Thiếu Niên Cửu Hoang

Chương 37






“Ha! Ưm…~~ mạnh lên! Mạnh nữa lên! Ưm… ư~ đúng rồi, chính là nơi đó~~ ui… sướng quá!” m thanh rên rỉ tiêu hồn liên tục vang lên trong căn phòng.

Trên giường lớn, một nữ tử trần truồng nhấp nhô lên xuống, hai tay nàng không ngừng tự nắm lấy đầu vú mình xoa bóp thật mạnh, hoa huyệt cùng cúc hoa bị hai dương vật to lớn, gân guốc liên tục tấn công, hai nam nhân trước sau kẹp lấy nàng ở giữa không trung.

Khuôn mặt nàng xinh đẹp động lòng người, vừa giống như thiếu nữ thanh thuần, ngây thơ, nhưng xen lẫn dâm đãng phóng túng, biểu cảm của nàng khiến người ta vừa nhìn đã kinh diễm, ngay cả nữ tử cũng không nhịn được nổi lên dâm ý.

Hai bờ môi anh đào không ngừng phát ra âm thanh rên rỉ tiêu hồn, hai tên đàn ông càng nghe càng sung sức, bọn họ ra sức nhấp nhô hạ thân, mật dịch chảy ra từ hoa huyệt bay tung tóe.

“Rầm!” Bỗng dưng một tiếng mở cửa mạnh mẽ vang lên.

Một tên đệ tử Câu Hồn Tông hớt hải chạy vào Khuê phòng Lục Tư Phong, trên mặt hắn tràn đầy gấp gáp và khủng hoảng.

Tên này mặc kệ tình cảnh phóng đãng dâm dục trong phòng, hắn cúi đầu hô to:

“Lục trưởng lão! Không xong rồi, hồn đăng của Lục Quý sư huynh tắt rồi!”

Lục Tư Phong đang đến cao trào, đột nhiên có một tên nhóc xông vào khiến nàng hơi để ý một chút, nhưng không phải quá quan tâm, để chút nữa phạt ra hậu sơn canh mộ là được rồi.

Thế nhưng vừa nghe được lời nói của gã, động tác Lục Tư Phong lập tức dừng lại, cả người nàng giống như rơi vào hầm băng.

Hai nam nhân đang lúc đê mê, trong đầu chỉ có làm sao đẩy nhanh hơn, nữ tử trong lòng khựng lại cũng không khiến bọn họ có chút ý ngừng nào.

“Phù!” Bỗng nhiên có tiếng gió thổi vang lên, động tác của hai nam tử dừng lại giữa chừng, không đợi bọn họ phản ứng lại, cơ thể hai người đã tan thành cát bụi, Lục Tư Phong sắc mặt âm trầm như nước đứng vững trên giường lớn.

Lục Quý chính là con trai duy nhất của nàng, hơn 3000 năm sống trên đời, thế nhưng thể chất của nàng cực kỳ đặc biệt, vì thế khó mà có con, Lục Tư Phong ngày đêm hành lạc, cuối cùng hơn 20 năm trước mới khó khăn mang thai, sinh ra Lục Quý.

Nàng dồn hết tâm tư bồi dưỡng y, là mong sau khi bản thân bế quan tìm kiếm Thiên Kiếp, có người sẽ thế chỗ mình.


Từ lúc Lục Quý mới sinh ra, đã được nàng hết sức quan sát, không để trên người hắn sảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.

Ngay cả lần này Lục Quý ra ngoài lịch luyện, sau đó bị thương nặng phải chạy trốn truy sát nàng cũng đã thôi diễn cẩn thận, chắc chắn việc này không hề nguy hiểm đến tính mạng hắn, hơn nữa còn có cơ duyên ở cuối.

Thế nhưng vừa rồi, ngay một khắc tên đen tử kia nói chuyện, Lục Tư Phong đã kéo dài thần thức ra ngoài, nàng nhìn thấy hồn đăng của Lục Quý tắt ngấm, không còn tia sáng.

“Là ai!” Lục Tư Phong gần như rít lên trong họng, mái tóc nàng không gió mà bay, không gian chung quanh rung động rầm rầm như sắp vỡ nát.

Lục Tư Phong đột nhiên quay ngoắt đầu về một hướng, tay trái nàng chụp vào hư không, một loại sức mạnh kỳ dị bao lấy bàn tay, không gian bị bóp méo, biến dạng, vặn vẹo.



Kiến Hoa thành trăm dặm không mây, thanh nguyệt nửa tròn nửa khuyết chiếu ra nguyệt quang mờ ảo.

Lâm Thanh vô lực nằm sấp trên mặt đất, dị biến trên người y vẫn chưa rút đi, hai bên mặt nửa già nua nhăn nheo, nửa mềm mại trắng mịn, cánh tay bên trái vừa mới mọc ra nhanh chóng héo rũ, biến thành một đống mùn gỗ.

Vừa rồi tình thế nguy cấp, Lâm Thanh chỉ có thế mạo hiểm dẫn linh khí nhập thể, trong thời gian ngắn, mượn kiếm chủng trong người và Thanh Không Nhất Kiếm áp chế linh khí mộc tính, khiến lực lượng nhất thời được gia tăng mạnh mẽ.

Thế nhưng y vốn là võ giả, kinh mạch trong người cố định bất biến, linh mạch không hình thành, dẫn đến việc linh khí mộc tính quá nhiều, khó mà áp chế, tràn lan ra khắp cơ thể, làm cho trên người xuất hiện nhiều nơi biến dị.

Mà một giây cuối cùng Lục Quý thiêu đốt hồn phách, bùng nổ ra sức mạnh kia, Lâm Thanh cho rằng mình chết chắc, không ngờ rằng Kỳ Tuyết Anh vừa lúc đến kịp, điều này khiến trong tâm y có thể thở phào một hơi.

Lúc này cả người Lâm Thanh vô lực không làm gì nổi, ngay cả đau đớn cũng không cảm nhận được.

Kỳ Tuyết Anh buông đao xuống, nàng quay người đỡ lấy Lâm Thanh, trên cơ thể hắn tràn ngập vết thương lớn nhỏ không đều, khuôn mặt kỳ dị khiếp người, vừa nhìn thoáng qua, nàng không nhịn được cau mày, không biết loại thương thế này, Chủ Thần có thể chữa trị không?

Vừa nghĩ, Kỳ Tuyết Anh vừa lấy một viên đan dược từ trong ngực ra đút cho Lâm Thanh:

“Đệ mau uống đi, chờ trở lại không gian luân hồi là có thể nhờ chủ thần giúp đỡ hồi phục.”

Lý Uyển Tâm thấy vậy thở phào một hơi nhẹ nhõm, nàng lấy một bộ hắc bào từ hắc y nhân khoác lên người, sau đó đi đến bên cạnh Hàn Nguyệt Sinh, vừa rồi y suýt nữa bị chém đôi người, nàng có nhìn thấy, cuối cùng còn cố sức điều khiển trận pháp vây khốn Lục Quý, lúc này y nằm ngửa ra đất, hơi thở rồi loạn, hít vào thì ít, mà thở ra thì nhiều.

Lý Uyển Tâm đỡ Hàn Nguyệt Sinh tựa vào một mảnh tường, nang theo bản năng muốn tìm dược vật, nhưng chợt nhận ra, trên người mình ngay cả y phục còn chẳng ra sao, lấy đâu ra thuốc trị thương?

“Đệ có kim sang dược, để đệ.” Huyền Định khập khiễng bước tới.

Hắn lấy từ trong vạt áo ra hai lọ thuốc, vừa rồi chiến đấu, hắn ở xa nhất, vì vậy cũng là người chịu ít tổ thương nhất trong đám người.

Hàn Nguyệt Sinh hé miệng nuốt lấy đan dược, Huyền Định mở nắp lọ thuống còn lại ra, lấy bột trắng bên trong bôi lên vết thương trên ngực y.

“Hoàn thành nhiệm vụ, chuẩn bị trở về.”

Nghe được giọng nói này vàng lên trong đầu, cả đám đều thở phào một hơi nhẹ nhõm.

“5, 4, 3 – “ Số 3 vừa vang lên, đột nhiên bầu trời vừa rồi còn trong trẻo sạch sẽ, đột nhiên mây đen vần vũ.

Mây đen không biết từ đâu xuất hiện, chỉ tích tắc đã tụ thành một vòng xoáy không lồ, một bàn tay tinh xỏa mềm mịn, trắng nõn như ngọc từ bên trong vươn ra, bàn tay càng lúc càng lớn, chớp mắt đã bao trọn toàn bộ Kiến Hoa thành vào bên trong!

Chuyện xảy ra quá nhanh, 6 người Lâm Thanh còn chưa kịp phản ứng lại, ngọc thủ trên trời đã tới gần kề!

Khí lãng khủng khiếp quét ngang thiên địa!

Trời đất quay cuồng đảo lộn, mặt đất như thể hóa thành địa ngục, mây đen trên trời biến thành ngục hỏa vô cùng vô tận, chốc lát làm chao đảo không gian, người thường trong phạm vi ngàn dặm chung quanh đều chết ngay lập tức, hồn phách bọn họ bị tiêu tán không còn!

“1, 0!” Ngay lúc nguy cấp, đếm ngược về không, 5 đạo ánh sáng vụt lên, 5 bóng người biến mất!

“Rầm! Bùm! Bùm! Ầm!” Một chuỗi âm thanh khủng khiếp vang lên.


Chỉ trong giây lát, hơn ngàn dặm xung quanh Kiến Hoa thành đã bị san bằng, ngọc thủ khổng lồ thu nhỏ lại, rút về trong tầng mây, giữa vòng xoáy khổng lồ hiện lên một con mắt có đồng từ dọc yêu dị, con mắt đảo quanh một vòng, thế nhưng không tìm kiếm được gì cả, qua một hồi lâu vẫn không có kết quả, tầng mây nới tán đi, chỉ có một câu nói tràn đầy tức giận lưu lại không tan:

“Lũ chuột nhắt, trốn nhanh lắm, đừng để ta bắt được các ngươi!”



Lục Tư Phong vừa mới rời đi, từ trong hư không độ nhiên xuất hiện rung động nhỏ như mặt nước, từ trong đó vươn ra một bàn chân nhỏ nhắn, trắng noãn không tì vết.

Theo sau đó chính là một thiếu nữ bước ra, nàng tóc đen cầu kỳ, đầu đội trang sức hình bông sen, khuôn mặt linh xảo tuyệt trần, hai mắt giống như ẩn chứa vô tận thuần khiết.

Trên người thiếu nữ mặc một bộ y phục thuần trắng, hai bờ vai lộ ra tuyệt đẹp, xương quai xanh nửa ẩn nửa hiện, lục lăng uốn lượn ôm lấy bờ eo, chỉ nhìn qua đã thấy đẹp không sao tả xiết!

Thiếu nữ cất bước nhẹ nhàng, trần trần đạp lên hư không, mỗi bước chân của nàng lại sinh ra một bông sen trắng, chỉ vài ba lần cất bước đã tới gần mặt đất Kiến Hoa thành.

Nơi đây lúc này chỉ còn là một bãi đất bằng phẳng, thiếu nữ đảo mắt một chút, nàng nâng ngón tay chỉ vào một nơi, đất đá nơi đó tự động tách ra, bên trong mọc lên một đóa sen trắng, sen trắng nở rộ, bên trong đài sen nằm một thiếu nữ xinh đẹp, bị thương khắp người.

Chính là Du Ngự Yên!

Nàng lúc này ngất đi, hai mắt nhắm nghiền, y phục không còn mấy đoạn vải.

Thiếu nữ váy trắng tiến lại gần Du Ngự Yên, nàng vuốt ve khuôn mặt đối phương, ánh mắt dịu dàng, khóe miệng cười nhè nhẹ.

“Chút nữa là không đến kịp rồi, cô may mắn đấy.”

Xác nhận xong đối phương không nguy hiểm đến tính mạng, thiếu nữ váy trắng điểm nhẹ lên mi tâm Du Ngự Yên, bạch quang thoáng hiện, mi tâm nàng có thêm một hình cánh sen.

Làm xong, thiếu nữ bạch liên phất nhẹ tay phải, Du Ngự Yên đột nhiên hư không tiêu thất, không biết là đi đâu.

Xử lý xong Du Ngự Yên, thiếu nữ bạch liên rời mắt nhìn xuống dưới, nàng lại vươn tay điểm xuống mặt đất, một bông sen trắng khác xé đất mà lên, sen trắng nở ra, bên trong nằm một tên thiếu niên.

Người này khắp cơ thể không lành lặn, khuôn mặt bị phá hủy một nửa, chân tay gãy nát, nhìn qua có lẽ không sống nổi bao lâu.

“Chỉ còn một mình người này sống sót, đành tiện nghi cho hắn vậy.” Nàng nhẹ giọng thì thầm.

Thiếu nữ bạch liên nắm vào hư không, gợn sóng sinh ra, tay trái nàng nắm lấy thứ gì đó, chợt rút lại, trong bàn tay đã nhiều hơn một mảnh ngọc màu đen!

Thiếu nữ điểm vào mi tâm thiếu niên, mảnh ngọc màu đen hóa thành một dòng nước đen chảy vào mi tâm hắn, chỉ tích tắc đã không thấy tăm hơi.

“Từ nay, ngươi không còn là Hạng Sanh, mà là Mục Vân Thiên.” Thiếu nữ hài lòng cười nhẹ, chỉ một nụ cười đã khuynh thế đổ thành.

Nàng phủi tay, xoay người bước vào gợn sóng hư không rời đi, bông sen trắng khép lại, chui xuống mặt đất, tất cả trở lại như cũ, giống như chưa có gì xảy ra.



Vài phút sau, một đạo độn quang phi tốc như sấm sét vụt xuống nơi trước kia đã từng là Kiến Hoa thành.

“Rầm!” Bụi khói nổi lên mù mịt, từ bên trong bước ra một bóng người.

Khói bụi tản ra, người vừa đáp xuống chính là một lão giả tóc hoa râm, khuôn mặt nhìn qua không già không trẻ, trên thân mặc một bộ trường bào màu vàng.

Lão giả vừa mới đáp xuống đã xuất ra một mặt m Dương kính, trên mặt kính hiên lên những hàng ký hiệu kỳ lạ, tối nghĩa.

Lão giả chăm chú nhìn từng ký hiệu một, qua gần một phút, lão thu kính lại, cặp mặt sắc bén như ẩn chứa vô vàn lôi đình đảo qua mặt đất vài lần, lập tức chọn được đúng nơi.

Lão giả vung tay một cái, đất đá lập tức bị quét bay, tạo thành một cái hố lớn, dưới hố có một thiếu niên bị thương nặng, chính là Hạng Sanh!


Nhìn thấy thiếu niên, lão giả thoắt cái đã xuất hiện bên người hắn, lão cẩn thận từng ly từng tí nâng thiếu niên dậy, pháp lực trong Thần Hải chảy sang thiếu niên, chữa trị thương thế cho hắn.

“Vân Thiên à, sao ngươi lại không nghe lời gia gia chứ? Cứ ở trong tông môn không phải là tốt rồi sao? Ài… may mà không sao, linh căn mất rồi thì sao chứ? Gia gia có thể… A! Linh, linh căn! Ngươi hồi phục linh căn rồi!

Hahahahahaha…!” Lão giả lẩm bẩm một mình, sau đó đột nhiên cười to.

Đợi thiếu niên ổn định lại hẳn rồi ngủ thiếp đi, lão mới mang theo hắn ngự vân bay đi, trong miệng hừ lạnh:

“Hừ! Lục yêu nữ, sớm muộn ta cũng bắt ngươi trả giá! Hôm nay ngươi suýt nữa giết chết nội tôn của ta, thù này không báo, ta sao có mặt mũi nào đối diện với Hiên nhi?”

Hai mắt lão giả lạnh lẽo nhìn về phía Câu Hồn Tông.



Bắc Hải - Băng Vụ Hải Vực.

Bồng Lai Tiên Đảo trôi nổi vô định trên đại dương, chín đính núi mây mù lượn lờ, phi cầm tiên thú bay lượn chơi đùa vui vẻ, sương khói mờ ảo như cõi tiên.

Dưới mái hiên một tòa tiểu đình gần bờ biển, một lão giả đầu trọc ngồi câu cá.

Trên người lão mặc một bộ y phục màu xanh lam giản dị, trên đầu trọc lốc không có cọng tóc nào, hai hàng lông mày bạc trắng dài chấm đất, cặp mặt híp lại nửa nhắm.

Lão nằm tựa lưng vào ghế trúc, cần câu trong tay không có mồi, không có phao, ngay cả lưỡi câu cũng không có, chỉ đơn giản là một sợi dây muỗi vào đầu cần trúc, rồi thả xuống biển.

Bỗng nhiên, lão giả mở bừng hai mắt nhìn lên bầu trời, trong miệng khẽ nói:

“Đẩu chuyển tinh di, giữa ban ngày mà nổi lên mệnh tinh, có người đổi mệnh thành công.

Ai lại có bản lĩnh này đây?

Tiểu Thịnh!”

Lão giả vừa dứt lời, một thanh niên anh tuấn phi phàm đã mang theo độn quang bay đến, y cúi đầu chắp tay hành lễ đệ tử, lão giả nói với thanh niên anh tuấn:

“Con thay ta đi đến Côn Luân Sơn một chuyến, chỉ cần đến chân núi, sau đó đợi 9 ngày, sau 9 ngày, dù có chuyện gì cũng phải rời đi.”

“Vâng! Sư phụ, đệ tử hiểu rồi.” Thanh niên cúi đầu hành lễ đáp, khuôn mặt hắn mặc dù anh tuấn phi phàm, nhưng lúc nào cũng mang biểu cảm nghiêm túc.

Lão giả lại nhắm mắt dưỡng thần, phất phất tay, ý bảo có thể rời đi.

Thanh niên hóa thành một đạo độn quang bay ra khỏi hải vực.