Thiêu Hủy (Burn)

Chương 34




Bầu trời đêm được chiếu sáng bởi ngọn lửa cuồng nhiệt đã thiêu rụi hoàn toàn con tàu Silver Mist nổi tiếng. Chẳng mấy chốc đã rõ ràng là không ai có thể còn sống ở lại trên tàu. Không ai có thể thoát khỏi những vụ nổ và ngọn lửa đầy uy lực lan quá nhanh trên con tàu.

Cael ngồi yên quan sát những cái bóng đỏ rực nhảy múa trên mặt biển tối đen. Anh im lặng, giận dữ… và biết ơn sâu sắc rằng anh và nhiều người khác đã thoát khỏi con táu đáng nguyền rủa đó. Jenner ngồi cạnh anh, khi chiếc xuồng lúc lắc nhẹ nhàng mái đầu cô đang đặt trên vai anh, cánh tay cô quàng quanh eo anh. Họ ôm chặt lấy nhau. Nước mắt chảy dài trên khuôn mặt cô, những giọt lệ dành cho Bridget khi Matt giải thích cách cậu tìm ra cô ấy, cách cậu loạng choạng vượt qua nhiều thân thể trong khu vực bị tàn phá bởi vụ nổ đầu tiên.

Ryan tìm kiếm chiếc xuồng của Fail, người thật dễ nhận ra, ngay cả trong một khoảng cách khá xa, với đèn hiệu khẩn cấp trên mỗi chiếc xuồng. Cô ấy đang đứng, giồng như Ryan, đang tìm kiếm anh. Khi cô nhìn thấy chồng mình, Fail vẫy tay, thả một nụ hôn, và ngồi xuống. Ngay cả từ khoảng cách xa, Cael thấy Fail gục đầu trong hai bàn tay và thổn thức – trong sự khuây khỏa, trong nỗi đau đớn và trong niềm đau khổ.

Tiffany và Sanchez đang so vũ khí, nhưng anh có thể thấy rằng đó chỉ là một kỹ xảo phòng thủ, vì cả hai đều bị tác động mạnh bởi tất cả những gì họ chứng kiến nhưng không sẵn lòng bộc lộ những cảm giác của họ. Sau khi kể với họ về Briget, anh chàng Matt vô tư lự thường lệ ngồi một mình với mái đầu cúi gục, im lặng.

Một cặp thủy thủ cuối cùng ngủ thiếp trên xuồng cứu sinh, kiệt sức.

Jenner quan sát tất cả. Cô nhìn quanh vào những người cô đã trở nên quen thuộc. Nếu không có bọn họ, thảm họa sẽ tệ hơn rất nhiều. Họ đã phát hiện ra dự định của Larkin. Họ đã kêu gọi di tản sớm, và lờ đi nguy hiểm của bản thân, họ đã sắp xếp để tìm kiếm và vô hiệu những quả bom, cũng như lần theo dấu vết Larkin.

Cô đã tốn sáu năm cố gắng hòa hợp với cư dân Palm Beach, nhưng không được – không phải vì những thứ họ làm, nhưng vì những thứ ở sâu thẳm bên trong bản thân cô. Cô vẫn đang tìm kiếm một nơi thích hợp cho cô, và Palm Beach không phải nơi đó. Tại sao cô thay đổi màu tóc quá thường xuyên như thế ? Trong tiềm thức, có lẽ, cô nghĩ rằng nếu cô thay đổi bản thân đủ, cô sẽ tìm thấy Jenner mà cô thuộc về.

Vít chặt lấy điều đó. Cô sẽ không quay trở lại. Bây giờ cô đã biết cô thuộc về đâu.

Cô nhìn lên Cael và nói, “Em muốn làm điều anh làm.”

Thật không dễ dàng lay chuyển Cael Traylor, nhưng cô đã thành công trong một chuyện. Đôi mày anh nhướng lên, rồi nhíu lại khi anh cau mày với cô. “Gì cơ? Em không đùa…”

“Em muốn.” Cô ngồi thẳng lên, ánh mắt kiên định trên gương mặt đầy muội than. “Em sẽ luyện tập lại những bài học Judo; em đã không siêng năng, nhưng em có thể thường xuyên quay lại luyện tập nhiều hơn, và em thật sự tốt trong môn bắn vật thể bay nên sẽ không quá khó để tìm ra cách bắn những loại vũ khí khác. Giống như mọi thứ khác em cần biết… em mong muốn được học hỏi.”

“Cưng à, em không phải.” Anh thở dài. “Anh làm việc theo dõi, tất cả chỉ có thế.”

Cô chỉ những gì còn lại của tàu Silver Mist, “Theo dõi, huh?”

Ánh mắt Cael giữ nguyên trên con tàu cháy một lúc lâu. Thân thể của Bridget ở một nơi trong đó, cũng như một số hành khách và thủy thủ.

“Nếu anh không ở đây.” Jenner nói, “Nếu anh không bắt cóc em và Syd và bố trí sự theo dõi của anh, tất cả những người này đã chết. Syd và em đã chết. Frank Larkin đã đạt được chính xác điều hắn muốn.”

Cael không thể hình dung một thế giới không có Jenner trong đó. Quá nhanh chóng, quá mạnh mẽ, cô đã trở nên cần thiết.

“Hãy dạy em” Cô thì thầm.

“Chúng ta sẽ xem xét.”

Cô thở dài và xích lại gần anh hơn. “Điều đó sẽ được làm, ngay lúc này.” Cô im lặng một lúc, suy nghĩ – hoặc chỉ ngủ lơ mơ – và rồi cô hỏi, “Anh có con thuyền nào không?”

“Không.”

“Tuyệt.” Cô buông một tiếng thở dài khác, giống như một tiếng thở phào nhẹ nhõm.

Một khoảng thời gian ngắn sau đó, anh nghe thấy nó – âm thanh không thể nhầm lẫn được của trực thăng, phần lớn khả năng là một chiếc trực thăng cứu nạn của đội tuần tra bờ biển, hướng về phía họ.

Có một điều khác cô phải làm sáng tỏ ngay bây giờ. “Em thật sự giàu, anh biết đấy.” Jenner thú nhận bằng một giọng thấp. “Loại giàu có thể mua được một đất nước nho nhỏ ấy.”

Anh nghĩ đó là một điều kỳ lạ để nói. “Anh biết. Thì đã sao? Anh không ở trong thị trường về những đất nước nho nhỏ.”

“Một số đàn ông định đoạt số phận vì nó. Vậy đấy.”

“Anh không quan tâm đến tiền của em.” Anh nói thẳng thắn. “Hơn nữa, anh có đủ tiền cho chúng ta. Trao tặng chúng đi, đốt chúng, để dành cho những đứa trẻ…”

Anh chắc chắn chưa nên nói điều đó, nhưng khi anh nhìn Jenner, cô đang cười, vì vậy, sau rốt, có lẽ cũng không đến nỗi quá sớm.



Jenner đang mặc chiếc quần dài của người khác, thứ được giữ trên người cô bằng một sợi dây nịt ngoại cỡ, và gấu quần được cuốn lên để chúng khỏi lòng thòng sát mặt đất, và một chiếc áo thun cảnh vệ bờ biển to đùng. Đôi dép xỏ ngón trên bàn chân cô không trang trí, không có sự khuyến khích láu lỉnh nào, và đi mượn. Cô đã không ngủ trong ba mươi sáu giờ hoặc khoảng đó, và sự trang điểm của cô ở tận cuối Thái Bình Dương – hoặc tro tàn trong không khí phía bên trên chúng. Cô cảm thấy như đống phân. Cô có vẻ ngoài như đống phân. Nhưng Cael dường như không quan tâm. Syd chắc chắn cũng không.

Syd kêu ré lên và chạy về hướng Jenner, rời khỏi ba người bảo vệ của cô ấy đang đứng ở bóng mát hiên trước mà không nhìn lại phía sau, chạy xuống lề đường đành cho người đi bộ với những sải bước dài, nôn nóng. Jenner tự hỏi không biết Cael có lựa chọn địa điểm biệt lập này, một căn nhà nhỏ bên ngoài ranh giới thành phố San Diego, để phòng khi cô và Syd quyết định liên kết sức mạnh để trả đũa bất chấp mọi thứ đã được nói từ khi họ vượt khỏi tàu Silver Mist hay không. Cô sẽ không làm bất cứ điều gì được cho là trả miếng, và Syd, phải, không nghi ngờ gì cũng không thể.

Với đôi tay mở rộng, Jenner gặp Syd gần giữa quãng đường. Họ ghì chặt nhau. Họ ghì chặt nhau trong một khoảng thời gian rất, rất lâu.

Vẫn giữ chặt, Syd nói, “Ôi, Jenner, tớ đã lo lắng quá chừng… và rồi tớ thấy tin tức về chiếc tàu và tớ không biết liệu cậu có còn sống hay không, và tớ mất trí… Tớ đánh Adam vì anh ấy đang đứng ở ngay đó, tớ phải đập một ai đó hay một thứ gì đó, nhưng anh ấy không đánh trả tớ, điều tớ cho là rất tuyệt nếu cậu nghĩ về nó … và rồi tớ cố bỏ chạy, nhưng anh ấy không để tớ đi… và… họ bắt tớ thanh toán cho việc bắt cóc chính tớ, điều thật sự sai trái.” Cô ấy thở một hơi sâu, lau nước mắt, và cuối cùng nói, “Cậu có sao không?”

Jenner ôm chặt Syd, “Tớ ổn. Ồ, có lẽ không hoàn toàn ổn, nhưng tớ sẽ.” Cảm xúc của cô trong sự hỗn độn. Cô có Cael, nhưng mất người bạn Linda Valve, người đã không có mặt trong chiếc xuồng cứu sinh nào như Jenner đã đoan chắc với Nyna, và Bridget, người đã chết khi cô gắng cứu những người khác. Penny và Buttons đã tụ họp cùng Nyna trên chiếc tàu hàng đã đáp lời kêu gọi giải cứu, nhưng quá nhiều người đã mất.

Tuy vẫn chưa có con số mất mát chính xác, nhưng có lẽ hơn ba trăm người đã bỏ mạng cùng Frank Larkin, khá xa so với hắn dự định nhưng vẫn là một thảm kịch kinh hoàng.

Syd buông Jenner và ghim chặt ánh mắt vào Cael. Cô không biết tên anh, nhưng cô vẫn biết anh là ai. Anh là người ở phía sau tất cả những điều này. Mắt cô hẹp lại, “Và anh, anh đã bắt cóc chúng tôi, anh đe dọa chúng tôi, và…” Cô ngập ngừng, rõ ràng đang nghĩ tốt hơn không nên nói quá nhiều trước khi cô thật sự thoát khỏi những kẻ bắt cóc cô. Vành môi cô run run và cô nhanh chóng kiểm soát chúng. “Anh cứ đợi đấy. Rồi anh sẽ có được thứ của anh.” Cô thêm vào trong một giọng thấp.

Jenner đặt một tay quanh Syd và đẩy cô ấy hướng về phía Cael, người trao cho cô một khoảng cách để cô tự nhiên sum họp với bạn cô. “Syd, đây là Cael Traylor. Cael, Sydney Hazlett.” Cô thật sự muốn hai người quan trọng nhất trong thế giới của cô, hai người cô yêu thương nhất có tiến triển tốt. Sau mọi thứ liên quan, điều đó phải mất một lúc.

Cael có vẻ thận trọng. Có lẽ cô phải nói với anh là Syd sẽ không cắn đâu.

Không. Cứ để anh lo lắng.

“Tôi sẽ hoàn trả cho cô tất cả những phí tổn phát sinh trong lúc cô ở cùng chúng tôi.” Anh nói, giọng anh sặc mùi kinh doanh và kiểu cách.

Syd nhìn Jenner, mắt cô mở rộng, “Anh ta khiến nó nghe giống như tớ có một kỳ nghỉ tồi tệ và đang yêu cầu bồi thường ấy.”

“Tớ biết. Anh ấy cũng chọc đống phân ấy vào tớ.” Jenner nói, cô nghiêng người và thì thầm, “Nhưng đừng lo, anh ấy là một anh chàng tốt.” Cô nháy mắt với anh. “Anh ấy là anh chàng tốt của tớ.”

Năm tuần sau…

Kyle Quillin gần như gai hết cả người khi chuông cửa reo vang. Kể từ khi gã điên Frank Larkin tự thổi tung bản thân, Kyle đang chờ đợi ai đó xuất hiện trước cửa nhà hắn. Larkin có thú tội trước khi chết không? Hắn có cho ai tên của mẫu vũ khí, người có thể ráp nối lại với nhau về vũ khí EMP tân kỳ không?

Hắn đã đổi địa chỉ e-mail, di chuyển số tiền mà hắn được thanh toán ba lần, từ tài khoản nước ngoài này đến tài khoản nước ngoài khác, hắn đã thôi việc với nhà đấu thầu quân sự, người đã không trả lương cho hắn tương xứng. Đã nhiều tuần hắn rời khỏi việc hoàn thiện vũ khí – nhiều tuần! Cho đến lúc này, không ai kết nối hắn với Larkin, tuy nhiên, hắn lo lắng rằng một điều gì đó, bằng cách nào đó, sẽ dẫn đến hắn.

Kyle nhìn xuyên qua lỗ trên cánh cửa, và nhẹ nhõm khi thấy một cô tóc đỏ xinh đẹp đang đứng trước cửa nhà hắn, Không phải cảnh sát, không phải người đan ông trong lễ phục đen và kính râm. Hắn mở cửa. Người phụ nữ trước cửa có mái tóc đỏ tết lại, mặc chiếc áo dây hở hang và quần sort, cô đang nhún nhảy, chỉ một chút.

“Tôi xin lỗi đã làm phiền anh” Cô nói, “Nhưng chồng tôi và tôi đang giúp chị tôi chuyển đến căn nhà bên kia đường, và tất nhiên chị ấy chưa được mở nước, và tôi bị mắc tiểu.”

“Có một trạm xăng…”

“Tôi không thể đợi được.” Cô ngắt lời, “Không cách nào tôi trở lại trạm xăng đó được. Làm ơn đi.”

Kyle nhìn sang bên kia đường, nơi hai người đàn ông đang bốc dỡ hàng hóa từ một xe vận chuyển hàng trong lúc một người phụ nữ đẹp lộng lẫy, ngực nở, thu hút, tóc đen đang đứng tựa vào phía sau xe hơi của cô khi cô quan sát những hoạt động mà không nhấc một ngón tay.

“Đó là chị cô, và cô ấy đang chuyển đến bên kia đường sao?” Wow, hôm nay là ngày may mắn của hắn. Phần lớn hàng xóm của hắn đã về hưu, hoặc đã kết hôn cùng với những đứa trẻ quấy nhiễu và những con chó ỉa đầy sân nhà hắn.

“Phải. Đó là Tiffany.” Đầu đỏ chìa tay ra. “Tôi là Jenner, Jenner Traylor.” Cô nhướng mày trong một câu hỏi thầm lặng.

“Kyle Quillin.” Hắn nắm tay cô một thoáng.

“Rất vui được gặp anh, Kyle.” Jenner nói, “Anh chắc chắn sẽ thấy tôi và chồng tôi ở quanh đây trong vài ngày khi chúng tôi giúp Tiffy ổn định chỗ ở.” Cô đảo tròn mắt. “Cầu trời cho cô ấy sớm có nước riêng và sức mạnh để mở nó.” Một lần nữa, cô nhún nhảy. “Phòng tắm?”

“Chắc chắn rồi.” Kyle bước lùi và để cô nàng Traylor bước vào trong nhà. Hắn chỉ dẫn. “Xuống sảnh, cánh cửa đầu tiên bên phải.” Đôi mắt hắn lưu lại trên chị cô một lúc, cho đến khi Jenner thu hút sự chú ý của hắn, khi cô trượt chân, kêu ré lên, và giữ thăng bằng bằng cách túm lấy kệ sách.

“Tôi chắc chắn là một kẻ vụng về.” Cô nói cùng một tiếng cười, khi cô biến vào hành lang.