Thiêu Bất Tận (Chẳng Cháy Hết)

Chương 80: Phiên Ngoại 2






Thương Lộc X Phương Kỳ Niên 《 một 》
Phương Kỳ Niên luôn nhân thức rất rõ ràng mọi thứ về quan hệ của cậu ta với Thương Lộc.

Cậu ta có một mục tiêu rõ ràng, biết chính xác những gì mình muốn — đó là tiền và một cuộc sống thoải mái.

Trừ hai thứ này, tất cả đều vô nghĩa.

Không thể phủ nhận rằng trong mối quan hệ lâu dài của cậu ta với Thương Lộc, thỉnh thoảng cũng có cái gì đó rất giống với "kế hoạch của nàng Scheherazade (*)", nhưng cậu ta đã sớm điều chỉnh lại một vài chi tiết.

(*) Tên nữ chính trong "nghìn lẻ một đêm", plot truyện là một ông vua Ba Tư hung bạo tìm gái ngủ một đêm xong sáng đem ra giết, cô này vì không muốn giết nên mỗi đêm kể dang dở một câu chuyện để sáng ông vua không giết mình, kéo đến 1001 đêm thì vua được cảm hóa, bỏ lệnh giết phụ nữ rồi cưới cô này làm vợ.

Cậu ta đã rất tỉnh táo.

Ít ra thì cũng là cậu ta nghĩ như vậy.

Năm 14 tuổi, Phương Kỳ Niên trốn ra khỏi trại trẻ mồ côi, không hề nuối tiếc mà bắt đầu cuộc sống lang thang.

Cô nhi viện không có gì xấu, có đồ ăn, có nhà ở, còn có giáo viên dạy đọc sách viết chữ, nhưng cậu ta không thích nó.

Cậu ta không thích quá nhiều người ở trong một phòng, ngủ thiếp đi với tiếng ngáy và đôi chân hôi hám của người khác mỗi đêm, cũng như không thích những thời gian biểu làm việc và nghỉ ngơi nghiêm ngặt trong trại trẻ mồ côi và những hạn chế cực độ về tự do của cậu.

Cậu ta muốn nhìn ra thế giới bên ngoài, muốn tự mình bươn chải kiếm sống.

Vì vậy, cậu ta mang theo vài bộ quần áo và vài trăm đồng tiền của mình đến một thành phố lớn mà cậu ta khao khát - Thanh Loan.

Phương Kỳ Niên tin rằng Thanh Loan là thành phố hoàng kim, cơ hội ở khắp mọi nơi, nhắm mắt cũng có thể phát tài.

Cậu ta sẽ sớm được sống trong một biệt thự sang trọng với một cô hầu gái.

Nhưng sự thật là đô thị tuy có nhiều cơ hội nhưng hoàn toàn không phải dành cho những đứa trẻ như cậu ta.


Cậu ta không tìm được việc làm, không thể no bụng, thế nên chỉ có thể lang thang trên đường phố, giành thức ăn với chó hoang và ngủ với những người ăn xin trên cầu vượt.

Những năm tháng lang thang ở Thanh Loan là khoảng thời gian cậu ta không muốn nhìn lại nhưng cũng khó quên đi nhất.

Nếu không có những năm tháng đó, nhiều thứ có thể sẽ khác đi sau này.

Cậu ta sẽ không chấp nhất ở lại nhà họ Thương như vậy, cũng sẽ không cố ý muốn chiếm vị trí bên cạnh Thương Lộc.

Năm 17 tuổi, không biết có phải do suy dinh dưỡng mãn tính hay không mà khung xương của Phương Kỳ Niên vẫn rất gầy, mặt mũi vừa nhỏ vừa trắng tái, thoạt nhìn rất giống con gái.

Cậu ta khai man tuổi, kiếm được một công việc bưng bê rửa bát ở một nhà hàng nhỏ.

Nhà hàng bao ăn ở, tám trăm tệ một tháng.

Ăn là thức ăn thừa của khách, ở là mấy cái bàn ăn kê lại và một chiếc chăn bông trong cửa hàng sau khi đóng cửa.

Điều kiện rất tồi tệ, nhưng Phương Kỳ Niên không có sự lựa chọn.

Đi làm được một tháng, đến hạn thanh toán lương, Phương Kỳ Niên định sẽ sắm cho mình một chiếc điện thoại di động đã qua sử dụng, bắt kịp xu hướng sau nhiều năm lạc hậu và một bộ quần áo mới, nhưng cuối cùng ông chủ chỉ trả cho cậu ta 400 nhân dân tệ.

Sau một tháng làm việc chăm chỉ, thức khuya dậy sớm không nghỉ một ngày, chỉ nhận được bốn trăm tệ.

Phương Kỳ Niên không hiểu bốn trăm tệ còn lại đã đi đâu, nhìn chằm chằm vào bốn tờ tiền giấy, không cầm ngay, chỉ hỏi ông chủ sao lại như vậy.

"À, thì là thế này.

Nhóc mày ăn ở đây ngủ ở đây cũng phải tốn phí đúng không? Bốn trăm này là số dư sau khi trừ tiền nhà và tiền ăn." Ông chủ rất tự nhiên trả lời.

Phương Kỳ Niên không chịu: "Lúc đầu ông bảo bao ăn ở mà, ông đừng thấy tôi nhỏ rồi lừa tôi như vậy chứ? Chỉ có mình rửa rau, rửa bát, trông quán, dọn dẹp quét tước cũng một mình tôi.

Tôi làm việc chăm chỉ, vậy mà ông chỉ đưa tôi có bốn trăm?"
Sắc mặt của ông chủ hơi thay đổi, thấy Phương Kỳ Niên đã nói thẳng như vậy, ông ta không còn giả vờ khách sáo nữa, mạnh miệng nói: "Bây giờ chỉ có 400 thôi, lấy thì lấy không thì cút."
Dứt lời ông ta ném tiền xuống đất, không hề để mắt đến Phương Kỳ Niên nữa.

Phương Kỳ Niên nhìn chằm chằm bốn tờ tiền giấy nằm rải rác trên mặt đất, không biết lần thứ bao nhiêu cảm thấy phẫn nộ, cảm thấy không muốn trở thành một kẻ vừa sinh ra hèn mọn, đáng bị chà đạp như vậy.

Thế giới này không có cái gì gọi là điểm giới hạn.

Cậu ta cảm thấy mình đủ hèn mọn rồi, cuối cùng cậu ta chỉ là một kẻ ăn mày nhặt rác, mà còn là ăn mày nhặt rác ở tầng cuối cùng.

Trong số những người ăn mày, cậu ta chỉ có thể đóng vai một người ăn xin rẻ tiền nhất bị người khác ức hiếp nhất, nhặt rác do những kẻ ăn mày khác bỏ lại.

Cậu ta cắn chặt răng, khom lưng, ngồi xổm xuống nhanh chóng nhặt bốn trăm tệ kia, rồi xông vào quầy tính tiền chửi ông chủ "*** con mẹ ông" rồi bỏ chạy.

Cậu ta chạy rất nhanh, gió rít bên tai, va quẹt qua người đi đường cũng không dừng lại, chảy thẳng ra đến bờ sông.

Việc này đến quá bất ngờ, Phương Kỳ Niên không mang theo bất kỳ hành lý nào, chỉ có 400 nhân dân tệ cộng với một bộ quần áo.

Cứ như vậy, cậu ta lại trở thành kẻ lang thang.

Cậu ta chán nản, mua hai chai bia, ra bên bờ sông mượn rượu giải sầu.

Kết quả là vô tình say rượu, lúc tỉnh dậy thấy mình đang nằm trên ghế dài ngắm cảnh bên sông, tiền thì mất sạch.

Đã nghèo còn mắc cái eo, nhà dột còn gặp mưa suốt đêm, ông trời đã muốn cậu ta chết, cậu ta không thể không chết.

Phương Kỳ Niên như bị sét đánh, cơn tức giận và phiền muộn đều được trút hết đêm qua, lúc đó cậu ta chỉ cảm thấy trống trải và hụt hẫng, không biết mình sẽ đi đâu và làm gì tiếp theo.

Cậu ta loanh quanh vài vòng gần đó, từ sáng đến tối, hoa cả mắt vì đói.


Có một tòa nhà cổ điển tuyệt đẹp bên sông, ẩn mình giữa những cây cỏ xanh tươi, trông giống như một nhà hàng cao cấp.

Phương Kỳ Niên lượn lờ ngoài cổng, thấy ông già bảo vệ đang ngủ gật, liền yên tâm thoải mái đẩy cổng đi vào.

Ánh đèn vàng rực rỡ làm cho toàn bộ tòa nhà trở nên sáng sủa và ấm áp.

Trong bóng tối, Phương Kỳ Niên ghen tị nhìn những thực khách ăn mặc chỉnh tề bên trong, cầm ly cầm nĩa, xoa xoa cái bụng đang đau nhức vì quá đói, đột nhiên cậu ta không muốn vùng vẫy nữa.

Suốt phần đời còn lại của mình cậu ta có lẽ cũng không thể ngồi bên trong và dùng bữa như thế.

Cho nên, chỉ cần tìm một nơi có thể ngủ và ăn là được rồi.

Vào tù còn hơn chết đói.

Cậu ta liếc nhìn xung quanh, nhặt một hòn đá to bằng bàn tay.

Có mười một, mười hai chiếc ô tô đang đậu trong sân, cậu ta chọn một chiếc ô tô màu đen vừa ý nhất, dùng đá đập vỡ cửa sổ.

Tiếng chuông báo động vang lên ỏm tỏi lập tức, cậu ta phủi phủi tay, bình tĩnh chờ bị cảnh sát đưa đi.

Kết quả là không thấy cảnh sát đâu, chỉ thấy tài xế của Thương Lộc.

Tài xế của Thương Lộc là ông Lưu, một cựu chiến binh, ngoài bốn mươi tuổi, đang làm vệ sĩ bán thời gian.

Vốn dĩ Thương Lộc ăn cơm, dù không có việc gì làm ông Lưu cũng phải ngồi trong xe đợi, nhưng ông ta chợt buồn tiểu gấp, định đi một chút rồi quay lại ngay, ai ngờ bị Phương Kỳ Niên đập vỡ cửa kính xe.

Ông Lưu vừa nhìn thấy cửa kính ô tô vỡ thành từng mảnh vụn, huyết áp đã muốn nổ tung mạch máu, nóng nảy lao đến vặn cánh tay Phương Kỳ Niên đè cậu ta xuống đất.

"Thằng oắt chết tiệt này làm trò gì vậy? Cậu có biết xe bao nhiêu không? Bố mẹ đâu? Gọi họ đến!"
Mặt Phương Kỳ Niên bị áp vào nền đất cứng, cố gắng ngẩng đầu lên, nhưng lại bị ông Lưu tát một cái đập đầu xuống đất, trán đau điếng.

"Tôi không có bố mẹ...!ông gọi cảnh sát đi!"
Rất nhiều người nghe tiếng tranh chấp ẩu đả dần dần vây quanh hóng chuyện.

"Giống bị thần kinh không bình thường..."
"Có vẻ không lớn lắm, có khi nào cãi nhau với gia đình rồi bỏ nhà đi bụi không?"
"Nhìn nó đang mặc cái gì kìa, hình như dân lang thang?"
Phương Kỳ Niên không cắt tóc mấy năm trời để tiết kiệm tiền, thường chỉ buộc bằng dây chun.

Lúc này bị ông Lưu đè xuống đất, tóc xõa che hết cả đầu và mặt, thoạt nhìn trông rất giống như một người điên.

Ông già trông cửa ở cửa lúc này cũng đã tỉnh, vội vàng chạy tới, thấy có chuyện không hay giọng ông ta run lên.

"Ôi, làm...!làm sao đứa nhỏ này lại chạy vào đây được, sao...!sao tôi không thấy nó?"
Ông Lưu chắc cũng nghĩ đầu óc Phương Kỳ Niên có vấn đề, nên không nhiều lời, vẫn đè chặt cậu ta, hất cằm về phía bảo vệ nói: "Gọi cảnh sát!"
Phương Kỳ Niên nghe thấy ba chữ gọi cảnh sát, cậu ta cảm thấy nhẹ nhõm chưa từng có, vô thức cười cười, thả lỏng tay chân, ngừng phản kháng vô ích.

Ai có thể ngờ rằng đi một vòng, cậu ta lại phải sống cuộc sống mà mình ghét nhất?
Trong ba năm qua, cậu ta không làm được cái trò trống gì, nhưng lại nhận ra sự thật rằng mình chỉ là một thứ rác rưởi.

Phế vật nên chìm trong bụi đất, vật lộn trong bùn, và sau đó càng ngày càng chìm sâu trong tuyệt vọng.

Cậu ta nên nhìn nhận thực tế sớm hơn, từ bỏ cố gắng sớm hơn, để bớt đi đau khổ, ít nhất là...!không phải đi đến bước như hôm nay.

"Chuyện gì vậy?"
Giữa những tiếng người ồn ào, một giọng nói rất trầm và cuốn hút, như nhung đỏ mượt mà và mềm mại, xuyên qua đám đông và lọt vào tai Phương Kỳ Niên.

Phương Kỳ Niên ngay lập tức giật mình, vô thức ngẩng mặt lên.

"Thưa ngài, tên nhóc này không biết có phải bị tâm thần không.


Nó đập vỡ cửa kính ô tô của chúng ta rồi bảo gọi cảnh sát!" Ông Lưu vội vàng giải thích với ông chủ, lực cánh tay thả lỏng ra một chút, Phương Kỳ Niên nhân cơ hồi này cũng có thể ngẩng đầu lên.

Điều đầu tiên đập vào mắt là một đôi giày da đen được làm thủ công rất đẹp, không có một vết bẩn nào.

Phía trên là quần tây thẳng màu xám, áo sơ mi trắng, cằm cong đẹp, môi dày vừa vặn, mũi thẳng và đôi mắt...!không hề có cảm xúc.

Phương Kỳ Niên chắc chắn lúc nhìn thấy cậu ta lần đầu tiên Thương Lộc không có một chút cảm thấy hấp dẫn nào.

Bên kia thậm chí có thể không coi cậu ta như một con người.

Trong mắt ông ta, Phương Kỳ Niên chỉ là một mảnh rác nhỏ hoặc bùn trên đường bỗng nhiên văng lên ống quần tây, hoặc những tiếng ồn ngoài cửa sổ khi ông ta đang đọc sách, làm người để ý, nhưng lại quên mất ngay trong nháy mắt.

Thương Lộc hay uống chút rượu buổi tối, lúc mới ra khỏi nhà hàng còn cởi hai cúc áo sơ mi trên cùng, lúc này men say dâng lên, không chỉ cảm thấy nóng mà còn hơi nhức đầu.

Nghe thấy cảnh sát, ông ta cau mày nói: "Cảnh sát phiền phức lắm, đừng lãng phí lực lượng cảnh sát, cũng không có bao nhiêu tiền, thả đi đi."
Sau này, Phương Kỳ Niên nghĩ rằng có thể là do bên kia sợ báo chí đưa tin nên không muốn gọi cảnh sát.

Nhưng đối với Phương Kỳ Niên vào thời điểm đó, không gọi cảnh sát tương đương với việc đêm nay cậu ta sẽ nhịn đói, Thương Lộc bỏ qua nhưng cậu ta không muốn.

Cậu ta đột nhiên vùng khỏi tay ông Lưu, nắm lấy quần tây của Thương Lộc, cố gắng ngẩng đầu lên nói: "Không được! Ông phải...! ông phải gọi cảnh sát!"
Ngay lúc đó, cậu ta dâng lên một cảm xúc đau đớn vớ vẩn với Thương Lộc, cho rằng ông ta trông thật giống mấy nhà tư bản.

Thấy cậu ta kích động, ông Lưu sợ cậu ta tấn công người khác nên túm tóc kéo lại.

Lưng Phương Kỳ Niên cong lại thành hình lưỡi liềm, cậu ta đau đớn kêu lên, nước mắt nhanh chóng ậng lên trong mắt, ngón tay chỉ có thể thả ống quần ra để níu lại mái tóc của mình.

Dưới ánh đèn đường mờ ảo, Thương Lộc có thể nhìn rõ khuôn mặt của Phương Kỳ Niên.

Phương Kỳ Niên có một đôi mắt đẹp, trong suốt sáng ngời, nhưng không phải hoàn toàn không biết gì về thế giới.

Giống như hai viên ngọc đã được đánh bóng để trở nên đẹp đẽ, càng mài giũa, càng hiện ra sự lấp lánh thật sự.

Nhưng Thương Lộc lại lướt qua đôi mắt đẹp này.

Ánh mắt ông ta dừng lại trên môi Phương Kỳ Niên một chút, khóe môi này hơi cong lên, có một hạt đầy đặn ở giữa môi trên, môi dưới tương đối dày hơn, màu hồng tái.

Vì quá đau, Phương Kỳ Niên khẽ cắn môi dưới khiến màu sắc của nó càng trở nên ảm đạm hơn.

Thương Lộc nhìn chằm chằm vào đôi môi này một lúc lâu, cho đến khi bị tiếng ọc ọc ọc ọc của bụng đói làm đứt quãng đường suy nghĩ.

Âm thanh này dĩ nhiên là của Phương Kỳ Niên, một ngày không ăn, lúc này vừa đói, vừa đổ mồ hôi lạnh, còn bị giật tóc, nước mắt đã chực lăn xuống.

Vắt áo vest trên cánh tay, Thương Lộc chậm rãi ngồi xổm xuống trước mặt Phương Kỳ Niên, chống cằm nhìn cậu ta.

"Đói không?"
Phương Kỳ Niên không biết ông ta muốn nói gì, chỉ mông lung nhìn ông ta.

Thương Lộc liếc nhìn nhà hàng nói tiếp: "Đói thì tôi mời cậu ăn, không đói thì cút đi, đừng cản đường tôi về nhà.".