Thiếu Niên Du

Chương 15




Lúc Trình Dược tìm đến, Ninh lão gia đang ở ngoài đình ngoạn Bát Ca-con chim cách đây không lâu Cảnh Niên ở bên ngoài đặc biệt mua về tặng ông. Từ khi Cảnh Niên bắt đầu học cùng tham dự quản lí sản nghiệp Ninh gia, mới đầu Ninh lão gia quả thật là còn lo lắng đủ thứ, nhưng thấy Cảnh Niên dần dần tốt hơn, chẳng những thân thể không có gì đáng ngại mà còn quản lý sinh ý rất thuần thục, Ninh lão gia dần dần thoải mái buông lỏng tinh thần, những ngày này hoàn toàn mang bộ dáng rửa tay chậu vàng, ý định ở nhà dưỡng lão. Ninh lão gia thấy Trình Dược đến, thích thú thả nhánh trúc trong tay ra, trân ái vô cùng mà đem lồng chim treo lên giá, đây chính là lễ vật đầu tiên mà nhi tử bảo bối của ông tặng cho ông, con Bát Ca này biết ăn nói cực kì, lần đầu tiên thấy ông liền liên tiếp nói câu, thọ tựa nam sơn làm cho ông cực kì vui vẻ, hôm nay, tại trong mắt Ninh lão gia, kì trân dị bảo cũng không bằng một cọng lông của Bát Ca. Treo hảo lồng chim, Ninh lão gia vẫy lui đám người hầu bên cạnh, đợi cho đến khi trong nội viện to lớn chỉ còn lại hai người bọn họ, Ninh lão gia mới vẫy tay ý bảo Trình Dược ngồi xuống.

“_Thiếu hiệp lần này đến đây là có chuyện gì?”

Trình Dược không chỉ cực ít đi ra khỏi Cảnh Niên hiên, càng chưa bao giờ chủ động tìm đến Ninh lão gia. Đừng nhìn Ninh lão gia vẻ mặt bình tĩnh, kì thật trong nội tâm cũng thầm giật mình, nhưng làm sinh ý đã lâu, dù là người thành thật cũng trở nên giảo hoạt, thế là Ninh lão gia liền bất động thanh sắc, hết thảy chờ người kia lên tiếng rồi nói sau. Nhìn Trình Dược đã ngồi xuống, Ninh lão gia cũng ngồi xuống theo. Trình Dược không có lập tức mở miệng mà là vẻ mặt do dự.

“_Thiếu hiệp nếu có việc gì xin cứ nói, ngươi là đại ân nhân của Ninh gia, lão hủ nếu có thể giúp đỡ phần nào tuyệt không chậm trễ.” Thấy thế Ninh lão gia liền nói thêm.

Trình Dược nhẹ nhàng thở dài một hơi, vẫn là đem ý định nói cho Ninh lão gia biết. Nghe xong lời của y, Ninh lão gia nửa ngày không nói, sắc mặt có chút ngưng trọng.

“_Ý của thiếu hiệp là hiện tại muốn rời đi?”

Trình Dươc gật gật đầu, trong quá trình cảm thấy đầu hết sức trầm nặng, mỗi lần động một chút đều cảm thấy như phải dùng hết sức. Ninh Minh Sơn Ninh lão gia dựa lưng vào ghế, hai tay giao nhau, xuyên qua con mắt khôn khéo nhìn thẳng về phía Trình Dược, không nói gì. Một lát sau, ông nói:

“_Thiếu hiệp, ngươi đã ở Ninh gia được mấy ngày rồi?”

“_Bốn mươi sáu ngày.”

“_Cách chín chín tám mươi mốt ngày còn mấy ngày?”

“_Ba mươi lăm ngày?”

“_Một tháng lẻ vài ngày a.” Ninh lão gia thở dài một hơi.

Trình Dược không nói gì,Trữ lão gia lại nói:

“_Nhớ rõ thiếu hiệp ngay từ đầu là không tin vị đạo trưởng kia nói, vậy sau đoạn thời gian này, ngươi nghĩ gì?”

Trình Dược cẩn thận lựa lời:

“_Việc quái dị như thế Trình mỗ vẫn đang khó có thể tin, nhưng Cảnh Niên lại xác thực từng ngày từng ngày khang phục, hiện tại, tại hạ không dám nói bừa.”

“_Thiếu hiệp, ngươi có thể xác định lúc ngươi rời đi rồi Cảnh Niên sẽ hoàn toàn không bị ảnh hưởng gì?”

Trình Dược lông mày cong lên, đạo trưởng nói là ít nhất chín chín tám mươi mốt ngày, lúc trước y không tin những việc này nhưng Cảnh Niên thật là chuyển biến tốt lên đã hoàn toàn làm lung lay ý nghĩ của y, nếu như y chưa đủ tám mươi mốt ngày đã vứt bỏ Cảnh Niên rời đi, giờ phút này, thật sự y cũng khó có thể xác định về sau sẽ như thế nào. Tựa hồ biết rõ nội tâm Trình Dược suy nghĩ cái gì, Trữ lão gia lại sâu xa nói thêm:

“_Thiếu hiệp, làm người tốt thì phải làm cho trót, tiễn phật phải tiễn lên thiên, ngươi đã đáp ứng sau tám mươi mốt ngày mới rời đi, hiện tại lại muốn đi chẳng phải là nói không giữ lời, đây là vi phạm giang hồ đạo nghĩa a.”

Trình Dược nắm chặt nắm tay, điều Ninh lão gia nói y trước kia đều có nghĩ tới, chính là…trước mắt…..Do dự mãi, Trình Dược mới nhịn không được nói ra:

“_Chính là…Ninh lão gia, ngươi cũng đã biết, Cảnh Niên đối với ta hoàn toàn không hề nghi ngờ, hắn thậm chí, thậm chí…”

Thậm chí hoàn toàn đem y xem như thê tử của hắn, nhìn ánh mắt của hắn một ngày so với một ngày càng nóng bỏng thâm tình, này chỉ có thể nhìn về phía ái nhân mới có thể xuất hiện, hắn còn bắt đầu hoạch định tương lai cho y và hắn, sinh mấy hài tử, cuộc sống về sau như thế nào, như thế nào cùng nhau tương huề làm bạn…Nhìn Cảnh Niên hào hứng tràn trề, nụ cười sáng lạn, ánh mắt phát ra hoà quang, Trình Dược luôn không kìm chế được tâm tình áy náy, rất sợ Cảnh Niên biết rõ chân tướng sẽ gặp phải đả kích vô cùng lớn, thậm chí y sợ hãi Cảnh Niên biết rõ chân tướng, trên mặt có thể sẽ xuất hiện phỉ nhổ cùng khinh thường. Ninh lão gia không cần Trình Dược nói xong đã minh bạch, khẽ thở dài một cái:

“_Thiếu hiệp, Cảnh Niên là hài tử của ta, tâm tư của hắn ta cùng nương hắn sao lại hoàn toàn không biết được.”

Nói xong, Ninh lão gia liếc nhìn Trình Dược, hai tay buông ra đặt tại hai bên trên lan can, chậm rãi hướng y nói ra tính toán của mình:

“_Trình thiếu hiệp, ngươi cứ tiếp tục bồi Cảnh Niên bên người, tám mươi mốt ngày sau lão hủ nhất định sẽ để cho ngươi rời đi. Còn lại trong những ngày này…”

“_Lão hủ đã cẩn thận nghĩ tới, Cảnh Niên từ nhỏ đến lớn ốm đau đều không tiếp xúc qua nhiều người, lúc ngươi giả nữ tử gả đến thành thê tử của hắn, hài tử thiện lương này đã cảm thấy hắn cần thương ngươi, sủng ngươi, chiếu cố ngươi, có lẽ cũng không phải là thật sự thích ngươi. Hiện tại hắn đang ở bên ngoài quản lí sinh ý, tiếp xúc nhiều người, ý thức rộng mở có lẽ sẽ gặp gỡ người thích hợp. Ngươi yên tâm, lão hủ đã bảo thê tử tìm đến một số nhân gia, nhà nào nếu có cô nương có tuổi tương xứng với Cảnh Niên thì kết thân, để cho các nàng đến phủ chơi nhiều chút, cùng Cảnh Niên đi dạo, tiếp xúc, làm hắn không còn quan tâm ngươi nữa, hơn phân nữa lòng đang ở cô nương khác. Ta nghe nói những cô nương này dạng gì cũng có, đều chi thư đạt lễ, gia thế cũng phù hợp, luôn có thể làm cho Cảnh Niên thật lòng yêu mến.”

Đây quả là một ý định tốt nhưng Trình Dược nghe xong, trong cổ họng như phảng phất có cái gì chặn ngang, rất là khó chịu. Đúng vậy, tuy cách ăn mặt nhìn vào có vài phần giống nữ tử, nhưng dù sao cũng không phải chân chính nữ tử, thân thể y rất cao lại so với Cảnh Niên lớn hơn vài tuổi, so với những nữ tử mềm mại đáng yêu xinh đẹp, thanh âm như oanh như yến thì y tính là cái gì? Cảnh Niên nhìn thấy nhiều cô nương xinh đẹp hơn, khi đó, trong nội tâm hắn còn có thể có một người tầm thường không biết chữ, lại càng không hiểu phong hoa tuyết nguyệt, chất phác ít nói, không chút thú vị như y sao?

Biết được ý định của Ninh lão gia, Trình Dược không có đề cập đến vấn đề này nữa, tiếp tục lưu lại cho đến hết tám mươi mốt ngày. Chỉ là sau đó, trong lòng y có một nút thắt sao cũng giải không ra được, mỗi lần nhìn thấy ánh mắt ôn nhu của Cảnh Niên, trong lòng lo lắng càng sâu. Y không có tư cách, phần ôn hoà này, nhu tình của người này cuối cùng sẽ thuộc về nữ nhân khác.