Thiết Lập Này Hỏng Rồi

Chương 111: Quán quân




Phượng Hoàng vật lộn đến bây giờ, trận đấu cũng chỉ còn lại sáu phút nữa. Velar lại bắn trượt, Bạch Thời duy trì tư thế lúc nãy tiếp tục lao đến, mới vài giây đã xông tới phụ cân.

Velar đã được hệ thống huấn luyện rất nhiều, khả năng cận chiến cũng xuất sắc không kém, căn bản không hề sợ hãi, trong lúc người này lao tới, hắn đã nhanh chóng rút kiếm, xông tới tước bổ mạnh xuống. Tốc độ của hai người rất nhanh, mà giờ phút này hắn đang tấn công, ban đầu chỉ cách Bạch Thời ba bước, ngay sau đó họ lại cùng tiến về phía trước một bước, gần như trong nháy mắt đã áp sát.

Chính lúc này, lưỡi kiếm khổng lồ chém thẳng xuống, cho dù Bạch Thời muốn phanh lại cũng muộn, trong nháy mắt đã đụng độ với lưỡi kiếm sắc bén!

Tất cả mọi người nín thở, thậm chí một vài người không nhịn được mà hét lên, nhưng tiếp theo họ lại giương mắt nhìn lưỡi kiếm lướt qua cánh tay Bạch Thời, ma sát ra vài tia lửa chói mắt.

—— Thất bại!

Đồng tử của Velar đột nhiên co lại, khoảng cách gần như vậy, hắn thật sự tin rằng mình sẽ không sai lầm, nhưng kết quả vẫn thế, hơn nữa đối mặt với nguy hiểm, không ai lại thờ ơ né tránh như thế cả, trừ phi người này có thể nhìn rõ ràng, có thể chuyển động rất nhỏ để né tránh ngay thời khắc mấu chốt, chẳng lẽ đây là… Đây là…

Tim hắn đập ầm ầm, sao có thể?

Đương nhiên Bạch Thời không thèm để tâm tới suy nghĩ của người này, trên thực tế ngoại trừ tấn công thì bây giờ trong đầu cậu chẳng còn suy nghĩ gì khác, sau khi tránh thoát công kích bèn nâng tay lên, ngang nhiên ra quyền.

Ầm! Velar bị đánh bay ngược, hắn mở hệ thống động lực tới mức tối đa, tiện thể lui hẳn ra phía sau, ánh mắt liếc qua thấy La Văn đã xông tới, vội vàng mở pháo hạt, nói: “Bắn hai!”

La Văn đã phối hợp với hắn lâu rồi, nghe vậy nhanh chóng nhắm vào Bạch Thời đang lao về phía họ, tấn công từ cánh phải, dùng sức nhấn nút bắn, nã liền hai pháo. Velar cũng nổ súng ngay thời điểm đó, khoảng cách thế này chỉ đủ để bắn hai phát, có điều hắn bị quán tỉnh ảnh hưởng kéo về sau một chút, lại nã thêm một pháo.

Dùng thực lực của họ, thời điểm bắn ra đã tính toán tất cả mọi góc độ Bạch Thời có thể lợi dụng để trốn thoát, năm viên đạn pháo gào thét mang theo ánh lửa nóng rực bay về phía trước, dày đặc, phong tỏa hết lối thoát, đồng loạt đánh về phía Bạch Thời.

Đã hết!

Không chỉ có khán giả, mà thậm chí cả mấy người ngồi trên ghế chiến đội cũng có suy nghĩ này, ban đầu Bạch Thời đang xông về phía trước, tốc độ của đạn pháo cũng nhanh không kém gì cậu, cả hai đụng độ như vậy, căn bản chẳng hề có thời gian để né tránh!

Lúc này, trong ánh mắt Bạch Thời chỉ còn sự sắc bén, chăm chú nhìn về phía trước, hai tay nhanh chóng lướt qua đài điều khiển, liên tục điều chỉnh tư thế và phương hướng, cuối cùng chỉ có một phát đạn pháo lướt nhẹ qua chân, thoát hiểm tức thì.

Quá trình này diễn ra quá nhanh, trên cơ bản thì những biến hóa hơi nhỏ có thể bị xem nhẹ, mọi người chỉ thấy được hình ảnh đạn pháo đánh về phía Bạch Thời, trong nháy mắt đã đan xen, ngay sau đó Bạch Thời xuyên qua ánh lửa trùng điệp một cách không thể tin nổi, xuất hiện trong tầm mắt mọi người, uy phong lẫm liệt.

Quá khó tin!

Mọi người chưa kịp phát biểu gì, chỉ thấy Bạch Thời xông về phía La Văn đằng kia, giơ cự kiếm đập cho hắn bay xuống mặt đất, âm thanh đinh tai nhức óc.

Hai lần Bạch Thời né tránh đòn tấn công của Velar quá đơn giản, không rõ ràng lắm, nhưng giờ phút này đi ngang qua đạn pháo trùng trùng, quả thật không thể nào rõ ràng hơn, điều này không thể dùng một câu kỹ thuật cao siêu để giải thích nữa rồi.

Đây là… Tinh thần lực cấp S!

Tất cả các giáo sư ngồi ở nơi này đồng loạt biến sắc, ánh mắt mang theo sự khiếp sợ không hề che giấu, giáo sư hệ cơ giáp thì không nhịn được mà đứng phắt dậy, các học sinh xuất sắc của họ, tương lai và sự kiêu ngạo của đế quốc, bao nhiêu người như vậy cũng không thể sở hữu thiên phú kia, họ cứ tưởng chỉ đến khi Tống Minh Uyên nhập học mới có thể chứng kiến phong thái ấy, nhưng ở nơi đây, ngay tại trận chung kết này, nó được thể hiện một cách cực kỳ rung động trước mắt ông.

Ông nhìn màn hình, bởi vì quá kích động, thậm chí nét mặt trở nên vặn vẹo một chút, ông nghĩ thầm cho dù người này có gene cấp B… Không, cho dù là cấp C cũng tuyệt đối có thể xưng tụng là thiên tài, nhất định phải tuyển vào!

Hai người nhà Việt – Tống đã biết thân phận thực sự của Bạch Thời, hoàn toàn không bất ngờ. Việt tướng quân và Việt Tu hơi lo lắng, bởi vì dù sao gene của Bạch Thời cũng chưa khôi phục, tinh thần lực vọt tới cấp S như vậy, họ sợ cơ thể Bạch Thời không thể chịu nổi.

Tống tướng quân không biết gì về việc này, mà ông cũng chẳng có tâm tình ấy, hiện tại ông chợt nghĩ nếu cả hai đứa cùng đi sai đường, phu hát phu theo gì gì đó thật là khiến người ta lo lắng quá mà, nhưng nếu không đi lệch mà tình cảm ân ái mặn nồng thì còn tốt, nếu không ấy hả, nhỡ vì ý kiến bất đồng rồi đánh nhau, đoán chừng hai người cấp song S đối kháng có thể chọc thủng trời ấy chứ, làm sao đây? Trên mạng có bán sách dạy vợ chồng sống hòa thuận không?

Tống Minh Kiệt âm thầm quan sát cha mình, ban đầu anh cứ tưởng Tống tướng quân sẽ đứng dậy trầm trồ khen ngợi, nhưng quan sát mới thấy ông rất bình tĩnh, không nén nổi kinh ngạc, sau đó suy đoán ông đã nhìn tiểu Uyên huấn luyện nhiều rồi, sớm quen thuộc với hình ảnh này, vì vậy yên lòng thu ánh mắt.

Thời điểm Bạch Thời né tránh cự kiếm, Joshua đã lờ mờ phát hiện, bây giờ nhìn thấy cảnh tượng kia, lập tức chắc chắn đây là tinh thần lực cấp S, y chỉ muốn cười lớn vài tiếng hô một câu thống khoái! Joshua đột nhiên đứng dậy, cảm xúc trong mắt sâu hơn, tà khí cũng bốc lên ngùn ngụt.

Đồ Long ngồi bên cạnh y, thấy thế thì hoảng sợ, liếc y một cái, không dám mở miệng sỉ vả mà yên lặng nhích về phía đội trưởng nhà mình, tiếp tục xem thi đấu.

Sau khi Bạch Thời đánh bay La Văn lập tức cúi người đuổi tới, giờ phút này đã giao thủ với đối phương. Đương nhiên, La Văn đã nhận ra cấp bậc của người này, nhất thời giật mình, vội vàng đứng dậy, khó khăn lắm mới tránh được vòng công kích tiếp theo. Bạch Thời hoàn toàn không cho hắn cơ hội thở dốc, nhanh chóng tiến đến, lại lần nữa áp sát.

Cơ giáp của La Văn đã hảo tổn từ đầu, vừa rồi lại dính đòn, các động tác bắt đầu mất cân đối. Bạch Thời nhìn rõ, đột nhiên bước về phía trước nửa bước, rút kiếm đâm thẳng. La Văn chỉ thấy bóng Bạch Thời lóe lên một cái, lưỡi đao sắc bén đã đâm thẳng về phía mình, lập tức hít sâu một hơi, vô thức muốn trốn tránh, nhưng đã quá muộn, chỉ có thể trơ mắt nhìn thanh kiếm đâm vào cơ thể, màn hình trắng xóa.

Hệ thống lập tức phát thông báo, đội trưởng La Văn của chiến đội Hoàng Gia đã tử vong, rời khỏi trận đấu.

Giờ phút này, chỉ còn lại năm phút trước khi vòng ba kết thúc, Bạch Thời thu kiếm nghiêng người, nhẹ nhàng tránh thoát đòn tấn công của Velar, ngay sau đó quay người di chuyển, xông thẳng tới, lập tức giao chiến với hắn.

Vừa rồi Velar chưa thể xác định hoàn toàn, chỉ đoán rằng tinh thần lực của Bạch Thời càng gần với cấp S hơn thôi, vì vậy muốn tranh thủ thời gian phối hợp với La Văn tiêu diệt cậu, mãi tới khi Bạch Thời thành công xuyên qua làn đạn, hắn mới âm thầm khẳng định suy đoán của mình, sau đó thấy người này đuổi theo La Văn, hắn vội vã xông tới trợ giúp, nhưng trong khoảng thời gian ngắn ngủi ấy, La Văn đã chết rồi.

Ánh mắt Velar không khỏi trầm xuống.

Chỉ cần đối phương hơi lộ ra một chút sai lầm là có thể nắm lấy cơ hội, đây là cực hạn mà chỉ có tinh thần lực cấp S mới làm được, nếu như đặt ở thế giới thực thì còn có thể phát huy uy lực kinh người hơn, bởi vì cơ giáp cao cấp có đủ lưới thần kinh, chỉ riêng sự khác nhau giữa nhập mệnh lệnh bằng tay và trực tiếp dùng tinh thần thao tác, thời gian chênh lệch giữa hai việc này đủ để ra đòn trí mạng.

Cũng chính vì thế, trong khi đối kháng cơ giáp cao cấp, thứ được xem trọng không phải là gene, mà là cấp bậc tinh thần lực.

Cấp S, điều này làm hắn nhớ tới một người không thể nào yêu thương nổi.

Mặc dù theo tính cách của người kia chắc sẽ không xem trận đấu nhàm chán này, nhưng đảm bảo sau đó sẽ nghe đến kết quả của trận chung kết, cho nên hắn… Không thể thua!

Velar bỗng nhìn qua, tốc độ tay đột ngột tăng mạnh, dự định dùng công kích công gián đoạn để đền bù sự chênh lệch giữa tinh thần lực. Bạch Thời theo dõi đối phương với nét mặt vô cảm, nhuệ khí không giảm, tiếp tục chém giết.

Đối kháng với cường độ cực kỳ cao, hai người không ai nhường ai, dùng hết đạn pháo thì bắt đầu giáp lá cà, kiếm gãy thì tiến thành vật lộn, không ngừng công kích đối phương, một phút, hai phút, ba phút…

“Chỉ còn sáu mươi giây.” Nhân Ngạc Sinh đột nhiên lên tiếng. Người xung quanh nghe vậy cũng nhìn về phía đồng hồ tính giờ, quả nhiên đã gần kết thúc, có điều trận đấu vẫn đang tiến hành, nếu bây giờ mà hòa thì sẽ phải tranh tài thêm một trận nữa, do tuyển thủ dự bị của hai bên lên đấu.

Người của chiến đội Hoàng Gia toàn là tinh anh của hệ cơ giáp, bởi vậy việc này khá là bất lợi cho Phượng Hoàng.

Ầm! Velar đã đến mức nỏ mạnh hết đà, lập tức bị một quyền của Bạch Thời đánh gục, hai chân hắn đã xuất hiện trục trặc từ trước, đang dùng hết sức để đứng lên. Bạch Thời lao vút tới, lại giơ cánh tay lên một lần nữa.

Đếm ngược: Năm, bốn ——

“Phượng Hoàng ——!”

“Hoàng Gia ——!”

Dường như âm thanh hò hét này còn vang dội hơn lúc nãy, không chỉ khán giả ở hiện trường, những người ngồi trên mạng xem trực tiếp cũng không nhịn được mà hô lớn một tiếng.

Ba, hai một! Hai tay Bạch Thời xuyên ầm ầm qua cổ đối phương!

Trái tim của khán giả đã sắp ngừng đập, đồng đoạt dứng dậy, nhìn chằm chằm vào màn hình không chớp mắt, chỉ mấy giây thôi mà như cả một thế kỷ, hệ thống đột nhiên thông báo: Trận đấu kết thúc, người thắng là chiến đội Phượng Hoàng, tổng điểm 9: 3.

Phía sau hình ảnh xuất hiện ghi chú, thời gian vĩnh viễn dừng lại ở 0,64 giây.

—— Tuyệt sát!

Thắng…

Fan của Phượng Hoàng sững sờ nhìn kết quả này, ngay sau đó hoàn hồn, lập tức hoan hô nhiệt liệt, Phượng Hoàng đã giành được ngôi quán quân!

Thắng! Trì Tả tháo kính xuống, vội vã chạy tới bên cạnh, ôm lấy Bạch Thời thật chặt. Cậu chưa từng nhìn thấy Bạch Thời bùng nổ, càng không ngờ Bạch Thời có thể làm được tới trình độ này, ngay tại trận chung kết, giờ phút này sự kích động khi thắng lợi và nhìn thấy em trai trở lên lợi hại cùng xông thẳng vào đại não, Trì Tả rơm rớm vui mừng.

Thắng, Lam cũng rời khỏi hệ thống, cười khẽ một tiếng: “Em trai, làm tốt lắm.”

Bạch Thời ừ một tiếng, nhuệ khí trong đáy mắt vẫn rất mạnh, cậu cố chịu đựng cơn đau đớn đang co rút nơi huyệt thái dương, đi qua bắt tay với đối phương. Tống Minh Uyên đang chờ Bạch Thời, đứng dậy nhìn lướt qua sân khấu, thấy Velar đang liếc nhìn về phía Bạch Thời trước khi đi, sau đó xuống sân với đồng đội, bình tĩnh thu ánh mắt, quay người rời đi.

Trì Tả cũng đi theo Bạch Thời, phát hiện cậu không hề ngừng lại mà đi thẳng qua khu nghỉ ngơi, tiến vào hành lang, không khỏi đuổi lên trước, muốn nói cho cậu lát nữa còn nghi thức trao giải, nhưng lúc này chợt nghe thấy máy truyền tin vang lên hai tiếng. Trì Tả cúi đầu xem xét, đưa tay ấn mở, cậu khẽ giật mình, chạy tới bên cạnh em trai: “A Bạch, thầy tớ nói kỳ thi tốt nghiệp diễn ra sớm hơn dự định, nhà trường biết tớ đang thi đấu nên tạm thời không báo, đã trễ rồi, bây giờ tớ phải chạy về ngay, cậu… Cậu đi cùng không?”

Tầm mắt của Bạch Thời đã mơ hồ, dùng ý thức còn sót lại để nghĩ: lão đầu không có mặt, Trì Tả chỉ còn một người thân là mình, sự kiện quan trọng như buổi lễ tốt nghiệp đương nhiên không thể vắng mặt, cậu thấp giọng nói sẽ đi, ngay sau đó mắt tối sầm lại, ủ rũ ngã quỵ.

Trì Tả giật mình: “A Bạch!”

Trước đó Tống Minh Uyên đã đỡ lấy Bạch Thời, đưa cái giỏ nhỏ cho Trì Tả giữ, dìu Bạch Thời về ghế cuối cùng, ôm cậu thật chặt: “Cậu ấy không sao.”

Trì Tả cực kỳ lo lắng, Tri Nguyên thú cũng túm thành giỏ yên lặng nhìn về phía Bạch Thời, Tống Minh Uyên nhìn họ, giải thích rằng câuj có chút đuối sức, ngủ một giấc là được. Trì Tả bèn gật đầu: “Vậy thì để cậu ấy ngủ đi.”

Tống Minh Uyên nghe thấy Bạch Thời nói câu “đi” kia, anh biết oắt con này tỉnh lại cũng sẽ đuổi theo, dứt khoát chuẩn bị đi cùng Trì Tả, dù sao trên phi thuyền có giường, hoàn toàn có thể nghỉ ngơi ngay tại đó.

Ở cùng lâu như vậy, Trì Tả đã sớm biết tính cách của Tống Minh Uyên, thấy anh quyết định như vậy cũng không nhiều lời nữa, đi theo anh ra ngoài.

Hiện tại trong đại sảnh vẫn huyên náo, có vài người đã đi về, có người vẫn ở lại, đợi xem nghi thức trao giải. Hai vị tướng quân đã đứng dậy, đồng loạt đi tới khu nghỉ ngơi tìm con trai. Đương nhiên, bởi vì người nào đó đã cấy da nhân tạo nên Tống tướng quân có ý định dùng danh nghĩa fan để quan sát con dâu ở khoảng cách gần, trò chuyện với gia đình người ta, cuối cùng nhìn con mình một chút.

Giáo sư hệ cơ giáp đang an ủi học sinh ưu tú của mình, nhưng ánh mắt liếc qua chợt phát hiện viện trưởng đang đứng ở khu nghỉ ngơi của Phượng Hoàng, liền đi qua bàn giao vài câu, đại ý là để ông điều tra thêm về Tiểu Nhị Hóa, nếu có thể thì tốt nhất nên tuyển vào, ông bổ sung: “Tinh thần lực cao không nhất định có thể thắng, cậu ấy có thể làm được đến bức này chứng tỏ phản ứng rất nhanh nhạy, thực lực tổng thể rất mạnh.”

“Tôi biết.” Viện trưởng nở nụ cười, “Cậu là người thứ ba đề cử cậu ấy với tôi rồi.”

Giáo sư khẽ giật mình: “Hai người trước là ai?”

Viện trưởng hạ giọng: “Tống gia và Việt gia.”

Giáo sư sống ở đế đô, đương nhiên biết rõ sức nặng của hai gia tộc này, cảm thấy có chút choáng váng: “Cậu bé quen biết hai nhà này?”

“Đâu chỉ quen biết.” Viện trưởng nói, “Ý tứ của Tống Minh Uyên là nếu Bạch Thời mà không tới thì tên nhóc này cũng không tới, còn Việt gia…”

Viện trưởng chưa kịp nói hết lời, bên cạnh đã vang lên một âm thanh trầm ổn, còn mang theo một chút ngạc nhiên: “Tiểu Uyên đã từng nói thế?”

Hai người quay đầu, thấy Việt tướng quân đã tháo khẩu trang, đang nhìn họ với ánh mắt khó tin, không nén nổi sững sờ.

Lúc này Tống tướng quân vừa tới gần, thấy thông gia đã có mặt, dứt khoát tháo mặt nạ xuống, tiến về phía trước, đáp: “Đã từng nói qua.”

Hai vị đại tướng quân bỗng nhiên cùng xuất hiện, giáo sư lại choáng váng thêm lần nữa. Viện trưởng thì khá chấn định, hòa khí hàn huyên với họ.

Tống tướng quân gật đầu, trò chuyện vài câu, phát hiện xung quanh không có bóng dáng con trai hay con dâu đâu cả, bèn kiếm cớ dụ thông gia ra ngoài, sau đó trên đường bị một thành viên của Phượng Hoàng nhận ra, đứng lại chụp ảnh chung, lúc này mới rời khỏi.

Việt tướng quân sóng vai đi cùng Tống tướng quân, chậm rãi bước tới một hành lang không người: “Chẳng phải tiểu Uyên đang ở trại huấn luyện sao? Thằng bé và con của tôi, ý tôi là Bạch Thời có quen nhau?”

“Phải, đây cũng là điều tôi muốn nói với ông.” Tống tướng quân vừa mới ngồi phía trước, lúc nãy ông có thể nhìn thấy một bóng dáng thoáng qua, mặc dù mơ hồ, nhưng Tống tướng quân khẳng định con trai nhà mình đang ôm con dâu trong khu nghỉ ngơi, ông đoán là con mình đã thành công rồi, vô cùng bình tĩnh: “Có khi trong tương lai hai đứa nhỏ này sẽ ở bên nhau, nói sớm cho ông biết để ông còn chuẩn bị tâm lý, tiện thể thương lượng chuyện sau này một chút.”

Việt tướng quân: “…”

Việt tướng quân quả thực bị bất ngờ đến choáng váng: “… Cái gì?”