Thiếu Hiệp, Lấy Ta Được Không?

Chương 37




Sau khi ra ngoài, tình hình hết sức quỷ dị.

Ta tự đi về phía trước, Tô Mộ Bạch mang theo một đám thủ hạ đi theo ở phía sau, thật giống như ta mới chính là lão đại. Thật ra thì ta thật muốn dừng lại hỏi cậu ta một chút có còn nhận ra ta hay không, nhưng lại cảm thấy hỏi vấn đề này ở chỗ này hình như không thích hợp, người ta mới vừa rồi còn trước mặt hoàng đế nói ta là nam, hiện tại ta nói với cậu ta, thật ra thì ta là cô nương ngươi quen biết trước đây, giống như có chút kì quái. . . . . .

Thôi, kì quái cũng kệ, ta dừng bước lại, do dự một chút, xoay người.

"Xoạt!"

Ta vừa xoay người, thị vệ bảo hộ bên người Tô Mộ Bạch đồng loạt rút ra bên hông đao, một bộ muốn chém ta thành chăm mảnh.

Ách. . . . . .

Ta nhất thời cứng lại, cái trán toát ra mồ hôi lạnh, không biết làm sao.

Lúc này, Tô Mộ Bạch chợt phất tay một cái: "Lui ra."

Bấy giờ bọn thị vệ mới rối rít thu hồi đao, nhìn ta chằm chằm, lui về phía sau từng bước một.

Ta vốn đang muốn thả lỏng tâm tình lại gặp chuyện như vậy, nhất thời khẩn trương lên, hận không thể quay đầu lại co cẳng chạy, nhưng Tô Mộ Bạch lại không rời đi, bình tĩnh nhìn thẳng vào mắt ta, không nói một lời.

Không khí hết sức khó xử, cuối cùng ta vẫn cắn răng, nhắm mắt đi tới bên cạnh cậu ta, nói: "Cái đó. . . . . . Ngươi rất giống một người trước đây ta quen."

"Thật sao?"

Cậu ta hỏi, ta cũng không biết cậu ta thật không nhớ rõ, hay là cố ý trêu chọc ta, chỉ có thể dằn lại tính tình tiếp tục hỏi: "Người kia họ Tô, tên Mộ Bạch, không biết ngươi có quen hay không?"

"Không biết."

Trả lời thật dứt khoát, trong lúc nhất thời ta cũng không tiếp nổi, nhưng là trí nhớ tuyệt đối không sai, cậu ta càng phủ nhận, lại càng nói rõ nhận được ta...ta nói: "Không thể nào, chân người đó cũng. . . . . ."

"Sở công tử." Tô Mộ Bạch chợt cắt đứt ta, giọng nói bỗng dưng trở nên sắc bén, "Bổn vương nể tình Sở đại nhân mới không so đo ngươi còn trẻ ngu ngốc, nhưng dù sao Bổn vương vẫn là huynh trưởng của Đương Kim Thánh Thượng, Tuấn Hiền vương, Sở công tử nói năng lỗ mãng như thế, sợ rằng hơi to gan lớn mật?"

Không khí chỉ một thoáng đã khẩn trương lên, ta vạn vạn không ngờ Tô Mộ Bạch sẽ chợt trở mặt, hơn nữa còn nghiêm túc như vậy, trong lúc nhất thời có chút không tiếp thụ nổi. Mặc dù năm đó giao tình của ta và cậu ta không tính là quá sâu, nhưng dù sao ở Trấn Bạch Vân này nửa năm, ta tự nhận là đối với cậu ta coi như có tình có nghĩa, coi như không muốn nhắc tới chuyện năm đó, cũng không cần tuyệt tình như vậy.

Được, ngươi đã tuyệt tình, vậy ta cũng không nói nhảm với ngươi.

Ta nói: "Vương Gia tha tội, Sở Tiểu Bắc mạo phạm."

"Biết sai là được." Mặt cậu ta không thay đổi gật đầu một cái.

"Thật ra thì Tiểu Bắc có một chuyện, muốn thương lượng với Vương Gia."

"Hả? Nói nghe một chút."

"Tiểu Bắc nghe nói gần đây Vương Gia vây quét Ngự Phong sơn trang, bắt một nhóm võ lâm nhân sĩ."

"Đúng vậy, chút chuyện nhỏ này, sao có thể đánh đồng cùng chuyện Sở công tử dẫn đầu Vô Đạo đường đại náo Tông Nhân phủ? Ta nghe nói Sở công tử khí thế hung hăng, rất có phong thái của cha ngươi năm đó."

Cậu ta quả nhiên là vì chuyện này, ta nói thẳng: "Vương Gia, Sở Tiểu Bắc ta là một người làng quê, không hiểu cái gì gọi quanh co lòng vòng, chuyện cứu người đúng là ta làm, ta nhận tội. Người nào làm người đó chịu, chuyện này không liên quan đến cha ta, là ta cầm Vô Thượng Lệnh buộc các huynh đệ Vô Đạo đường làm, ngươi cứ tìm ta, đừng làm khó bọn họ."

"Vô Thượng Lệnh là năm đó tiên hoàng ban cho Sở đại nhân, thấy lệnh bài như thấy tiên hoàng, Bổn vương cũng không dám làm khó Sở công tử." Cậu ta chợt xoay chuyển lời nói, làm cho mình giống như rất vô tội.

Đã như vậy, ta đương nhiên phải phối hợp cậu ta diễn trò, ta nói: "Không ngờ lệnh bài của cha ta hữu dụng như vậy, nếu như Vương Gia nói vậy, ta muốn dùng Vô Thượng Lệnh xin Vương Gia giúp một chuyện, thả người ngài bắt ở Ngự Phong sơn trang, không biết có quyền lợi này không?"

"Trên tay Sở công tử có Vô Thượng Lệnh, Bổn vương có thể nào không giúp chuyện này đây? Chỉ là, thánh chỉ đã ra, sáng sớm ngày mai liền muốn hành hình, muốn rút lui chỉ, còn phải được hoàng thượng đồng ý mới được. Đáng tiếc bây giờ hoàng thượng đã hồi cung nghỉ ngơi, theo thói quen sợ là muốn ngủ tới buổi trưa ngày mai, nếu Sở công tử không gấp, liền đợi trong cung này chút đi." Cậu ta nói như mây trôi nước chảy, cũng là toàn nói nhảm, đã sớm không còn là Tô Mộ Bạch ở trấn Bạch Vân năm đó nữa.

Vào giờ phút này, ta rốt cuộc tỉnh ngộ lại, là ta nhận lầm, cậu ta quả thật không phải Tô Mộ Bạch, cậu ta là Tuấn Hiền vương, huynh trưởng của Đương Kim Thánh Thượng, nhân vật lợi hại thực sự của quốc gia này, cậu ta bảo ngươi đi hướng đông liền quyết không cho ngươi đi tây, cậu ta khiến ngươi chết ngươi nhất định phải phải chết, cậu ta để cho ngươi sống ngươi chính là chết cũng phải sống lại.

Tiểu nhân vật như ta ở trước mặt cậu ta, còn không bằng một con kiến, nhưng là con kiến cũng có tôn nghiêm, hơn nữa con kiến còn biết một ít chuyện người khác không biết.

Ta nói: "Tiểu Bắc xác thực gấp gáp, nhưng là Vương Gia cũng không phải gấp gáp như vậy sao? Vội vã tìm được Phệ Hồn đao."

Tô Mộ Bạch dừng lại, rốt cuộc vẻ mặt của cậu ta cũng trở nên nghiêm túc, nhìn ta chằm chằm, con ngươi đen nhánh sâu không thấy đáy, ánh mắt sắc bén như muốn xuyên thủng ta, nhưng là chuyện cho tới bây giờ, ta đã không được phép sợ, chuyện đã đến thời khắc quan trọng nhất, sống chết tại hành động này, ta chỉ có thể nhắm mắt lại.

"Trước kia Tiểu Bắc có một cái trống lắc, thật là thích, có một lần cbỗng nhiên đánh mất, cha mẹ tìm rất lâu cũng không thấy bóng dáng, sau đó ngài đoán xem?"

"Tìm được không?"

"Tìm được, thì ra là rơi vào trong hầm rượu, hầm rượu đen nhánh, không có người đi xuống, chỉ có quản lý hầm rượu ngày ngày ra vào, Tiểu Bắc nhờ người làm ở khách điếm, trong chốc lát liền tìm được, thật đúng là may mắn. Vương Gia có biết chuyện này khiến ta học được đạo lý gì sao?"

"Nói nghe một chút."

"Từ đó về sau, Tiểu Bắc biết rõ, muốn tìm đồ không thể tùy tiện tìm lung tung, tốt nhất nhờ người thích hợp, mới có thể ở đúng chỗ, tìm được thứ muốn tìm. Ngài nói đúng không?"

"Quả thật có chút đạo lý, không biết Sở công tử cảm thấy người nào thích hợp, mới có thể tìm được thứ Bổn vương muốn tìm đây?"

"Ta nghe nói Vô Đạo đường đặc biệt lùng bắt người triều đình không bắt được, nếu như muốn bọn họ tìm một đồ vật triều đình không tìm được, có lẽ có hi vọng."

"Ba ngày có thể tìm được?"

Thật đúng là gấp, ta không chút hoang mang nói: "Khách điếm nhà ta nhỏ như vậy, tìm khắp nửa ngày mới tìm được trống lắc, thế gian này to lớn như thế, sợ rằng phải tìm ba năm thôi."

Tô Mộ Bạch nhẹ nhàng cười một tiếng: "Ba tháng đi, sau ba tháng chính là vào thu, mùa thu xử trảm rất hợp." Cậu ta nhẹ nhàng nói như vậy xong, d đ l êq u ýđ ôn, ngón tay thon dài và tái nhợt nhẹ nhàng gõ tay vịn xe lăn, hình như sống chết trong mắt cậu ta cũng chỉ là chuyện không thể bình thường hơn.

Tháng ba thì tháng ba, dù sao cũng tốt hơn ba ngày! Chẳng qua ta cũng không thể thua thiệt, ta cắn răng tiếp tục nói: "Giam nhiều người như vậy trong ba tháng, sợ là ăn không ít lương thực của triều đình, không bằng thả tại chỗ đi, cũng giúp các huynh đệ Vô Đạo đường thăm dò thêm chút đầu mối."

"Nói có lý, người vô dụng nuôi cũng là lãng phí lương thực, nếu sau ba tháng không tìm được, không bằng chém một thể."

Ngươi! Ta đành nén lời mắng người trở về, Tô Mộ Bạch, ngươi lợi hại! Ngươi thật ác độc! ! !