Thiên Vực Thương Khung

Chương 1: Nếu có kiếp sau lại tựa kiếm, diệt sạch gian tà tiếu thương thiên (1)




Một tiếng oanh vang, toàn bộ thiên địa đều chấn động.Trong mây mù đầy trời, một ngọn núi lớn đột nhiên vỡ nát hoàn toàn, đá vụn vô cùng vô tận phóng lên trời, vô số bụi mù đột nhiên che trời tránh đất, cuồn cuộn bốc lên!Trong bụi mù vang lên một tiếng hét dài, một bóng người chợt phá không mà ra, cả người mang theo quang mang như sấm chớp bay nhanh đi, thế tiến quá nhanh, dẫn đến mây khói sau lưng theo bóng dáng hắn mà kéo ra một hàng dài bụi mù, cuồn cuộn tiến về phía trước.Ngay sau đó, phía sau có vô số bóng người phá tan bụi mù, từng hàng dài bụi mù bỗng nhiên xuất hiện, lăng không bay nhanh, điền cuồng truy kích!"Ba đại tông môn liên thủ, tổng cộng 3496 vị cao thủ cùng truy sát suốt 37000 ngàn dặm! Ha ha ha... Quả nhiên là đại thủ bút!"Một tiếng sấm chớp vang dội, bóng người Diệp Tiếu đang bay thật nhanh trên không trung đột nhiên không chút dấu hiệu mà dừng lại trên một khối nham thạch. Theo một tiếng cười ha hả, hắn xoay mạnh người lại, một luồng kiếm quang lạnh thấu xương như chém nát tia sấm trên bầu trời chợt vẩy ra!Lực lượng cuối cùng!Kiếm quang như dải lụa tát tới, vô số tiếng kêu thảm thiết vang lên không dứt, vài người ngửa đầu phun tiên huyết, khua tay múa chân rơi ầm xuống mặt đất!Bạo phát ra lực lượng cuối cùng, ngay cả bản thân Diệp Tiếu cũng vẩy đầy tiên huyết, đã không thể tiếp tục phi hành.Ngồi như núi cao sừng sững.Đứng tựa cầu vồng thông thiên.Động có phong vân dũng động.Hành tắc sấm chớp tùy thân!Ngồi, đứng, động, hành; bốn câu nói này là miêu tả cao thủ Đạo Nguyên cảnh.Diệp Tiếu tuy đã sớm trở thành cao thủ Đạo Nguyên đỉnh phong, nhưng sau khi phát ra một chiêu kiếm đẹp tới đáng kinh ngạc ban nãy, hắn như nỏ mạnh hết đà. Lúc này chính hắn đã dầu hết đèn tắt, không thể tiếp tục kéo dài trạng thái phi hành. Mới vừa rơi xuống dừng lại, nham thạch dưới người đã dính tiên huyết phun tóe ra từ trên người hắn!Diệp Tiếu thở hổn hển kịch liệt, ánh mắt lại vẫn tràn đầy mỉa mai, khinh thường, hắn cười lạnh một tiếng: "Ha ha, hôm nay lão tử cùng đường mạt lộ, chạy trời không khỏi nắng, nhưng cho dù bản tọa chết rồi, cuối cùng mấy người các ngươi có thể có bao nhiêu người sống?"Khối nham thạch hắn nghỉ chân đang là nơi cao nhất trên ngọn núi lớn này, Ưng Hồi Đầu.Mà giờ khắc này, Diệp Tiếu quay đầu cũng hệt như vương giả bỗng nhiên quay đầu giữa không trung, ngay cả khi thất thế lâm nguy vẫn có thể mang theo uy nghiêm bễ nghễ vô tận như trước!Phía sau, mấy trăm cao thủ bay nhanh đuổi kịp mà đến, gặp phải ánh mắt bén nhọn của hắn, đám cao thủ không hẹn mà cùng ngừng chân không tiến! Ánh mắt chúng cực đoan mà phức tạp mà nhìn Diệp Tiếu, mà phía càng xa hơn thậm chí là nơi ánh mắt không thể nhìn thấy, lại là thông đạo do máu thịt của vô số thi thể hỗn độn dựng thành. Chỉ cần bất kỳ một trận cuồng phong đơn giản nào cuốn qua, cũng có thể cuốn mấy bộ tàn thi của người chết không nhắm mắt này đi, quay tròn trên không trung.Đại giới rõ ràng nhất của đoạn truy sát này chính là con đường máu thịt phủ kín thiên sơn vạn thủy!Đối mặt với Tiếu quân chủ rõ ràng đã sơn cùng thủy tận, cùng đường bí lối, ngay cả khi biết hắn ta đã không còn sức chạy trốn, đã dầu hết đèn tắt, nhưng giờ này khắc này, vẫn không người nào dám tùy tiện tiến lên trước một bước!Tất cả mọi người đều hiểu rõ một điểm, tại nơi này, ngay lúc này, tùy tiện đến gần hắn tất sẽ bị hắn kéo theo chôn cùng, chung phó cửu u!Cho dù là ai cũng không thể ngoại lệ!Điểm này, không hề nghi ngờ.Bởi vì người trước mặt bọn họ là Tiếu quân chủ!Tiếu tẫn anh hùng thiên hạ, vũ nội ta là quân chủ!Vị này là nhân vật truyền kỳ ở Thiên Vực!Ba đại tông môn tụ tập 3496 vị cao thủ bày cạm bẫy to lớn, xuất ra vô số thủ đoạn, liên hợp tiễu sát Diệp Tiếu, đến nay đã truy sát 37.000 dặm đường, ven đường vô số núi cao bị đánh nát không còn, mà Diệp Tiếu lấy sức một người một mạch liều chết, vậy mà có thể giết 3496 vị cao thủ tới thất linh bát lạc, nơi hắn đi qua ngoài cảnh hoàng tàn khắp chốn còn để lại đầy tay cụt chân đứt, thi thể của vô số cao thủ truyền kỳ!Đối mặt với nhân vật cường đại như vậy, ai dám xem thường?Ngay cả lúc này Diệp Tiếu đã hiển thị rõ xu hướng suy tàn, nhưng vẫn không có người nào dám nhẹ kỳ phong!"Diệp quân chủ, nếu không phải ngươi khư khư cố chấp, nhất định muốn cắt đứt đường sống của mọi người, chúng ta đã không liên thủ đối phó ngươi như vậy." Đối diện, một lão giả râu bạc trắng, dáng dấp tiên phong đạo cốt than thở: "Ta chỉ không rõ... Ngài là Tiếu quân chủ tiếng tăm lừng lẫy, sao đột nhiên lại tuyên chiến với ba đại tông môn chúng ta? Khắp nơi đưa chúng ta vào chỗ chết, ngươi giết chóc vô tình, cuối cùng đưa đến cục diện lưỡng bại câu thương hôm nay, tổn người hại mình, tội gì phải vậy?"Hôm nay tuy đã được định trước bọn họ sẽ diệt trừ được cái họa lớn trong lòng là Tiếu quân chủ, nhưng đại giới phải trả vì hành động lần này lại khiến ngay cả siêu cấp thế lực như tam đại tông môn cũng không thể chịu đựng nổi. Cao thủ đỉnh tiêm của tam đại tông môn không có ngoại lệ, ít nhất cũng bị tàn sát tám phần mười, tổn thất thảm trọng bực này, tin tưởng trong vòng ngàn năm cũng khó có thể khôi phục nguyên khí.Mà một khi có những thế lực khác quật khởi trong khoảng thời gian này, tất nhiên sẽ dao động địa vị siêu nhiên của tam đại tông môn, mà không có gì phải nghi ngờ, đây thật sự là kết quả bết bát nhất. Huống chi, bọn họ còn có hai đối thủ cường đại nhất cung nhất các đang nhìn chằm chằm!Mà hết thảy tất cả đến nay vẫn còn đần độn u mê, đến hiện tại bọn hắn vẫn không biết, đến tột cùng rốt cục vị Tiếu quân chủ kinh khủng này đã nổi điên cái quái gì!? Cái gọi là hại người không lợi mình chẳng qua cũng chỉ vậy mà thôi!Tiếu quân chủ luôn luôn làm theo ý mình, ương ngạnh vô song không cố kỵ, điên rồi?Diệp Tiếu giễu cợt cười rộ lên: "Các ngươi không biết? Không biết sao? Ha ha..."Hắn cúi đầu, nhìn ngực bị đánh ra một cái động lớn, có thể thấy rõ nội tạng bên trong, lại có thể duỗi thân thể đầy thương tích, hờ hững nói: "Vốn dĩ tam đại tông môn các ngươi dù có làm xằng làm bậy thế nào đi nữa, cũng không liên quan gì tới ta, thế nhưng sau khi các ngươi chiếm lấy tài nguyên tu luyện lại cứng rắn thay đổi tuyến đường linh mạch; lũng đoạn thiên tài địa bảo; khiến Thanh Vân Thiên Vực trừ các ngươi ra những người khác vốn không cách nào tu luyện... Hành vi cường thế bá đạo, chặt đứt tiền đồ của người khác như thế, lão tử không quen nhìn! Nếu đã không quen nhìn, lão tử sẽ quản!""Diệp Quân chủ nói thế là sai rồi! Bảo vật trong thiên hạ do người có đức lấy được, con đường tu hành vốn là mạnh được yếu thua như vậy; cách làm của bọn ta nào có sai?""Ha ha..." Diệp Tiếu ho khan cười to: "Người có đức? Lời này ngược lại cũng không tệ, thiên hạ bảo vật vốn thuộc về người trong thiên hạ, ai cướp được là của người đó. Nhưng, các ngươi vì chiếm trước linh sơn, hiến tế linh mạch, thường xuyên vừa tàn sát đã giết sạch mấy trăm ngàn người, một mảnh đất ngàn dặm hôm qua vốn giàu có và đông đúc, chỉ trong một đêm đã biến thành tử vực âm u, lợi dụng linh nguyên máu tanh khổng lồ khiến linh mạch tốc thành, sau đó lại tuyên bố với bên ngoài nơi đây bị ôn dịch tập kích, các ngươi không thể không làm như vậy, các ngươi làm vậy cũng chỉ là vì suy nghĩ cho người trong thiên hạ... Hành vi bẻ cong sự thực, phát rồ như thế, những trong năm này các ngươi đã làm bao nhiêu lần? Các ngươi lại có thể tự xưng mình là người có đức? Hay cho câu người có đức! Ha ha..."