Thiếu Gia Cùng Gia Nô

Chương 7




Lâm Gia Bảo không nghĩ tới Thuận Lâm sẽ khóc.

Bình thường, Thuận Lâm vốn đều sẽ dùng ánh mắt lo sợ, nhút nhát vừa phẫn hận, uất ức mà nhìn hắn, còn khi y nói chuyện với hắn lại hoàn toàn theo giọng điệu sợ sệt, nịnh nọt. Hình dạng cao to đến vậy lại chỉ có thể phung phí vốn liếng này của trời cho mà luôn run rẩy trước mặt hắn. Y hoảng loạn đến độ mù quáng, càng không thể hung hãn bằng một con thỏ muốn cắn người nữa là. Y chính là một người vô dụng đến vậy. Nhưng, Lâm Gia Bảo vẫn chưa từng nghĩ tới là y sẽ bật khóc.

Bất quá, y lại như là thứ càng ngốc, càng chất phác liền càng có tính cam chịu, bền bỉ, nhẫn nhịn càng cao đến thế.

Cho nên, bản chất này càng khiến cho Lâm Gia Bảo nảy sinh một loại cảm xúc nào đó như là cố ý tùy tiện chà đạp lên Thuận Lâm luôn bày ra vẻ cam chịu nhẫn nhục, vĩnh viễn cũng không biết phản kháng, chống chọi lại này. Nhưng kỳ thực là như một loại cỏ dại, mặc kệ là đã bị vùi dập, dẫm đạp lên nó bao nhiêu đi nữa, thì nó vẫn có sức sống rất bền bỉ, sẽ luôn vươn mình lên, tươi tốt trở lại. Càng giống như là một loại đồ dùng truyền thống ở trong nhà, đã có từ rất xưa đi, theo tháng năm đều đã phủ bụi, mờ nhạt. Chỉ cần vừa liếc mắt liền nhìn ra được vật này đã nhẫn nhục, chịu đựng đến khó khăn như thế nào đi. Cho dù, không cách nào nhẫn nhịn được nữa, cũng tuyệt đối sẽ không bật thốt ra nửa câu oán hận, vật đó sẽ vẫn luôn luôn trầm mặc ở yên nơi đó.

Vì vậy khi vừa thấy Thuận Lâm khóc, tay chân của Lâm Gia Bảo lập tức liền luống cuống. Hắn vụng về nhìn giọt chất lỏng trong suốt từ trong khóe mắt chảy xuống của lão nam nhân, vốn chưa kịp tránh né, thì thứ đó liền nhỏ xuống ở trên mu bàn tay của hắn, cảm giác nóng đến đáng sợ. Tựa hồ như là đã bị giọt nước mắt vừa rơi xuống va chạm trên mu bàn tay này của hắn đã phát ra một âm thanh cực lớn vậy, khiến hắn lập tức kinh sợ đến mất hồn. Hắn thảng thốt, cùng lúc đó, bất chợt, bản tính ác độc của hắn, cũng tàn nhẫn bị chấn động một chút.

– Tại sao lại khóc chứ?

Lâm Gia Bảo tự thều thào, nhìn đầu ngón tay đang bị thấm ướt của hắn. Hắn lập tức bắt lấy áo bào, phất tay áo liền bỏ đi. Cả khuôn mặt của hắn đều tràn đầy vẻ mất hứng. Kỳ thực, ở sâu trong nội tâm đã dâng lên nỗi cô đơn đến chính hắn cũng không hiểu nổi.

Thuận Lâm bật khóc lên đến rất khó coi. Theo như lý lẽ bình thường, nam nhân vốn bật khóc lên liền đã rất khó nhìn rồi đi.

Bây giờ lại là một màn diễn ra thế này, thân hình của một nam nhân cao lớn đang chui rúc ở một góc sâu trong giường lớn, bàn tay đang siết chặt thành nắm đấm mà nhét vào giữa hai cánh môi run rẩy bần bật đang hé ra, một góc nắm đấm đó chặn giữa hai hàm răng, vừa đang cắn chặt lên da mu bàn tay đang in lên một hàng dấu răng đỏ ửng lên. Từ hốc mắt, còn có nước mắt liên tiếp trào ra, ướt đẫm, chèm nhẹp khiến cho cả khuôn mặt vốn đã không đủ bóng loáng không đủ xinh đẹp này càng thêm xấu xí, chật vật, thê thảm. Cho nên, căn bản là không thể khiến cho người nhìn, sản sinh ra cái loại tâm tình thương hương tiếc ngọc, như khi vừa nhìn thấy hình ảnh nữ tử điềm đạm đáng yêu, dù cho gào khóc cũng sẽ là hoa lê đái vũ kia a.

Bất quá, chỉ có gia chủ Lâm gia – Lâm Gia Bảo vừa nhìn thấy khuôn mặt xấu xí vừa uất ức, lại vô dụng này, mới có thể, đột ngột nảy sinh ra cảm giác không đành lòng xâm phạm tiếp mà thôi.

Hắn càng cảm thấy, nếu cái lão nhân này ở trước mắt này, vốn chưa từng tìm tới đây một lần nào nữa, thì dù có lướt ngang nhau ở ngoài đường đi nữa, hắn cũng sẽ không hề để mắt đến, bởi y vốn không hề có tác dụng gì để tồn tại. Y vốn chỉ là một đống bùn nhão không đắp nổi thành bức tường này, vốn chỉ biết lẳng lặng chôn chân một chỗ ở đó, mặc người đi qua đi lại, vô tình mà dùng chân giẫm đạp lên từng tấc từng tấc một. Dù đã bị chà đạp đến chèm nhẹp, nát tan cũng khó có thể tìm được một chút xíu huyết tính nào từ trong đống thịt vụn xương nát kia cả đi.

Nhưng mà, chính là một lão nam nhân vốn tồn tại không hề có chút hữu dụng cùng với ưu điểm gì thế này, cũng chưa từng có ý nghĩ muốn đả thương, gây hại đến người nào cả. Bản tính của y vốn quá mức yếu nhược.

Dù chỉ là ở trước mặt của Lâm Gia Bảo cũng không hề có nửa điểm muốn duy trì tôn nghiêm cùng mạnh mẽ kiên trì phản kháng.

Ở trước của Lâm Gia Bảo, y trực tiếp bày ra vẻ run sợ, nhút nhát khiếp nhược, lại cam chịu, giãy giụa, khổ sở, càng không dám dùng một đầu ngón tay để phản kháng lại.

Bởi vậy, chỉ cần Lâm Gia Bảo chấp nhận, thì hắn đã có thể dễ dàng giẫm đạp lên cốt nhục của lão nam nhân này, đẩy y lún sâu vào trong vũng bùn lầy trần ai đầy nhớt nhúa.

Lão nam nhân đang ở trước mặt của Lâm Gia Bảo, cơ bản chỉ khiến hắn càng nhìn càng coi thường, chán ghét, càng khiến hắn muốn bộc lộ ra bản năng tàn nhẫn cùng bạo ngược.

Nhưng khi vừa nhìn thấy cái loại con sâu mềm mềm nho nhỏ này, chỉ cần vươn ra một ngón tay liền có thể bóp chết nó, đột nhiên, Lâm Gia Bảo liền nhẹ dạ bỏ qua.

Điều này cũng có thể sẽ là hành động ôn nhu đầu tiên cũng là cuối cùng của gia chủ nhà họ Lâm này đi.

Lâm Gia Bảo vươn tay đến lồng ngực của hắn, xòe bàn tay ra, phủ lên trên ngực trái, liền vuốt ve nơi đang có một trái tim đập lệch nhịp, hoảng loạn mà vừa nhấc chân bước đi ra khỏi cửa phòng. Hắn ngước mắt lên, nhìn về phía Lâm Phúc hiện tại vẫn đang canh giữ ở ngoài cửa, không dám rời đi nửa bước. Hắn nhân lúc trước khi bản thân kịp đổi ý liền bật thốt lên:

– Đưa y ra khỏi phủ.

Khi Thuận Lâm bị vứt ra ngoài cửa, y liền có chút vui mừng. Nhưng còn chưa bao lâu, vui mừng liền bị tiêu tán hết, mà dâng lên càng nhiều hơn, chính là nỗi kinh hoảng. Nếu như Lâm Gia Bảo đã không còn hứng thú gì với thân thể của y nữa, thì y vốn đã không còn bất cứ cái gì để trao đổi mà cứu ra Tiểu Hồng Đào cùng Bảo Nhi đây?

Cho nên, y bắt đầu bám chặt lấy bậc cửa, mặc kệ mấy gã hộ vệ đứng gác lôi kéo thân thể của y ra ngoài đến thế nào, thì y cũng vẫn không chịu rời đi.

Lâm Phúc thở dài một hơi. Gã quản gia này vốn luôn có tâm ý tương thông với Lâm Gia Bảo này, như đã linh cảm được chuyện này vốn không phải là điều bình thường đi. Cho nên, Lâm phúc ngồi xổm xuống, chăm chú nhìn thân thể cường tráng, cao lớn của Thuận Lâm đang rúm ró, chật vật nằm cuộn tròn trên mặt đất, không hề dám phản kháng lại, lướt nhìn đến mấy đầu ngón tay đều đang bấu chặt bậc cửa đến bật cả máu tươi đầm đìa nhưng vẫn quật cường không chịu buông tay ra kia. Cuối cùng, tầm mắt của gã lại rơi vào, khuôn mặt vừa nãy vẫn còn lấm lem vệt nước mắt vẫn còn chưa kịp khô hẳn, bây giờ lại dính thêm đầy bụi bặm, càng thêm chật vật, nhem nhuốc lây dính khắp mặt của y, mới đành lòng mà lên tiếng đuổi người:

– Ngươi nên đi đi! Tiểu Hồng Đào cùng với nhi tử của ngươi đã được đưa trở về nhà rồi. Sau này, người đừng nên quay trở lại đây nữa a.

Thuận Lâm lập tức sửng sốt, ngây ngốc, đôi bàn tay liền buông ra. Đến đám hộ vệ gác cửa rốt cuộc cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.

Cánh cửa gỗ đỏ to lớn chậm rãi đóng lại ở trước mặt của Thuận Lâm, cũng đã lập tức xây nên một bức tường ngăn cách Thuận Lâm ở bên ngoài thế giới của Lâm Gia Bảo.

Đứng ở phía sau cánh cửa gỗ đỏ to lớn vừa được đóng kín lại này, khuôn mặt của Lâm Phúc mang theo vẻ lo âu sâu sắc, lắc lắc đầu, thở nhẹ ra một hơi dài thườn thượt.

Mặc kệ là y có muốn tiếp tục tới nữa hay không, thì dù có muốn quay đầu trở lại cũng đã không còn kịp được nữa rồi.

Thuận Lâm ngơ ngác đứng ngây người một lúc lâu ở bên ngoài Lâm phủ. Tiếp theo, y bắt đầu quýnh quáng mà chạy như điên trở về. Thuận Lâm cũng mặc kệ chuyện, một tên đại nam nhân mang theo cả thân chật vật lại lao nhanh ở trên đường giống như phát điên, sẽ khiến cho rất nhiều người để mắt tới, chỉ trỏ, bàn tán. Bởi hiện tại, y đang cực kì vui sướng bởi vì nửa đời còn lại của y đã không bị tuyệt hậu nữa rồi. Cái loại cảm xúc như là ở trong gang tấc vừa mới thoát chết đã kịp giành lấy được cuộc sống mới này, khiến cho mỗi một mạch máu cuồn cuộn, căng tràn, dưới mỗi một cái cơ bắp trong cơ thể này cũng đều tràn ngập sức sống.

Thuận Lâm đắm chìm trong sự kích động, vui sướng, cho nên, y đã không hề nhìn thấy. Trên lầu cao của Lâm phủ, Lâm Phúc đã khôi phục lại bộ dáng của quản gia Lâm gia, đang khép nép, cung kính, đứng ở bên cạnh Lâm Gia Bảo.

Hắn vốn đang đứng khoanh tay, mí mắt rũ xuống dưới, tầm mắt nhìn theo bóng lưng của y đang chạy vọt đi, bày ra vẻ mặt vừa phức tạp, lại cực kì cô quạnh.