Thiếp Định Chàng Rồi Quyết Chẳng Buông

Chương 5: Mặc cho người hái




Mấy ngày sau, Nguyên Tứ Nhàn nhận được một thiếp mời rắc bột vàng mời nàng đến Phù Dung Viên thưởng hoa, ký tên Trịnh Bái.

Nàng biết người này, là cửu hoàng tử ốm yếu trong triều, từng có duyên gặp mặt nàng một lần ở Đại Minh Cung vào ngày lễ sắc phong. Khi đó phụ thân được thánh nhân giữ lại nghị sự, nàng và huynh trưởng về phủ, dọc đường gặp phải kiệu của hắn.

Mắt hắn nhìn nàng cứ mở to ra, ngăn không cho nàng đi, miệng đầy lời chòng ghẹo. Huynh trưởng thấy hắn càn quấy thì tức giận, hung dữ với hắn một câu.

Kết quả hai mắt Trịnh Bái trợn ngược, hôn mê. Nghe nói sau đó hắn tái phát bệnh đau đầu, ở trên giường ê a mấy tháng mới khỏi.

Bây giờ nàng mới biết, lúc nàng vào kinh, Trịnh Bái đã năm lần bảy lượt muốn đến nhà bái phỏng nhưng đều bị cung nhân cản lại, đành gián tiếp nhờ người đưa thiệp tới.

Chẳng qua là xưa nay huynh trưởng không thích hắn giờ lại nhận tấm thiệp này. Nàng cảm thấy bên trong có điều mờ ám.

Lúc Nguyên Ngọc giao thiệp mời vào tay nàng, vẻ mặt không quá tự nhiên:

- Nếu muội lười ứng phó thì thôi, a huynh từ chối thay muội, không phải sợ.

Nàng đương nhiên lười. Cửu hoàng tử này chưa từng để lại tên trong mơ, đoán chừng không phải nhân vật quan trọng, mà ấn tượng lần trước để lại cho nàng lại quá kém. Loại người háo sắc tùy tiện này, nếu không phải trở ngại về thân phận thì nàng nhất định tìm người bẻ gãy tay hắn.

Nàng dứt khoát nói:

- Muội không đi.

Nguyên Ngọc trầm ngâm chốc lát:

-...Nếu lục hoàng tử cũng cùng đi thì sao?

Nàng sững sờ, mắt sáng lên:

- Thật chứ?

Nguyên Ngọc nhìn rõ ràng những biến đổi trên vẻ mặt của nàng từ đầu đến cuối, trong lòng khó nói có cảm xúc gì, ngoài miệng nói:

- A huynh lừa muội làm gì? Nếu chỉ là tên háo sắc kia thì huynh từ chối lâu rồi, đâu còn tới hỏi ý muội chi.

Dứt lời, hắn thăm dò:

- Lần trước không phải muội nói với a huynh...

Tốt xấu gì cũng có cơ hội gặp khuôn mặt thật của kẻ thù trong mơ rồi.

Chưa chờ Nguyên Ngọc nói xong, Nguyên Tứ Nhàn đã nói:

- Được, muội đi.

...

Hôm sau, tẩu tẩu của Nguyên Tứ Nhàn là Khương Bích Nhu cùng nàng đến Phù Dung Viên.

Phù Dung Viên ở thành nam, gần bờ hồ Khúc Giang, núi xanh nước biếc, đình đài lầu các, vô cùng xinh đẹp. Hiện đang là thời tiết tốt để thưởng thức hoa sen, Trịnh Bái mời Nguyên Tứ Nhàn đến đây, có lẽ cũng đã phí một phen tâm tư.

Nguyên Tứ Nhàn trông rất hứng thú, cười nói với Khương Bích Nhu suốt đường. Hai người được tỳ nữ dẫn tới một tòa trúc lâu dựa núi gần sông, chờ khi vào bên trong, không bị ánh mặt trời chiếu rọi, nàng mới bỏ chiếc nón có vải che xuống.

Đến nơi cao nhất, thấy cửa gian phòng nhỏ mở lớn, ở giữa đặt chiếc bàn dài rộng, bên bàn là ba nam tử đang ngồi, họ đều mặc áo bào châu, đai lưng gấm, trâm ngọc vấn tóc, thoạt nhìn đều là dáng vẻ của danh sĩ phong lưu.

Nguyên Tứ Nhàn vừa nhìn liền thấy người dựa ở ngoài cùng nhất, bước chân không khỏi khựng lại.

Sao Lục Thời Khanh cũng ở đây? Còn mặc màu đỏ son chói nữa, cứ như sợ không sáng mù mắt người khác không bằng.

Khương Bích Nhu bên cạnh thấy nàng dừng lại cũng dừng lại theo. Ba người bên kia chú ý tới động tĩnh bên này, dừng trò chuyện nói cười, cùng nhau nhìn sang.

Nguyên Tứ Nhàn bị trận chiến này làm chấn động.

Ngoại hình họ đều khá tốt, lại ngồi thành hàng, hơi có ý như thể mặc cho nàng hái.

Ý nghĩ này vừa hiện, ánh mắt nàng lướt qua Lục Thời Khanh, nhìn người ngồi ở chính giữa nhất.

Người này mặc áo bào cổ tròn màu xanh xám nhạt, trên áo bào thêu chìm hoa văn mây bạc, giữa tóc trang sức một cây trâm ngọc bích, hẳn là lục hoàng tử Trịnh Trạc. Tư thái hòa nhã lịch thiệp, dung mạo như tên, sáng sủa rạng rỡ, không hề thô thiển như trong tưởng tượng của nàng.

Nhận ra ánh nhìn đánh giá ấy, Trịnh Trạc khẽ mỉm cười với nàng, hơi có phần khiêm tốn không phù hợp với thân phận.

Nguyên Tứ Nhàn đang nghĩ, nếu giấc mơ là thật thì đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong. Đương nhiên, ngoài mặt nàng vẫn cười đáp lại hắn.

Cười qua cười lại như vậy, có người ngồi không yên. Trịnh Bái ngồi trong cùng nhất chợt đứng dậy, đi về phía nàng nghênh đón.

Trịnh Bái tuổi còn nhỏ, khuôn mặt vẫn chưa hết nét trẻ con, lúc này hai mắt sáng rực, mặt hơi ửng hồng, như thể thấy mỹ nhân là toàn thân thư thái, ngay cả bệnh tật cũng bay biến, cứ nhìn chằm chằm Nguyên Tứ Nhàn mãi.

Nàng mặc bộ váy màu đỏ thắm, thắt lưng màu xanh nhạt buộc nút song điệp, ở giữa tết một đôi chuông bạc xinh xắn, tóc đen ba phần búi bảy phần xõa, giữa tóc được trang điểm bằng một chiếc vòng bạc rạng rỡ dưới ánh mặt trời.

Trịnh Bái từng đọc ghi chép về cảnh vật địa lý, biết không ít người vùng tây nam chuộng trang sức bạc, có một phong vận khác so với Chu kinh, thoáng chốc hắn cảm thấy loại phu nhân toàn thân trang nhã như Khương Bích Nhu thực quá ảm đạm, hắn đến trước mặt hai người, trực tiếp bỏ qua Khương Bích Nhu, chào Nguyên Tứ Nhàn:

- Nhàn biểu muội!

Ngoại tổ mẫu quá cố của Nguyên Tứ Nhàn là muội muội khác mẹ với tiên hoàng, tính ra thì Huy Ninh Đế xem như biểu cữu của nàng, Trịnh Bái gọi nàng một tiếng biểu muội cũng không sai.

Chỉ là cách gọi này thực khiến người ta nổi một lớp da gà.

Nàng kiềm chế sự không thoải mái trong lòng, cùng tẩu tẩu hành lễ với hắn, nhưng vừa ngẩng đầu liền bị hắn đè mu bàn tay lại, giọng hắn đầy dịu dàng:

- Nhàn biểu muội không cần đa lễ...

Nguyên Tứ Nhàn tự mình biết mình. Nàng có thể nghênh ngang ở Diêu Châu nhưng đến Trường An thì thân phận nàng không đủ nhìn, đặc biệt còn có giấc mơ cực kỳ bi thảm nhắc nhở nàng phải thận trọng trong lời nói cử chỉ nên nàng càng không tùy ý gây xích mích ở cái nơi ăn thịt người này.

Nhưng nàng không phải chuyện nào cũng nhịn.

Nàng rụt tay về, ngoài cười trong không cười nói với Trịnh Bái:

- Cửu điện hạ, thực xin lỗi, Tứ Nhàn có bệnh sạch sẽ.

Thập Thúy theo sau nàng đúng lúc dâng lên một chiếc khăn cho nàng lau.

Khương Bích Nhu lặng lẽ kéo ống tay áo của nàng, ra hiệu nàng nhẫn nhịn, vừa vừa phải phải là được.

Thấy mặt mũi Trịnh Bái trắng bệch, Trịnh Trạc vội đứng dậy tới hòa giải, cười nói:

- Lần đầu ta biết đến bệnh sạch sẽ là ở chỗ Lục thị lang. So với Tử Chú thì huyện chúa có lẽ đã nhẹ rồi.

Nguyên Tứ Nhàn thấy Lục Thời Khanh cúi đầu nhấp trà, thầm nghĩ người này đúng là nhiều tật xấu. Nàng không có bệnh sạch sẽ gì đâu, chỉ là giả vờ thôi.

Có bậc thềm này, nàng cũng thuận theo bước xuống. Dù sao mẫu thân của Trịnh Bái đứng hàng tứ phi, xem như được sủng ái, thế lực nhà mẹ đẻ lớn, nếu thật đắc tội hắn thì nàng không có gì tốt để hưởng, đấm xong là phải xoa ngay, bèn vội cười với hắn:

- Cửu điện hạ, không biết vị này là__?

Trịnh Bái thấy nàng nhận ra mình nhưng không nhận ra Trịnh Trạc thì lập tức cao hứng, hí hửng:

- Đây là lục ca ta!

Nguyên Tứ Nhàn giả vờ như chợt hiểu ra, hành lễ với Trịnh Trạc, tiếp đó vừa vào theo hắn vừa hỏi:

- Vậy theo ý ban nãy của lục điện hạ, chẳng lẽ nếu đổi thành Lục thị lang thì phải chặt tay mình à?

Lục Thời Khanh quay mặt sang, mắt phượng hẹp dài nheo lại:

- Huyện chúa thật biết nói đùa.

- Đúng là ta hay được khen vậy lắm.

Thấy Nguyên Tứ Nhàn và Khương Bích Nhu ngồi xuống, Trịnh Bái cũng vào theo, tiếp lời:

- Thế có ai từng khen Nhàn biểu muội dung nhan tuyệt sắc, nhân gian khó tìm chưa?

Nguyên Tứ Nhàn tựa như nghe không hiểu ý lấy lòng của hắn, gật đầu:

- Có, là Lục thị lang đấy.

Lục Thời Khanh không lên tiếng, nhưng ánh mắt bày tỏ: lúc nào?

Nàng cười giải thích:

- Có điều cách dùng từ của Lục thị lang khi đó là: ‘dáng vẻ đường đường, phong độ ngời ngời’.

Trịnh Trạc hình như không quá dám tin, kinh ngạc hỏi:

- Tử Chú còn biết khen người à?

Mặt Lục Thời Khanh lộ vẻ không vui:

- Nhất thời trơn miệng.

Dứt lời đại khái là cảm thấy chân răng hơi ngứa, y lại cúi đầu nhấp một ngụm trà.

Nguyên Tứ Nhàn chú ý tới, ly trà ngọc bích men trắng bên tay y có kiểu dáng khác mấy ly khác trên bàn trà, ước chừng là chính y mang tới, thầm nghĩ đúng là mắc bệnh sạch sẽ không sai.

Trịnh Bái âm thầm hiếu kỳ Nguyên Tứ Nhàn sao lại quen biết Lục Thời Khanh, nhưng sợ mỹ nhân lại giận nên không tiện bám lấy hỏi, bèn chỉ vào trái cây trong bát đĩa trên bàn, nói:

- Nhàn biểu muội cứ yên tâm ăn, trái cây này rất sạch sẽ.

Trịnh Trạc thấy hắn nói chuyện ngó lơ Khương Bích Nhu thì bổ sung thay hắn:

- Cũng mời Nguyên phu nhân.

Khương Bích Nhu vốn chỉ là theo tới, đương nhiên không để ý, mỉm cười cụp mắt:

- Đa tạ điện hạ.

Tòa trúc lâu này tổng thể tám mặt, một mặt cửa lớn, bảy mặt cửa sổ, mỗi cửa sổ là một cảnh khác nhau.

Trịnh Bái so sánh các cảnh, nói từ xuân thu đến đông hạ của Phù Dung Viên, từ lầu Tử Vân tới núi Bồng Lai, Nguyên Tứ Nhàn nghe mà thấy khát nước giùm hắn, nàng ăn liên tục mấy quả vải, thỉnh thoảng đáp lại vài câu.

Chờ hắn hơi dừng lại, nàng nhìn Trịnh Trạc đối diện chưa động vào chút đồ ăn nào, hỏi:

- Lục điện hạ không ăn vải sao? Ngọt lắm.

Câu này của nàng có chút ý đảo khách thành chủ. Trịnh Trạc ngẩng đầu, cười nhìn nàng.

Tướng ăn của Nguyên Tứ Nhàn tự nhiên, không che giấu kín đáo như các nữ tử bình thường, nhưng lại cực kỳ trang nhã, quả vải linh lung trắng muốt đến bên môi đầy đặn diễm lệ của nàng không hiểu sao lại khiến người ta thèm nhỏ dãi.

Hắn liền thuận thế ăn một quả, xong nói:

- Đúng là rất ngọt.

Lại hỏi Lục Thời Khanh luôn ở bên cạnh uống trà:

- Tử Chú không ăn vài trái cho bớt chát sao?

Lục Thời Khanh khẽ liếc quả vải trên bàn, lạnh lùng nói:

- Ngài thích thì ăn nhiều chút.

Trịnh Trạc cũng không giận thái độ này của y, cười to, ăn thêm một quả theo lời y.

Nguyên Tứ Nhàn khen:

- Điện hạ thật biết hàng, vải mùa này thịt nhiều mọng nước, ngon không chê được.

- Nếu huyện chúa thích, trở về ta sai người tặng vài sọt cho Nguyên phủ.

Nàng không chút khách sáo:

- Vậy đa tạ ngài.

Trịnh Bái thấy thế, sắc mặt lại trắng hơn mấy phần.

Hôm nay vốn là hắn mời Nguyên Tứ Nhàn, nào ngờ giữa đường lại đụng phải lục ca và Lục Thời Khanh, hai người bình thường trông rất đàng hoàng đứng đắn này không biết uống lộn thuốc gì mà vừa nghe nơi hắn đi là cứ dính lấy đi cùng.

Hai người này đều lớn hơn hắn bốn tuổi, theo hắn thấy là tuổi già sắc suy nên vốn không để tâm. Ai dè Nguyên Tứ Nhàn lại cứ dính xà nẹo với họ, chỉ cực kỳ qua loa với hắn.

Chẳng lẽ tiểu nương tử bây giờ đều cảm thấy già hấp dẫn hơn sao?

Trịnh Bái không dông dài về cảnh sắc bốn mùa nữa, hỏi:

- Nhàn biểu muội có hứng thú chơi thuyền không, qua bên bờ hồ kia ngắm thử nhé?

Nguyên Tứ Nhàn liếc nhìn bên dưới trúc lâu:

- Ý kiến này hay, có điều sức khỏe gia tẩu yếu, không thích hợp phơi nắng lâu.

Trịnh Bái thầm nghĩ đó hóa ra lại tốt, lập tức mừng tít mắt:

- Vậy Nguyên phu nhân ở đây ngồi nghỉ lát nhé.

Dứt lời, hắn dặn dò tỳ nữ xung quanh:

- Mấy người các ngươi tiếp đãi cho tốt, không được phép thất lễ.

Khương Bích Nhu gật đầu, lặng lẽ đưa mắt ra hiệu cho Nguyên Tứ Nhàn, ý bảo nàng làm việc phải chú ý chừng mực.

...

Cả đám xuống tòa trúc lâu.

Trịnh Bái sai người chuẩn bị hai chiếc thuyền độc mộc nhỏ không hề có tí khí thế hoàng gia nào, ngoại trừ người lái thuyền, mỗi chiếc ước chừng chỉ có thể chứa hai đến ba người, nhiều thêm nữa e là sẽ bị chen lật.

Nguyên Tứ Nhàn vừa nhìn liền biết hắn muốn gạt Trịnh Trạc và Lục Thời Khanh ra, đi chung thuyền với nàng.

Nàng nhìn Trịnh Trạc, nhận ra đúng lúc Trịnh Trạc cũng đang nhìn nàng, sau ánh mắt ấy nàng liền vờ như lơ đãng nhìn mặt nước mênh mông, hỏi:

- Bốn người hai thuyền, điện hạ chuẩn bị an bài thế nào?

Không biết là đang hỏi điện hạ nào.

Trịnh Bái vừa định đáp thì nghe Trịnh Trạc giành nói:

- Chi bằng thả xúc xắc đi.

Lời tác giả:

Trịnh Bái: Dạt ra hết, một đám tuổi già sắc suy!

Trịnh Trạc, Lục Thời Khanh: Tiểu tử, nói ai tuổi già, ai sắc suy hả?

Nguyên Tứ Nhàn: Người mặc đồ màu đỏ lẳng lơ tới kết thân kia, ngươi thành công khiến bổn huyện chúa chú ý.

Lục Thời Khanh: Thật ngại quá, đây chỉ là phong cách và thưởng thức của cá nhân ta, không liên quan tới cô