Thiên Vương II

Chương 40: Phần 9: Con là người bạn tốt nhất của nó




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Mimi

Beta: Mít

*****c40Tư Đồ Sênh ngẩn ngơ nói: ”Bánh chưng bao nhiêu tiền?”

Anh Hạo Hanh nhíu mày: “Tôi mang từ nhà đến. Cậu thích ăn bánh chưng mua bên ngoài sao?”

Tư Đồ Sênh nói: “Những năm trước tôi đều được nhân viên tiếp thị mang bánh chỗ họ đến chúc phúc.” Dừng lại một chút, nhìn vào bộ dạng phong trần mệt mỏi của đối phương, cậu cười khẽ một tiếng, nói, “Cảm ơn.” Có lẽ hai chữ này quá ít khi được nói ra, cho nên âm điệu tựa hồ hơi hơi run rẩy.

“Chỉ thế thôi à?” Anh Hạo Hanh bất mãn nhướng mày, giang rộng cánh tay, bày ra tư thế ôm ấp.

Tư Đồ Sênh: ”…”

Anh Hạo Hanh nói: ”Vì mang bánh chưng tới, ngay cả bữa sáng tôi cũng chưa kịp ăn.”

Tư Đồ Sênh đáp lời: “Khí lực của tôi rất tốt, cho dù anh ăn sáng xong mới đến, tôi cũng không thở gấp.”

Anh Hạo Hanh rầu rĩ hạ cánh tay xuống, quơ lấy hai cái bánh chưng tiến vào trong phòng.

Nhìn theo bóng lưng của đối phương, Tư Đồ Sênh dường như thấy cảnh một con chó lang thang đang cụp đuôi ủ rũ, nhịn không được nói: ”Anh…”

Anh Hạo Hanh đột ngột quay đầu, hai mắt sáng như sao mà nhìn cậu.

“Nếu chưa ăn sáng, vậy cùng ăn đi.” Tư Đồ Sênh nói, ”Tôi đi hâm nóng bánh chưng.”

Anh Hạo Hanh nhíu mày: ”Cậu thật sự muốn ăn bánh chưng?”

“… Đừng nói với tôi là anh chỉ mang bánh tới cho tôi nhìn, sau đó sẽ thu hồi lại nhé.” Tư Đồ Sênh hoài nghi hỏi, “Hai cái bánh chưng này không phải là đi mượn đấy chứ?”

Anh Hạo Hanh trả lời: “Tôi không thích ăn bánh chưng.”

Tư Đồ Sênh chớp chớp đôi mắt: “Vừa khéo tôi có thể ăn hết hai cái.”

Anh Hạo Hanh lại nói: “Tôi chưa ăn sáng đâu.”

Tư Đồ Sênh: ”Quay đầu sang trái một góc 90 độ, anh sẽ nhìn thấy một cái hộp nhựa ố vàng ở trên tủ đầu giường, cái đó gọi là điện thoại. Cầm lấy ống nói, bấm 114 (*), sẽ có một thanh âm ngọt ngào nói cho anh biết làm sao để ngồi ở nhà và chờ bánh nhân thịt từ trên trời rơi xuống.”

(*) 114: cũng như tổng đài giải đáp thắc mắc 1080 ở Việt Nam

Anh Hạo Hanh trừng mắt: “Tôi chạy từ thành phố A tới để mang cho cậu hai cái bánh chưng!”

Tư Đồ Sênh đáp lời: ”Tôi sẽ ăn thật ngon.”

“…”

Cuối cùng, Tư Đồ Sênh vẫn không được ăn bánh chưng.

Khi đã quyết định phá hỏng một việc, Anh Hạo Hanh nhất định sẽ phá đến cùng, điểm này tất cả già trẻ lớn bé ở nhà họ Anh đều biết, song Tư Đồ Sênh lại không biết. Vì thế cho nên khi cậu nhìn thấy người kia lột vỏ cả hai cái bánh chưng, liếm liếm lên từng cái một, thì biểu tình trên mặt chỉ có thể dùng bốn chữ ‘trợn mắt há miệng’ để hình dung.

“Chúng ta có thể ra ngoài ăn cơm chưa?” Anh Hạo Hanh vô tội nhìn về phía người nọ.

Tư Đồ Sênh nói: ”Kiếp trước anh nhất định làm nghề nuôi heo.” Quả thực không lúc nào người này không nghĩ đền chuyện đưa cậu đi ăn uống!

“Chỉ nuôi một con heo là cậu.” Anh Hạo Hanh kéo người ra khỏi cửa.

Huyện Z không lớn, song chỗ ăn uống cũng không ít. Trong một ngõ nhỏ chật chội, đủ loại hương khói mê người từ trong các cửa hiện bay ra, cuốn lấy người qua đường mà mời gọi. Tư Đồ Sênh nhìn trúng một quán đồ xào, Anh Hạo Hanh lại muốn ăn thịt cừu hấp, hai người bọn họ vì thế giằng co trước cửa hai quán bán đồ ăn.

Tư Đồ Sênh nói: ”Có một số việc không thể nhượng bộ.”

Anh Hạo Hanh: ”Đây là vấn đề nguyên tắc.”

Tư Đồ Sênh lại nói: “Tôi có thể ăn thịt cừu hấp, nhưng…”

Anh Hạo Hanh không chút do dự tiếp lời: “Tôi trả tiền.”

“Thành giao.”

Tiệm thịt cừu hấp này mùi vị không quá chính tông, song rất phù hợp khẩu vị của Anh Hạo Hanh, vì thế anh ăn đến là thỏa mãn. Nhìn vào bộ dáng đối phương, Tư Đồ Sênh cũng ăn thêm được không ít.

“Cậu phát hiện được cái gì rồi?” Anh Hạo Hanh bất thình lình hỏi một câu như thế.

Tư Đồ Sênh mờ mịt nhìn đối phương: ”Cái gì?”

Anh Hạo Hanh đáp lời: ”Anh ta nói cậu ra ngoài cả ngày, sau khi trở về toàn thân bốc mùi hôi thối. Đừng nói với tôi là cậu lại đi nhặt rác.”

Tư Đồ Sênh hỏi vặn lại: ”Tôi phải nói thế nào với anh đây?”

Anh Hạo Hanh dùng ngón tay điểm nhẹ lên môi mình: “Cậu nhặt được cái gì?”

Tư Đồ Sênh nói: “Rác.”

“Gì nữa?”

Tư Đồ Sênh tức giận: “Vương miện của nữa hoàng Anh. Đại khái là khi bà ấy đổ rác rưởi đã không cẩn thận cúi thấp đầu.”

Miệng cậu liên tục há ra khép lại, khiến cho đôi mắt của Anh Hạo Hanh mỗi lúc một âm trầm, rốt cục anh nhịn không được mà vươn tay. Từ lúc Anh Hạo Hanh chuyển dời tầm mắt xuống môi mình, Tư Đồ Sênh đã âm thầm cảnh giác, lúc này thân thể vội vàng ngả về phía sau né tránh.

Anh Hạo Hanh giơ cánh tay, duỗi ngón trỏ ngoắc ngoắc ý bảo người kia dịch gần lại.

Tư Đồ Sênh nghiêm túc nói: ”Tôi chưa nói với anh, tôi mẫn cảm với ngón tay người khác.”

Anh Hạo Hanh dứt khoát đứng lên, một phen đè bả vai Tư Đồ Sênh lại, dùng ngón tay nhẹ nhàng miết lên môi dưới của cậu, lấy ra một lá rau thơm.

Tư Đồ Sênh nói: ”Loại chuyện này, ngón tay của tôi cũng có thể làm được.”

Anh Hạo Hanh vô cùng đúng lý hợp tình nói: “Tôi là người phát hiện.”

Tư Đồ Sênh: ”…”

Ăn no uống đủ, cả hai người đang chuẩn bị ra ngoài tiêu tiêu thực, di động liền của Tư Đồ Sênh bất chợt vang lên một tiếng chuông ngắn ngủi, có tin nhắn tới. Vài giây sau đó, điện thoại của Anh Hạo Hanh cũng vang lên.

Lúc Anh Hạo Hanh buông điện thoại xuống, liền thấy người kia lắc lắc di động của mình, ngữ khí cực kì qua loa nói: ”Tôi nghĩ chúng ta hẳn là cùng nhận được một tin tức.”

Anh Hạo Hanh đáp lời: ”Nói thử cách nhìn của cậu xem.”

Tư Đồ Sênh vừa đứng dậy vừa đáp: “Nếu là giải cứu con tin, thì có bao nhiêu cách nhìn đi nữa cũng không thay đổi được hành động sắp tới của Anh Lệ Cần.” Trong tin nhắn Anh Lệ Cần gửi cho cậu có nói, bọn bắt cóc lại gửi cho anh ta một lá thư, vẫn dùng phương thức giả mạo giấy tờ của ngân hàng, bảo anh ta tới một quả núi có các trang trại đã bỏ hoang để giải cứu con tin.

Anh Hạo Hanh vẫn duy trì dáng ngồi ung dung như đại gia, cứ như thể sau mấy mười phút đồng hồ ngắn ngủn, cái mông đã nảy sinh tình cảm đậm sâu với chiếc ghế, vì thế không nỡ rời đi dù là một chút: “Câu cảm thấy đây là một cái bẫy?”

Tư Đồ Sênh lắc lắc đầu, nói: “Khó nói lắm.”

Anh Hạo Hanh lại hỏi: ”Rốt cuộc cậu tìm được cái gì ở trong bãi rác?”

Với Anh Lệ Cần, Tư Đồ Sênh sẽ thực sự che giấu, nhưng với Anh Hạo Hanh, cậy lại chỉ ‘đùa chơi’ một chút, đùa đủ rồi liền trực tiếp nói ra đáp án: “Tôi đặt thiết bị theo dõi ở trong các bịch tiền. Bốn vạn trực tiếp được đổ vào bãi rác, không một ai phát hiện, ba vạn được ba người không cùng tuổi, không cùng nghề, không có liên quan nhặt đi rồi, còn lại một vạn, chỉ sót lại máy theo dõi ở trong thùng tác, tiền đã không cánh mà bay.”

Anh Hạo Hanh nghi hoặc: ”Có lẽ người kia chỉ cần một vạn?”

Tư Đồ Sênh im lặng nhìn đối phương, ngón tay chỉ chỉ vào một người với ánh mắt chờ mong đứng ở cách đó không xa – vị chủ quán đang chờ bọn họ trả tiền.

“Hoặc là, căn bản đối phương không phải vì tiền mà tới.” Anh Hạo Hanh vờ không thấy, tự nói tự nghe, “Bọn chúng là nhắm vào Anh Lệ Cần?”

Tư Đồ Sênh đáp lời: “Nếu tôi không nhìn lầm, cái biểu tình trên mặt anh hiện giờ hẳn có tên là ‘vui sướng khi người gặp họa’.”

Anh Hạo Hanh vui vẻ đến không hề che đậy: “Cậu nhìn thật chính xác.”

Tư Đồ Sênh: “Đột nhiên tôi cảm thấy anh là đối tượng tình nghi rất lớn.”

“Hả?”

“Thứ nhất, anh biết quan hệ giữa Chu Duy Ân và Anh Lệ Cần; thứ hai, anh có tiền, lại tùy hứng, có đủ điều kiện thuê người làm chuyện xấu; thứ ba, anh chán ghét Anh Lệ Cần; thứ tư, anh chán ghét Anh Lệ Cần; thứ năm, anh chán ghét Anh Lệ Cần; thứ sáu đến thứ một ngàn, vẫn là anh chán ghét Anh Lệ Cần.”

Anh Hạo Hanh gãi cằm nói: ”Bị cậu vừa nói như thế, tôi cũng hiểu được chuyện này hẳn là phải do tôi làm ra mới thích hợp nhất, đáng tiếc…”

“Đáng tiếc không phải?”

“Thật sự là rất đáng tiếc.”

Tư Đồ Sênh khoa trương mà thở phào nhẹ nhõm một hơi, nói: “Vậy là tốt rồi.”

Anh Hạo Hanh: “Cậu không hy vọng là tôi?”

“Đương nhiên.”

Anh Hạo Hanh cười rộ lên, con mắt cong cong thành một mảnh trăng lưỡi liềm, bên trong lộ ra vài phần ngọt ngào say đắm.

Tư Đồ Sênh nói: “Nếu là anh làm, ba anh vì bảo vệ thanh danh của anh, nhất định sẽ biến thật thành giả, đem chuyện này áp chế xuống. Đến lúc đó, tôi thâm làm một người biết rõ sự tình, bóc trần sự thật, phá hỏng mọi chuyện, không thể nghi ngờ sẽ bị ông diệt khẩu.”

Anh Hạo Hanh rốt cục đứng dậy, vươn tay vỗ lên bờ vai của cậu, phi thường nghiêm túc mà đảm bảo: ”Yên tâm, nếu tôi muốn thuê người làm chuyện xấu, nhất định sẽ thuê cậu.”

“…” Tư Đồ Sênh chép miệng thưởng thức những lời này, sau đó có chút cảm động nói, “Lời hứa hẹn này thực êm tai hệt như lời đường tiếng mật vậy.”

Anh Hạo Hanh: ”…” Cậu thật sự có thể nhận ra cái gì gọi là lời đường tiếng mật sao?

Anh Lệ Cần gửi tin nhắn báo lại địa điểm ngọn núi đằng sau huyện Z. Đường núi gồ ghế còn chưa tính, bản đồ lại không sử dụng được, Anh Hạo Hanh và Tư Đồ Sênh một đường đi một đường hỏi, thế mà vẫn lạc đường. Trái lại, Anh Lệ Cần không hiểu làm sao tìm được đường, đi tới trước hai người bọn họ.

Khi Anh Hạo Hanh và Tư Đồ Sênh cuối cùng cũng rẽ được vào con đường chính xác, theo hướng núi chậm rãi đi lên, Anh Lệ Cần đã ở vị trí cao hơn so với xe bọn họ hơn năm mươi mét.

Tư Đồ Sênh ló ra khỏi xe, ngửa mặt liếc nhìn lên trên một cái, vừa vặn thấy xe của Anh Lệ Cần xẹt qua.

“Tôi nhìn thấy anh ta.” Tư Đồ Sênh nói.

Anh Hạo Hanh tự giác mà thả lỏng chân ga.

Tư Đồ Sênh thấy chiếc xe không chuyển động được bao nhiêu so với mặt đường, như có như không nói: “Nếu nhắm mắt lại, tôi sẽ cho là mình đang ngồi trên xe bò.”

Anh Hạo Hanh đáp: “Rất nhiều người sau khi nhắm mắt lại liền thấy chính là xe tang, cậu nên biết thoả mãn.”

Tư Đồ Sênh: ”…” Dù có mệt hơn nữa cậu cũng sẽ không nhắm mắt.