Thiêu Hủy (Burn)

Chương 9




Jenner kiểm tra đồng hồ khi máy bay đáp xuống San Diego. Chuyến bay bị trễ gần hai giờ, và dù cho cô không lo lắng về việc lỡ tàu – nó sẽ không nhổ neo cho đến bốn giờ chiều – Sự trì hoãn ở Dallas vì thời tiết gây ra cả bực dọc lẫn mỏi mệt. Bất chấp hoàn cảnh tài chính thay đổi, cô vẫn không hoàn toàn là một khách du lịch dày dạn. Chẳng hạn như cô chưa từng đến Châu u. Nhiều cư dân Palm Beach sẽ bay đến Thuỵ Sĩ vào mỗi mùa đông để chơi trượt tuyết, nhưng cô không thích thú với việc học cách trượt xuống sườn núi trên một cặp ván ốm yếu, nên cô chẳng có lý do gì để đi. Dịp nào đó, cô muốn đến Australia, có lẽ, và có vài quốc gia khác mà cô muốn thấy, nhưng cho đến lúc này, cô chỉ đơn giản là không đi du lịch nhiều.

Khi cô bay, nó là loại thượng hạng, nhưng cô không thuộc về câu lạc bộ hàng không nào và chắc chắn không nhận ra có nhiều sự khác nhau giữa các ghế ngồi. Chỗ ngồi không phải là điều cô quan tâm, cô đã quá bồn chồn, quá căng thẳng sau chuyến bay dài, nên cô đi dạo tại khu vực chờ của sân bay Dallas trong hai giờ, cố tập luyện đôi chút, nhưng việc luồn lách liên miên qua những người di chuyển chậm rãi hơn, hoặc tệ hơn, mắc kẹt lại với nhau, cũng dễ chịu ngang bằng với việc lái xe trong giao thông vào giờ cao điểm. Tuy thế, ít ra cô cũng còn di chuyển được.

Cô đã cố gọi cho Syd từ Dallas, để cô ấy biết việc cơn bão làm trì hoãn chuyến bay, nhưng cuộc gọi chuyển qua hộp thư thoại. Syd đã quá tỉ mỉ về việc tắt điện thoại của cô ấy khi ở trong nhà hàng hoăc trong những sự kiện xã hội khác, vì cô ấy quá nhạy cảm khi bị làm phiền hoặc quấy rối, nhưng cô ấy thường quên mở phone trở lại khi chuyện đã xong xuôi. Jenner không lịch thiệp như thế, cô sẽ cài đặt điện thoại của cô ở chế độ rung thay vì đổ chuông, nhưng không bao giờ tắt nguồn. Thứ xưa kia là sự xa sỉ bây giờ là một vật tuyệt đối không thể thiếu được, giống như không khí, nước và giày Stuart Weitzman.

(*Stuart Weitzman : Công ty giày nổi tiếng thế giới, được bán trên 45 nước.)

Tuy vậy, dù sao đi nữa khi Jenner không xuất hiện đúng giờ, Syd sẽ phải nhớ ra để mở điện thoại và cố gắng liên lạc với cô. Khi máy bay chạy trên đường băng hướng đến nhà đón khách, Jenner bấm nút power trên điện thoại của cô và đợi cho hệ thống kết nối. Ở khắp nơi trong khoang hạng nhất, cô có thể nghe thấy nhiều loại âm thanh khác nhau cho thấy phần lớn những hành khách khác cũng đang làm điều tương tự.

Không có tin nhắn. Có lẽ việc tải tin nhắn từ hộp tin của cô phải mất vài phút, mặc dù chàng trai bên cạnh cô đang lắng nghe chăm chú tin nhắn của anh ta. Ngay trước lúc máy bay đến chỗ cầu thang nối, cô kiểm tra lần nữa. Vẫn không có tin nhắn nào.

Chắc chắn Syd sẽ gọi vào lúc này. Có lẽ tin nhắn của cô ấy đã bị thất lạc. Jenner bấm số điện thoại của Syd vào lúc một giọng nói cho biết hành khách đã có thể rời chỗ ngồi và mọi người bước ra lối đi để thu gom những túi hành lý của họ. Jenner đi theo sau người mặc chế phục, đeo những chiếc túi của cô trên vai anh ta và gật đầu thay lời cám ơn người đàn ông đã bước lùi ra sau để cho cô gia nhập vào hàng người chen lấn và uốn lượn ở phía trước. Cô vẫn giữ điện thoại trên tai khi cô bước ra khỏi máy bay, lắng nghe khi tiếng chuông ngừng lại và cuộc gọi chuyển qua hộp thư thoại. Cô để lại một tín nhắn khác, rồi bấm nút off và trượt chiếc điện thoại trở vào bên trong túi xách của cô.

Cho dù Syd đến trễ, điều đó không làm Jenner ngạc nhiên, cô ấy cũng sẽ gọi điện. Jenner bắt đầu cảm thấy lo lắng.

Tuy vậy, mọi thứ có thể xảy ra. Điện thoại của Syd có thể hết pin, hoặc hoàn toàn ngưng hoạt động, và cô ấy cũng không phát hiện ra khả năng đó cho đến khi cô ấy đã ở trên tàu. Túi xách của cô ấy có thể bị ăn trộm. Hoặc cô ấy ở trên tàu, đang dựa trên lan can ban công của họ, và làm rớt điện thoại qua mạn tàu. Bất kỳ thứ gì trong những điều đó đều có thể xảy ra, tất cả những điều đó không chỉ có nhiều khả năng xảy ra mà còn tốt hơn những điều cô đã thật sự lo lắng rằng Syd có thể bị tai nạn và không thể gọi.

Jenner đã báo cho công ty xe limo việc chuyến bay của cô sẽ đến trễ, nhưng thời điểm thật sự đến của nó còn hay ho hơn nhiều so với ước đoán của mọi người, nên cô hy vọng không có hiểu lầm nào ở đây. Dù vậy, điều đầu tiên cô nhận ra khi cố đến khu vực nhận hành lý, một người đàn ông gốc Tây Ban Nha mặc đồng phục cầm một bảng tên, trên đó viết : “RED-WINE”. Cô ra hiệu cho anh ta và anh ta chen lên để thu gom hành lý cho cô, thứ đã tìm thấy giờ đến ngọt ngào riêng của nó. Trò kéo quân không bắt đầu trong đúng mười lăm phút, và trong khi một trong những kiện hành lý của cô có mặt gần như ngay tức thì, những kiện khác đã không xuất hiện cho đến lúc phần lớn những hành lý khác đã được lấy đi.

Mọi sự trì hoãn thêm ăn mòn sức chịu đựng của cô. Cô ghét bị trễ, dù chỉ một phút. Tính kỷ luật của việc đến chỗ làm đúng giờ, bấm thẻ, bị trừ tiền nếu cô đến trễ, và có khả năng bị sa thải nếu cô đi trễ nhiều hơn vài lần trong một năm, đã rèn luyện tính đúng giờ ăn sâu vào trong trí óc và thói quen của cô. Sự kiện rằng, không điều gì trong những sự chậm trễ này là do lỗi của cô, hoặc nằm trong sự kiểm soát của cô, phần lớn trở thành điều tồi tệ bởi vì có nghĩa là cô không thể kiểm soát được chúng. Cô phải đi theo dòng chảy, và dòng chảy bây giờ là chậm chạp.

“Đây là tất cả hành lý của cô ?” Người tài xế hỏi, kéo ra những tay nắm bị thâu ngắn của mỗi chiếc va li và túm chặt vào mỗi cái.

“Phải, đó là tất cả.” Sydney sẽ mang cả một núi hành lý, nhưng Jenner đã đóng gói lại vài lần, nên cô có thể thích hợp với mọi thứ chỉ trong hai va li. Dù vậy, chúng là những chiếc va li lớn, và nặng đến nỗi cô không thể nhấc nổi chúng lên được. Cô chỉ hy vọng cô không quên thứ gì quan trọng, bởi vì không giống như cô có thể chạy đi và kiếm mọi thứ, dù vậy, cô hình dung những con tàu du lịch biển nghiêm chỉnh sẽ có nguồn cung cấp tốt mọi thứ cần thiết có thể bị quên bởi những hành khách sơ suất. Chuyến hải hành đặc biệt này không bao gồm nhiều cảng dừng chân như phần lớn những chuyến hải hành khác đã thực hiện, tuỳ vào mục đích và bản chất của chúng, thế nên chắc chắn những gian hàng trên tàu sẽ mang theo một số lượng lớn đủ các thứ.

“Mất bao lâu để kiếm được con tàu du lịch?” Cô hỏi người tài xế, kiểm tra đồng hồ một lần nữa. Thời gian đang trượt khỏi cô. “Tôi không muốn con tàu nhổ neo mà không có tôi.”

Anh ta cười toe toét, hàm răng trắng bóng loé sáng trên gương mặt sẫm màu. “Tôi sẽ đưa cô đến đó thừa thãi thời gian. Tôi hứa.”

Cám ơn Trời, giao thông được hợp tác bởi sự trì hoãn tự do, được giúp ích bởi sự kiện rằng giờ ăn trưa đã đến và đã trôi qua, còn giờ cao điểm buổi tối vẫn chưa bắt đầu. Sớm hơn cô mong đợi, chiếc Limo đi vào trong vùng chất hàng rộng lớn. Tàu Silver Mist hiện ra xa xa phía cuối cảng, nó phải cao ít nhất là ba hay bốn tầng. Jenner hít vào một hơi thở khi cô nhìn lần đầu tiên vào chiếc tàu. Dù cô biết nó không phải là con tàu đồ sộ, coi trọng sự xa hoa hơn là số lượng, kích thước của nó vẫn làm cho cô ngạc nhiên. Cô biết về những con tàu trong suốt thời gian ở nơi cô sống, nhưng cô chưa từng bước vào một con tàu nào trước đây.

Và tàu Silver Mist thật đẹp. Tất cả những con tàu du lịch cô đã thấy có màu trắng bóng, với cách bài trí và những phần đuôi tàu khác nhau, nhưng chiếc tàu này không chính xác màu trắng. Nó cũng không chính xác màu xám, nhưng ở đâu đó vào khoảng giữa. Màu sơn được chiếu sáng và lung linh, gần giống như… một đám sương mù màu bạc. Thật lạ.

Một bãi đậu xe khổng lồ phía bên kia đường, nhưng cô hình dung rất ít, nếu có, hành khách của chuyến hải hành này tự lái xe đến cảng. Những chiếc xe cô thấy chỉ là xe Limo. Tài xế của cô dừng lại trước khu vực hành lý, nơi một đám đông đàn ông đang dỡ hàng, buộc thẻ, và chất lại vào một núi hành lý. Cô đã in thẻ hành lý của cô từ địa chỉ internet, và tấm thẻ liệt kê số dãy phòng, đó là cách mà hành lý sẽ được chuyển đến đúng phòng.

Ngay khi người gác cổng trông thấy thẻ hành lý của cô và nhìn vào công việc giấy tờ của cô, anh ta nói, “Có một sự lộn xộn trong việc phân bổ phòng của tầng này. Khi cô lên tàu, sẽ có một người mặc áo khoác màu đỏ đợi trong thang máy tiền sảnh để nói cho cô biết phòng nào là của cô. Hành lý của cô sẽ được đặt sang một bên cho đến khi chúng ta có số đúng.”

Mức độ lo lắng của cô được đẩy lên cao hơn nữa. Cô đã mệt, cô đã lo cho Syd, và cô không muốn phải đối phó với tình trạng lộn xộn. Cô không muốn hành lý của cô bị “đặt sang một bên”, bởi vì điều gì sẽ xảy ra nếu chiếc tàu nhổ neo mà không có nó ? Nhưng đây là một trong những thứ cô không thể kiểm soát được, vì thế cô thầm xua tay và bỏ cuộc, “Tôi được cho rằng phải làm gì bây giờ ?” Cô hỏi người gác cổng. “Tôi chưa bao giờ đi du lịch bằng tàu trước đây.”

Anh ta cười, “Vậy cô sẽ có được một kinh nghiệm. Cô sẽ thích nó.” Anh ta chỉ về hướng cổng vào bến cảng. “Hãy đến đó, và theo cầu thang cuốn đi lên. Người giữ cửa sẽ quan tâm đến cô, để cô làm thủ tục đăng ký, và hướng dẫn cô lên tàu.”

Syd đã nói với cô rằng, hành khách đặt chỗ trên chuyến hải hành sẽ làm thủ tục riêng biệt, và ưu tiên hơn những người khác, nhưng trên chuyến hải hành đặc biệt này, mọi người đều là VIP (very important person – nhân vật rất quan trọng) , nên cô không có ý tưởng nào về thủ tục đăng ký sẽ được giải quyết ra sao. Mặt khác, phần lớn người ta ở trong những phòng đơn nhỏ hơn, nên những người đặt trước những dãy phòng cao giá nhất sẽ được đối xử nổi trội hơn. Có lẽ thế.

Cô đi theo hướng dẫn của người gác cổng, tìm kiếm sự phục vụ riêng tư cho từng người để làm thủ tục đăng ký, và được hộ tống đến khu an ninh, nơi ảnh của cô được chụp và được quét vào chương trình phần mềm nhận dạng khuôn mặt. Cô được trao thẻ chìa khoá và thẻ tàu của cô, thứ cô sẽ cần cho sự nhận dạng, ăn uống và bất kỳ thứ gì khác mà cô mua trong thời gian ở trên tàu, rồi cô đi khỏi cầu cảng đến tàu theo một lối đi có mái che. Một người phục vụ mặc áo khoác đỏ ở đó, làm nhiệm vụ xác nhận phòng và đưa cho người ta những hướng dẫn đúng. Khi anh ta nhìn thấy thẻ của Jenner, anh ta gọi điện và cảnh báo cho người nào đó về sự hiện diện của Jenner, rồi hướng dẫn cô đến đúng thang máy với sự đảm bảo rằng ai đó sẽ gặp cô khi cô rời khỏi thang máy ở căn hộ trên tầng thượng.

Tiền sảnh, hành lang – bất kỳ thứ gì chúng được gọi trên một con tàu – đầy rẫy những hoạt động khi người ta đi dạo quanh, reo mừng hành lý được tìm thấy, những người quen dừng lại nói chuyện và đi theo những lối đi lớn hơn là những hành lang hẹp. Jenner nhận ra vài người, nhưng chỉ vẫy tay chào thay vì dừng lại tán dóc. Cô muốn nhận phòng và tìm Syd. Cô đến thang máy và nhấn nút “up” cho cả hai cái, rồi vào trong cái đến trước.

Một áo khoác đỏ khác đang đứng đợi cô khi cánh cửa đóng lại. “Cô Redwine ?” Người phụ nữ hói, mỉm cười. “Vui lòng đi với tôi. Tôi sẽ hộ tống cô đến phòng của cô. Tôi rất tiếc vì sự lộn xộn. Dãy phòng mà cô đặt chỗ rất hay, nhưng tôi nghĩ cô sẽ rất hài lòng với dãy phòng mà cô được phân bổ. Nó kế nên phòng chủ nhân. Người phục vụ của cô, Bridget, đang đợi cô.”

Người phục vụ bắt đầu đi nhanh xuống hành lang và Jenner đi theo sau; cô muốn hỏi thăm Syd đã đến chưa, nhưng vào nhịp bước mà người phụ nữ đang đi cô suy luận rằng dù sao đi nữa cô sẽ tự phát hiện ra trong khoảng năm giây. Họ đi qua một cặp cửa đôi nguy nga, đó phải là phòng của chủ nhân, rồi dừng lại tại cánh cửa kế cận ở cuối đường như thoả thuận khi người phụ nữ trẻ có thân hình rắn chắc với mái tóc màu đồng đỏ và đôi mắt xanh điềm tĩnh tiến đến. “Đây là Bridget.” Người hầu phòng nói, “Bridget, đây là cô Redwine. Tôi để cô lại với nhiệm vụ của cô.” Rồi cô ta vội vã đi trở lại theo đường cô đến, nói vào điện đàm của cô, rồi cô chạy đua để gặp những hành khách đang đến nhiều hơn, và dẫn đường cho họ đến không gian sống mới được phân bổ lại của họ.

“Tôi sẽ phục vụ cho cô và không gian sống của cô.”Bridget nói, quẹt thẻ khoá riêng của cô ta và mở khoá cửa. Cô ta giữ nó mở để Jenner bước vào. “Nếu cô cần thứ gì, đừng ngại gọi tôi.”

Jenner bước vào phòng sinh hoạt, một phần của dãy phòng. Trong bảy năm qua, cô đã trở nên quen thuộc với những căn nhà xa hoa, nhưng căn phòng này, với màu nhũ vàng và trắng, cho thấy sự trang nhã và nét quyến rũ của một thời xa xưa. Những bức tường được trang trí bằng những bức tranh sơn dầu, không phải bản sao chép, và khung tranh được trang trí hoa mỹ. Xa khỏi những tấm rèm treo từ tường này đến tường kia là một ban công ngập nắng đã mời gọi cô, dù cho họ vẫn chưa ra khơi.

“Sydney ?’ Cô gọi, “Syd ?” Khi không có tiếng trả lời, cô quay sang Bridget, “Bạn của tôi, Sydney Hazlett, chưa đến sao ?”

“Chờ giây lát.” Bridget nói, lấy ra chiếc máy bộ đàm và nhấn vào một số. Nụ cười của cô ta vẫn điềm tĩnh và không bối rối. Có lẽ những hành khách đến trễ là một phần của miêu tả công việc. Một lát sau cô ngắt cuộc gọi mà không hề nói một từ.

Thật khó xử, Jenner nói, “Cô ở đây sao?” Từ ngữ chỉ vừa ra khỏi miệng cô khi điện thoại của cô reo vang. Nhặt nó ra khỏi túi, cô liếc vào tên người gọi, và thở ra một hơi dài nhẹ nhõm. Syd – Cuối cùng cũng gọi. “Đừng bận tâm. Cô ấy đây rồi.” Cô nói với Bridget, quay đi khi cô trả lời điện thoại. “Syd, tớ vừa đến đây. Cậu ở đâu ? Tớ đã để lại hai tin nhắn.”

Có một thoáng im lặng, rồi Syd nói với giọng nghẹn ngào. “Jen. Hãy làm điều họ nói.”

Jenner ngập ngừng, “Điều gì ?” Cô có một chút bối rối, bởi vì trong khi ngôn từ tạo nên ý nghĩa, bối cảnh lại không.

“Tớ ổn. Họ không làm đau tớ, nhưng cậu phải làm điều họ nói hoặc… hoặc họ sẽ làm thế.”

“Gì vậy.” Jenner nói mạnh mẽ hơn, thật sự lấy chiếc điện thoại ra khỏi tai cô và nhìn chằm chằm vào nó trong một giây trước khi đặt nó vào tai trở lại. “Cậu đang nói về điều gì vậy ? Làm điều gì ai nói ? Đây là một trò đùa chăng?”

Một giọng đàn ông, sâu lắng và bất ngờ, ngắt lời. “Đây không phải là một trò đùa, cô Redwine. Hãy làm điều cô được bảo, và vào lúc kết thúc cuộc hải hành, cô và cô Hazlett sẽ được thả bình an vô sự. Gây ra bất kỳ rắc rối nào, cô sẽ không còn trông thấy bạn của cô lần nữa.”

Toàn thân cô dường như mất đi tất cả sức nóng. Choáng váng, đột ngột kinh hoàng, Jenner bắt đầu run rẩy. “Ai đó? Để Syd nghe điện thoại, ngay lập tức.”

Thay vì vậy, sự im lặng chết chóc là tất cả những gì cô nghe được. Cô nhìn vào chiếc điện thoại lần nữa và nhận ra rằng cuộc gọi đã kết thúc.

Dịu dàng, Bridge tiến ra và lấy chiếc điện thoại ra khỏi những ngón tay không còn cảm giác của Jenner, trượt nó vào bên trong túi áo khoác của mình. “Đừng hoảng loạn.” Cô ta nói. “Chúng tôi không muốn làm hại cô đâu, nhưng chúng tôi sẽ làm bất cứ điều gì cần thiết. Khi người đàn ông nói, hãy làm những gì cô được bảo, và cô sẽ không sao.”