm mắt Húc dừng trên một dãy số liệu, bán híp mắt, tựa hồ không quá thỏa mãn.”Ngươi xử lý là tốt rồi.”

“Biết rồi, ta không phải đang xử lý đây sao.”

“Còn có, Nguyệt lên cấp một trăm.”

“Chúc mừng a! Rốt cục vượt qua tạp đẳng kỳ rồi.”

“Những lời này ta sẽ giúp ngươi truyền đạt lại.”

“…”

Sự yên lặng qua đi trong chốc lát, Vân Sinh mở miệng: “Còn có… Mạc Tâm Ương kia…” Hắn giương mắt, nhìn sắc mặt Húc, không biết có nên nói hay không, “Hắn…”

Húc quay lại một bộ diễm cảm lãnh cảm không kiên nhẫn, “Thế nào?” Hắn đang nghiên cứu số liệu, mất hứng khi bị người quấy rối.

“Hắn chính là người phá hư thuyền của Pháp Lợi Tư, dùng phi tiêu công kích Kim Long. Hơn nữa, nhiệm vụ trước cũng là hắn…” Vân Sinh thật sự nghĩ sẽ thấy bộ dạng Húc phát điên khi nghe thấy những điều này.

Thế nhưng, Húc chỉ nhàn nhạt hồi đáp một câu, “Ác, rất lợi hại.” Sau đó tiếp tục làm chuyện của mình.

“Ngươi không tức giận?” Trời đổ mưa đỏ sao!!

Húc đầu cũng không ngẩng, dương tay đem phần số liệu có vấn đề ném tới chỗ Vân Sinh.

“Phần này là ai mang lên, bảo hắn cẩn thận một chút!” Dám không để hắn vào mắt mà diễn trò, không muốn sống rồi!

Vân Sinh nhanh nhẹn nghiêng đầu né tránh “hung khí”, ngẩn người, chợt hiểu rõ, bật cười.

Còn không rõ câu châm ngôn kia sao.

Trò chơi mà, hảo ngoạn là tốt rồi.

… Đều đã qua rồi!

Vân Sinh khom lưng thu thập ‘hung khí’ rơi lả tả mặt đất, còn không vquên nhìn thoáng qua tên người gởi “hung khí” trên mặt công văn.

Hai người lần thứ hai chui đầu vào văn kiện, nhạc cổ điển ưu mỹ đổi thành nhạc nhẹ.

Ba giờ sáng, Húc cuối cùng đã đem công tác thuộc bổn phận mình làm xong.

Húc vẻ mặt thoải mái mà nhìn Vân Sinh, nghĩ thầm, giờ hắn nên trở về giường hảo hảo ngủ một giấc không? Hay là muốn không có việc gì ở lại thư phòng kích thích Vân Sinh thì tốt hơn?

Điều sau dường nhưu tương đối động nhân a.

Cho nên Húc đem đống văn kiện đã hoàn thành đẩy lên bàn trước mặt Vân Sinh, bắt đầu thảnh thơi lắc la lắc lư trong thư phòng. Nếu Húc không phải “lão đại” bỏ tiền ra nuôi y, lúc này Vân Sinh nhất định sẽ “không cẩn thận trượt tay”, đem bút máy đâm vào cái khuôn mặt dễ nhìn kia.

Lắc lư a lắc lư, hắn vẫn không tìm ra nên lấy cái gì đến giết thời gian, hắn nhìn về phía một loạt sách trên giá sách, đã hơn nửa đêm, xem cái gì mà kinh tế học, thống kê học linh tinh gì đó không tốt lắm đâu.

Hắn không thể làm gì khác hơn là rứt mấy quyển tập chí game Vân Sinh mua, mang đến sô pha xem.

“Thật hiếm thấy nha.” Vân Sinh phát hiện Húc đang xem tạp chí game, kinh ngạc đến trợn mắt: “Ngươi không phải không thích xem mấy loại trò chơi công lược ( tiến công chiếm đóng – các loại trò công thành chiếm đất) sao?” Đương nhiên, khẩu khí rất chua. Y thì đang bận muốn chết, người nào đó lại nhàn nhã xem tạp chí, nhìn thế nào cũng cực kì chướng mắt!

“Là không thích.” Người nói những lời này, đang chuyên chú nhìn chằm chằm một trang trong tạp chí.

“Nói cái gì trò chơi là phải tự mình chơi, không cần tận lực đ tính toán mấy tố chất điểm số, cho nên cũng không nhìn đến mấy cái công lược.”

“Ta có xem nhiệm vụ công lược.” Húc cắt đứt lời y.”Ta chỉ không chơi chơi mà lại mệt mỏi như thế mà thôi.” Tiếp theo nói: “Ta muốn online, ngươi tiếp tục nha!”

Nói xong, hắn khép lại trang sách, lần thứ hai ngồi trở lại trước bàn học, bất quá lần này là muốn vọc máy vi tính.

Vân sSnh hiếu kỳ kéo dài cổ, xem xem vừa rồi Húc nghiên cứu tạp chí nào

Chồng tạp chí game bị tiện tay đặt trên sô pha, trên cùng chính là [E đặc] số đặc biệt về Thiên Vận (dự đoán trước về những cập nhật lần trước).

Nội dung của [ E đặc tạp chí ] vừa hữu dụng lại xác thực, tin tức cũng mới mẻ hơn các tạp chí khác, cho nên cơ hồ là mỗi người đều có một quyển, là tạp chí trò chơi rất có tiếng trong giới game thủ. Bất quá, số đặc biệt kia chỉ là dự đoán, lúc đó đọc tuy rằng nghĩ đặc sắc, nhưng hôm nay Thiên Vận đã cập nhật hoàn toàn, tư liệu bên trong sớm đã không còn là tin tức.

“Ngươi muốn tìm cái gì?” Vân Sinh hỏi: “Ta không nhớ rõ bên trong không có cái gì đặc biệt.” Không phải một ít giới thiệu phổ thông về thành mới quái mới, hơn nữa còn là cái loại không hoàn chỉnh.

Húc không trả lời y, chỉ nói: “Chuyên tâm làm việc, dù sao ngươi cũng không thể đến Tử đại.”

Bởi vì chuyện trong thành, y tạm thời không thể thoát thân, bất quá…

“Tính cách người này thật đáng ghét.” Vân Sinh nhỏ giọng oán giận.

Kỳ thực y cũng không có tư cách nói đến ai khác.

Hôm nay không phải ngày nghỉ, ta nghĩ sáng sớm trên đoàn đại khái không có ai, liền đến phố mua sắm đi dạo, ở bên ngoài ăn cơm trưa xong mới về nhà ngoạn trò chơi.

Trong đoàn chỉ có một mình Vô Cực.

“Vừa ngủ dậy à?” Vô Cực hỏi.

“Không có, ta nghĩ sáng sớm trên đoàn hắn là không có ai, nên đi dạo dạo một chút. Ngươi onl lâu chưa?”

“Không lâu lắm.” Vô Cực nói: “Nếu chỉ có chúng ta, chúng ta đi hẹn hò đi.”

“Hẹn? Tốt!” Đã lâu không có cùng Vô Cực đơn độc cùng nhau hành động rồi. “Ngươi muốn luyện công hay ra ngoại thành dạo chơi?”

“Ra ngoài thành dạo chơi đi, ta phát hiện một nơi rất tốt, nhất định ngươi sẽ thích. Chờ ta ở chỗ mã phu.”

Ta nhất định sẽ thích? Không biết là nơi thế nào.

“Được!” Ta mỉm cười, chờ mong.

Dạ La, một tòa thành giữa sa mạc. Cùng Bàng Long Tư Khảm Thành ở Ma Vực sa mạc Xích Thổ đại lục bất đồng, Dạ La xây dựng trên một mảnh cát vàng, cảnh trí bên trong thành mười phần phong cách Ai Cập, ngay cả phương tiện giao thông cũng đổi thành lạc đà.

Dạ La không được tính là thành thị, không có tường vây, ngay cả thôn xóm cũng xưng không hơn, tương đối nhiều chính là điểm đóng quân hoặc tiếp tế cho thương đội ( đội lạc đà ), bên trong chỉ có vài căn nhà thấp làm bằng đất sét, phần lớn đều là da thú dựng thành lều.

Ở đây chiếm diện tích rất rộng, ngoạn gia lui tới không ít, sau khi Tử Vong đại lục mới mở ra không lâu, cũng đã thập phần nhiệt nháo, thương nghiệp hoạt động hưng thịnh. Tùy ý có thể thấy được rất nhiều ngoạn gia nhập gia tùy tục, trải một tấm bố trên đất, bày quầy bán thủy trang ( dược thủy, trang bị ).

Ta cùng Vô Cực lần đầu tiên tới Dạ La, đối với tòa thành tràn ngập hơi thở Ai Cập rất chi là mê muội, chúng ta chuyên chọn những con đường có người đi lại mà thám hiểm.

Tòa thành này hảo ngoạn ở chỗ, đi tới đâu cũng gặp phải NPC ác bá, khất cái, tiểu thương hoặc là toán mệnh sư thần bí, vân vân, vô cùng sinh động . Giống như Vô Cực vừa đánh chạy một đám ác bá cướp bóc ( nếu như bị thua, sẽ bị cướp đi một nửa tiền trên người ), ta cũng nhịn không được cho một tiểu khất cái khóc đến cực đáng thương hai kim tệ ( danh vọng +20).

“Phụ cận Da La có quái nào mạnh sao? Thế nào ở đây bán đều là siêu bổ hoặc đại bổ huyết hoàn ( hồi máu cấp tốc với số lượng lớn.)?”

Phương tiện giao thông ở thành thị trước (mã xa) không thể tới Dạ La, chúng ta chỉ có thể dùng chân đi qua đây, trên đường gặp quái khoảng chừng từ tám mươi đến một trăm cấp, không phải quá yêu, nhưng cũng không đến nỗi phải dùng đến siêu bổ hoàn.

“Gần đây còn có một tòa thành.” Vô Cực nói.

“Thành?” Gọi ra địa đồ, trên bản đồ biểu hiện, trong tử vong sa mạc, chỉ có một tòa kiến trúc là Dạ La thành. Ta hoang mang nhìn về phía Vô Cực. “Không có a!”

Vô Cực thần bí nói: “Buổi trưa những người khác lên, chúng ta lại cùng đi. Nếu như không kịp đến lúc chiều, cũng chỉ đành chờ nửa đêm.”

“Chờ nửa đêm?”

Vô Cực gật đầu.

Được rồi! Ta thừa nhận ta không đủ cố găng. Nếu nghe không hiểu, vậy…

“Tiếp tục đi dạo đi!” Ta nói. Cứ đoán mãi cũng không có ý nghĩa, chờ Thiên Lý bọn họ lên rồi nói sau.

Ta chỉ vào một thương điếm cách đó không xa.”Bên kia hình như chơi rất vui.”

Vô Cực thông cáo trên kênh đoàn bảo mọi người đến Dạ La Thành tập hợp ( thông cáo dong binh đoàn chỉ có đội trưởng mới có thể tuyên bố, nội dung thông cáo sẽ tự động xuất khi thành viên login, hoặc là đến trước mặt thành viên trên bản đồ ). Trên thông cáo, ngoại trừ nói rõ vị trí Dạ la Thành, Vô Cực còn đặc biệt ghi chú, người không đến kịp vào lúc 5h50, phải chờ mười hai điểm mới lại đến.

Nhất Kiếm vừa login nhìn thấy thông cáo, vội vã gọi điện thoại thông tri Lạc Hồn cùng Tiểu Dương, bảo bọn họ một lát tan học thì phải login ngay. Mà ta cũng đã nhắn lại cho Nhất Phương và Hoàng ( Thiên Lý thì không cần lo lắng, sau giờ học hắn sẽ lập tực login thôi ).

Chiều năm giờ mười phút, Nhất Kiếm bọn họ tất cả đều đến đông đủ, bất quá, bao gồm cả Chú Minh ở bên trong, mỗi người đều mang biểu tình giống hệt như ta, nghi vấn.

“Lão đại vì sao lại gấp như vậy?” Tiểu Dương hỏi ta.”Ta vốn muốn ăn tối xong mới login nha.”

“Ta cũng không biết.” Ta lắc đầu.”Vô Cực không nói rõ.”

“Ta muốn tăm…” Tiểu Diệp cả người uể oải. “Hôm nay có tiết thể dục, lại còn thi một đống môn, mệt chết ta!”

Mà Nhất Kiếm lại là vẻ mặt ủy khuất, vi buổi chiều gọi điện thoại quấy rầy Lạc Hồn nên giờ phải chạy theo giải thích

“Ngươi có thể nhắn tin.” Lạc Hồn tuy rằng cười nhàn nhạt, nhưng vẫn nhìn ra được hắn không quá vui vẻ.”Khi đó ta bề bộn nhiều việc.”

“Xin lỗi mà.” Nhất Kiếm thương cảm hề hề: “Ta chỉ là muốn nói chuyện với ngươi một chút.”

“Nhàm chán!” Lạc Hồn hừ lạnh.

“Làm gì mà gấp như vậy?” Nhất Phương lạnh giọng hỏi Vô Cực. Hắn cũng như Tiểu Dương muốn ăn tối trước.

Vô Cực nhàn nhìn quét mọi người một vòng, kéo tay ta qua, đi ra thành.

“Đi theo ta.” Vô Cực nói.

Hắn dẫn chúng ta rời khỏi Dạ La thành đi về hướng tây bắc sa mạc

Nói cũng kỳ quái, giá phụ cận hẳn là không có điểm luyện công gì mới đúng, thế nhưng lúc này đã có không ít ngoạn gia ra khỏi thành, đi cùng một hướng với chúng ta.

Đoàn người chúng ta đi trên cát vàng mênh mông khoảng mười mười phút, Vô Cực rốt cục ngừng lại.

Bốn phía, tụ tập mấy chục người, còn có không ít người đắp lều bày hàng tại chỗ.

“Mệt mỏi quá a!” Thiên Lý oán giận, muốn ngồi xuống.

Vô Cực liếc mắt, nói rằng: “Ngồi xuống ngươi sẽ hối hận.”

“A?” Thiên Lý tuy rằng không giải thích được, nhưng cũng không dám ngồi xuống, những người khác cũng đều ngoan ngoan nghe lời đứng im.

Thiên không phương xa nhiễm lên một mảnh vàng óng ửng đỏ, thái dương chậm rãi từ đỉnh cồn cát hạ xuống.

Vô Cực nhìn cảnh sắc này, thấp giọng nói: “Nhìn kỹ.”

Tịch dương đã hạ xuống cồn cát, nhưng vẫn không buông lóe lên một tia sáng vàng chói cuối cùng, dư quang khiến người lóe mắt. Cùng lúc đó, trước mắt trống rỗng xuất hiện một tòa cung điện.

Đó là mỹ cảnh mà mà người chưa thấy qua không thể tưởng tượng được. Cung điệm Ai Cập cổ có chút ban bác (sặc sỡ loang lỗ), có chút đổ nát, được ráng hồng đầy trời bao phủ, mà bản thân tòa cung điện, cũng là phi thường phi hồng (đỏ tươi) huyến lệ (rực rỡ lộng lẫy).

Cung điện đỏ rực, dưới ánh chiều tà, lấp lóe lên ánh sáng hoặc vàng hoặc trăng, theo ánh chiều tà yếu bớt, quang mang chuyển đạm, mà cung điện hồng, thì dần dần để lộ ra một tia chanh quất.

Quang mang lưu chuyển, biến hóa vạn thiên.

Chúng ta ngây ngốc nhìn thần điện mỹ lệ xuất hiện từ bằng không, nhất thời vô pháp phản ứng.

“Mau vào!” Vô Cực ôm lấy thắt lưng ta, kéo ta vẫn còn sửng sờ, chạy vào trong điện. “Chỉ có năm phút.”

Mọi người lúc này mới phản ứng lại, lập tức theo Vô Cực chạy vào trong điện.

Dư huy tịch dương thiểm thệ (chớp tắt), tòa thần điện giống như lúc vừa xuất hiện, đột nhiên tiêu thất.

Tìm một góc ít người, Vô Cực buông Nguyệt, quay đầu nói với những người khác.

“Được rồi, giờ muốn ăn, muốn tắm gì đó, đều có thể đi. Chúng ta chờ một chút lại tập hợp.”

Trong lúc này, ai còn có tâm tư ăn cơm với tắm rửa! Đối tòa cung điện thần bí xuất hiện từ hư không rồi lại tiêu thất trong hư khong, mỗi người đều có đầy bụng nghi vấn.

“Vô Cực lão đại! Nơi này là chỗ nào a?” Bé cưng tò mò số 1, Sa Lợi Diệp dẫn đầu đặt câu hỏi.

“Đúng vậy, nơi này là thành gì? Vì sao lại đột nhiên xuất hiện rồi lại tiêu thất?” Bé cưng tò mò số 2, Thiên Lý Nhậm Ngã Hành cũng hỏi.

Mà bé cưng tò mò số 3, số 4 – Nhất Kiếm Thiên Hạ và Bách Không Mặc Dương đang muốn đặt câu hỏi, đã bị Vô Cực cho một cái lãnh mâu ngăn chặn.

“Tòa thành này không có tên, phải nói, không có tên cố định.” Vô Cực tuy rằng lãnh nghiêm mặt, bất quá vẫn rất kiên trì giới thiệu cho mọi người.

“Chỉ có lúc mặt trời mọc, mặt trời lặn, giữa trưa và mười hai giờ đêm nó mới xuất hiện, bình thường đều bị ẩn dấu. Hiện tại nó gọi là [Tịch Dương Chi Điện], mười hai giờ đêm khi ánh trăng lên đến giữa trời thì gọi là [Nguyệt Diệu Chi Điện], mặt trời mọc thì gọi [Nhật Xuất Chi Điện], giữa trưa thì gọi [Nhật Huy Chi Điện].”

“Mỗi lúc màu sắc thần điện cũng không giống nhau, mặt trời mọc là hoàng kim lóe hồng quang, buổi trưa là vàng óng, mặt trời lặn thì lóe màu vỏ quýt, nửa đêm là ngân bạch, bất quá…” Nói đến đây, hắn nhìn thoáng qua thạch trụ gần đó.”Đi vào bên trong, màu sắc thật ra thoạt nhìn đều như nhau.”

Vô Cực nói như vậy bọn họ mới chú ý tới, bên trong thần điện không phải màu vỏ quýt như lúc nãy nhìn thấy, mà là có chút vàng xám. Tuy rằng không huyến lệ chói mắt như cái nhìn đầu tiên, nhưng lại có cảm giác xưa củ thần bí.

“Ta ở Tử đại lâu như vậy, chưa từng nghe nói qua ở đây, Vô Cực lão đại lợi hại hơn, dĩ nhiên có thể tìm được địa phương thần bí như thế!” Chú Minh vẻ mặt đầy sùng bái.

“Lên mạng tìm được.” Vô Cực nhàn nhạt nói: “Các ngươi nhanh đi ăn, tám giờ tập hợp.”

Tiểu Diệp đáp: “Được!” Vội vã logout… lên mạng tra tư liệu. Vô Cực nói cũng không quá rõ ràng, còn không bằng tự mình tìm. Những người khác đều tìm cách cũng không sai biệt lắm, đều chạy đi logout.

Chỉ có Hoàng không vội vã logout, hắn nhàn nhã đi dạo trong điện.

“Bên trong có quái sao?” Hoàng hỏi. Nếu có, hắn sẽ đi trước tham quan tham quan.

“Trong lòng đất, tốt nhất là chờ người đến đông đủ lại đi.” Vô Cực nói: “Nghe nói quái rất mạnh.”

“Ác!” Hoàng lên tiếng, tiếp tục đi vào trong điện.

Vô Cực quay đầu lại, nói với Nguyệt: “Ngươi cũng logout ăn cơm đi.”

“Ân.” Nguyệt gật đầu, mỉm cười: “Ta đi dạo dạo chút đã.” Lần đầu tiên nhìn thấy loại cung điện đột nhiên xuất hiện lại đột nhiên biến mất này, không nhìn nhìn một hồi y mới luyến tiếc logout

“Ta đi cùng ngươi!”Vô Cực không coi ai ra gì kéo tay Nguyệt.

“Sẽ bị người nhìn.” Nguyệt má ửng đỏ, thấp giọng oán giận.

Vô Cực cuồng vọng nở nụ cười.”Ta cứ cho người nhìn!” Ngữ khí cũng cuồng vọng đến cực điểm.

Nguyệt không ngượng ngùng cào cào tóc, hai người tay nắm lấy tay, mười ngón siết chặt vào nhau

Bên ngoài thần điện có một kết giới trong suốt bao vây, tuy rằng có thể thấy cảnh sắc bên ngoài, nhưng đối với người bên ngoài mà nói, tòa thần điện này đã hoàn toàn biến mất, nhìn không thấy cũng sờ không tới. Bất quá nếu vào không được, đương nhiên cũng ra không được, ở đây chỉ có thể sử dụng hồi quyển ra khỏi thành.

Quảng trường trước điện, không ít ngoạn gia gọi thu tổ đội, cũng có không ít thương nhân bày hàng bán vật phẩm tiếp tế, đương nhiên, giá cả so với thị trường mắc gấp mấy lần.

“Ngươi có ấn tượng với nơi này không?” Vô Cực đứng trước quảng trường, chỉ vào những thạch trụ sừng sững trên đại điện.

“Ấn tượng?” Ta khó hiểu nhìn theo hướng hắn chỉ.

Thạch trụ của thần điện, là hình ảnh người Ai Cập thật lớn màu vàng sáng, bốn phía còn khắc đầy chữ tượng hình Ai Cập. Cửa điện to như vậy, tản ra khí tức trang nghiêm mà trầm tĩnh.

“Nói như vậy… hình như có.” Ta nghiêng đầu hồi tưởng, “Ta hình như có nhìn qua trên tạp chí, hình như là trên [E đặc] số đặc biệt… A!”

Bản tạp chí đó, không phải lần đầu Vô Cực lần tới nhà của ta thì ta đã đưa cho hắn xem sao?

Nhớ khi đó ta còn chỉ vào tấm ảnh minh họa, nói rất muốn tới nơi này. chỉ là hình ảnh đó không ghi rõ là ở chỗ nào, cho nên ta vẫn không tìm thấy nó ở đâu.

Không nghĩ tới Vô Cực còn nhớ rõ.

Ta cúi đầu, trong mắt tràn đầy cảm động. Nhỏ giọng: “Cảm tạ.”

Vô Cực ngạo cười, dùng bàn tay trống kia, vân vê môi.

“Tạ lễ.”

Động tác đầy tính trẻ con kia khiến ta nhịn không được bật cười. Ta kiễng đầu ngón chân, hơi hơi chồm lên…

“Tạ lễ!”

—-