Thiếu Niên Du

Chương 7




Lại qua bốn ngày, tốc độ hồi phục sức khoẻ của Cảnh Niên làm cho mọi người đều kinh ngạc, hơn nữa không cần người hầu đỡ, tự mình cũng có thể chậm rãi xuống đất hành tẩu.

Ngày này, sau bữa sáng, Ninh lão gia cùng Ninh phu nhân đã sớm rời đi, Cảnh Niên liền nửa thúc giục nửa làm nũng làm cho Trình Dược cùng mình ra ngoài phòng dạo một chút. Trình Dược nhìn ngoài phòng bầu trời trong xanh, lại nhìn xem Cảnh Niên ánh mắt mong chờ, không đành lòng cự tuyệt, gật đầu đồng ý.

Đình viện vô cùng lớn, bọn họ đi một chút lại dừng, vừa đi dạo vừa trò chuyện gần một canh giờ mới trở lại phòng. Kì thật Cảnh Niên vốn còn muốn kéo trình Dược đi tiếp, nhưng Trình Dược nhìn trời dần dần đứng bóng, ánh nắng cũng trở nên nhiệt hơn, Cảnh Niên đi dạo lâu sắc mặt có chút thay đổi, y liền không giải thích gì mà kéo hắn về phòng, muốn hắn nghĩ ngơi tốt một chút.

Vừa về đến phòng, mục quang của Cảnh Niên bị một vật gì đó hấp dẫn. Đệm chăn của Cảnh Niên là hai ngày tiểu hoán một lần, bảy ngày đại hoán một lần, tiểu hoán là thay chăn mền cùng khăn trải giường, đại hoán thì tất cả đồ trên giường đều thay toàn bộ. Hôm nay vừa đúng ngày đại hoán, chúng nha hoàn cảm thấy hai ngày nay trời đẹp liền thừa dịp lúc đổi chăn nệm thay luôn cả trúc tịch(chiếu trúc lót dưới nệm), mang trúc tịch cũ ra phơi nắng. Cảnh Niên về thì nha hoàn đã trải xong trúc tịch và khăn trải giường rồi cầm lấy túi gấm đặt ở tủ đầu giường chuẩn bị nhét xuống dưới nệm. Cảnh Niên thấy, có chút kì quái gọi lại nha hoàn hỏi đó là cái gì, nha hoàn đang trải giường lập tức đem túi gấm đến giao cho hắn, cung kính nói:

“_Thiếu gia, đây là lão gia bảo nô tỳ đặt vào, nô tỳ cũng không biết.”

Trình Dược đứng ở một bên trông thấy túi gấm cảm thấy có phần quen mắt, ngay khi Cảnh Niên mở túi gấm lấy ra đồ bên trong thì y mới rõ ràng.

“_Tóc?”

Cảnh Niên lấy ra đồ ở bên trong, nhìn thấy liền không khỏi nhíu mày.

“_Phụ thân sao lại muốn đem mớ tóc này đặt ở đầu giường của ta?”

Nhìn kĩ, rõ ràng không phải tóc của một người, một nhúm có hơi sẫm màu, sợi tóc có điểm khô, nhúm kia màu đen, mảnh hơn, ở giữa buộc sợi tơ vàng, cả hai bó tóc dùng một sợi chỉ đỏ cột cùng một chỗ. Không biết là tóc của ai lại đặt ở đầu giường mình làm cho Cảnh Niên thấy có chút quỷ dị, lại có chút không vui, bỏ lại vào túi rồi tiện tay ném trả lại cho nha hoàn, phân phó:

“_Tuỳ tiện đem vứt đi, đừng có lại đặt ở giường ta, thật kì quái.”

Nha hoàn nghe xong đang lộ vẻ khó xử, Trình Dược đã mở miệng:

“_Đừng!”

“_Xảy ra chuyện gì?” Cảnh Niên nhìn về phía y

Trình Dược thoáng chần chờ rồi lên tiếng:

“_Hay là bỏ lại đi, phụ thân ngươi làm vậy nhất định là có nguyên nhân, dù sao đối ngươi cũng có lợi.”

Kì thật Trình Dược vốn không tin những điều này, nhưng từ ngày mình đến, Cảnh Niên từng ngày từng ngày khôi phục thân thể lại làm cho Trình Dược không còn dám khẳng định như vậy  nữa.

“_Ngươi có đúng hay không biết rõ nó?”

Cảnh Niên cẩn thận quan sát thần sắc của y, sau nghĩ một chút, thoáng lộ ra nụ cười giảo hoạt, cầm lấy túi gấm trong tay nha hoàn, đến bên ghế ngồi xuống.

“_Vi nhi, ngươi khẳng định là biết rõ túi gấm này vì sao lại ở đây? Nếu ngươi không nói cho ta biết, ta sẽ đem nó thiêu huỷ!”

Nghe hắn nói như vậy, Trình Dược bắt đầu do dự, kì thật cũng phải điều gì bí mật, sở dĩ không trả lời là vì cảm thấy có chút xấu hổ, vừa nghĩ vừa đưa mắt nhìn về phía Cảnh Niên, tay vô ý thức sờ sờ vào tóc mai đang rủ xuống. Cảnh Niên thấy thế sửng sốt, lập tức nhớ tới gì đó liền mở túi gấm ra, lấy ra bó tóc đưa lên so sánh với tóc Trình Dược, quả nhiên nhúm tóc sẫm màu, sợi tóc hơi thô này là của Trình Dược.

“_Vi nhi, nhúm tóc này là của ngươi?”

“_Ừ.” Trình Dược gật đầu.

Cảnh Niên kinh ngạc vạn phần, nói tiếp:

“_Vậy nhúm còn lại là?”

Trình Dược nhìn hắn không nói lời nào. Cảnh Niên tròng mắt thoáng chuyển quanh, lập tức kéo xuống tóc chính mình đối chiếu, quả nhiên, đó cùng tóc của mình phi thường giống nhau.

“_Đây là chuyện gì?” Cảnh Niên nắm chặt lấy túi gấm,khó hiểu nhìn về phía y thăm dò.

Việc đã đến nước này e rằng không thể tuỳ ý mình không nói, thế là Trình Dược hướng hắn nói ra:

“_Đó là…chúng ta….thành thân ngày đó, sau khi ngươi vén khăn lên liền bất tỉnh, phụ thân ngươi tự mình lấy trên đầu chúng ta mỗi người một nhúm tóc cột chung, bỏ vào trong túi gấm rồi đem đi, về sau như thế nào lại đặt dưới giường ngươi ta cũng không biết.”

“_Tại sao phải làm như thế?”

Trình Dược nhàn nhạt cười:

“_Phu thê mới cưới, không kết tóc sao gọi là phu thê?”

“_Thì ra là thế!”

Nghe vậy, Cảnh Niên kích động nhìn túi gấm trong tay, nghĩ đến chính mình vừa rồi cư nhiên muốn thiêu huỷ, không khỏi lại cầm chặt hơn một chút. Đợi cho tâm tình kích động qua đi, Cảnh Niên mới thận trọng mà đem túi gấm giao cho thiếp thân nha hoàn của mình, bảo nàng may vào phía trong đai lưng.

“_May vào trong đai lưng làm gì?” Trình Dược khó hiểu.

“_Mọi lúc đều thuận tiện mang theo bên người!”

“_Cũng không phải là đồ vật gì quý trọng, mang theo như vậy e là có chút không ổn?!”

“_Đối với ta mà nói, bất luận thế gian có cái gì trân bảo cũng không quý trọng bằng nó.”

Cảnh Niên nhìn Trình Dược, mục quang sáng quắc làm cho y có chút không dám nhìn thẳng. Sau Cảnh Niên hỏi Ninh lão gia mới biết, sau khi đem tóc bọn họ cột lại với nhau xong, Ninh lão gia tự mình cầm đi làm một hồi cúng bái hành lễ, nói là như vậy có thể cho bọn họ phúc họa cùng hưởng, đặt ở đầu giường hắn cũng vì phù hộ hắn sớm ngày khỏe mạnh. Cảnh Niên có mong muốn đem túi gấm đặt ở trên người làm vật tuỳ thân, Ninh lão gia nghe xong cũng không có phản đối, chỉ một hồi dặn dò hắn phải cất kĩ, thấy Cảnh Niên thân thể khôi phục nhanh như vậy nhất định là túi gấm có tác dụng.

Có một ngày, Cảnh Niên nghỉ trưa dậy lại không thấy Trình Dược đâu, tròng mắt chuyển quanh, đợi chúng nha hoàn giúp mình rửa mặt, súc miệng xong liền gọi Lạc Thu thay mình chuẩn bị trà bánh. Đi vào nhà kế, vén lên tấm màn ngăn trước cửa, cửa phòng không đóng, hắn liếc mắt nhìn thấy Trình Dược ngồi trên giường chuyên chú luyện công. Cảnh Niên lần đầu tiên chứng kiến vợ mình như vậy, đồng thời mới phát giác vợ mình biết võ công. Không có lên tiếng sợ quấy rầy, càng sợ ảnh hưởng đến Trình Dược, Cảnh Niên lúc tiến vào hết sức chú ý cước bộ, đặt hộp trà bánh ở một chỗ, động tác hết sức nhẹ nhàng sợ phát ra một chút tiếng động nào, sau mới chậm rãi ngồi trên ghế, vô cùng hào hứng chăm chú nhìn Trình Dược, khoảng sau một nén nhang, y mở mắt ra nhìn về phía mình.

Cảnh Niên nhảy xuống, cười đến vui vẻ, đứng dậy cầm lấy một cái khăn lau mặt sạch, đi đến trước mặt y, muốn vì y mà lau mồ hôi. Trình Dược cũng không cho hắn có cơ hội, một tay cầm lấy khăn chính mình tự lau, giả bộ như không phát hiện thấy trên mặt Cảnh Niên hiện lên thất vọng. Cảnh Niên ngồi xuống giường, cơ hồ muốn dính sát vào bên người Trình Dược, đôi mắt hắn nhìn chòng chọc vào Trình Dược, nhìn vào gương mặt đoan chính gọn gàng, còn có giữa lông mày thường xuyên bất giác xuất hiện nếp nhăn.

Cảnh Niên biết rõ thê tử của mình cùng nữ tử khác hoàn toàn không giống nhau, nàng tuy cũng thỉnh thoảng lộ ra tiếu dung nhưng tổng thể là nhẹ như nước, như có như không. Thời điểm cùng hắn một chỗ cũng không chủ động mở miệng, chỉ cần hắn môt chút không chú ý, nàng sẽ chìm vào suy nghĩ của chính mình, mặc cho mục quang rơi vào khoảng không xa xôi nào đó. Nàng luôn có vẻ mặt bình thản, không có cái gì sở cầu, bất luận là vật gì mà nữ tử khác bình thường đều yêu thích. Nàng luôn không quan tâm hơn thua, mọi việc đều chỉ mỉm cười nhận lấy. Ngoài những việc đó ra, nàng cũng không thích xuất môn, không thích ăn diện, quần áo trên người hằng ngày quanh đi quẩn lại cũng chỉ vài món, chất liệu cùng màu sắc luôn đơn giản, mộc mạc….Cảnh Niên kìm lòng không được giữ chặt tay Trình Dược, càng nắm càng chặt.

“_Xảy ra chuyện gì?”

Nhìn Canh Niên đột nhiên vẻ mặt khẩn trương, Trình Dược không khỏi hỏi, mà Cảnh Niên chỉ thật sâu liếc nhìn y một cái, thân thể nhích lại gần thêm một chút. Trình Dược có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể hắn truyền đến, nghĩ muốn thối lui lại bị mục quang u oán của Cảnh Niên nhìn liền chỉ có thể trong lòng thở dài tuỳ hắn.