Thiếu Niên Du

Chương 9




Thời gian vội vàng trôi qua, nháy mắt Trình Dược đã ở Ninh phủ được một tháng. Y hiện tại vẫn như trước cực ít đi ra khỏi Cảnh Niên hiên, chỉ cần Cảnh Niên không ở đó liền tại trong nhà nhỏ ngồi hoặc là ở trong sân luyện công.

Ngày hôm đó, sáng sớm Cảnh Niên lại ra ngoài luyện công, Trình Dược thấy trong nội viện không có người liền ra khỏi phòng, bẻ một nhánh trúc làm gậy để luyện kiếm. Võ công của Trình Dược so với cao thủ là không đáng nhắc tới, miễn cưỡng đánh giá, tán thưởng chính là thực dụng, có thể cường thân kiện thể, cũng có thể ứng phó với mao đầu tiểu tặc. Lúc nhỏ Trình Dược đã từng ảo tưởng qua một thân một kiếm tung hoành khắp thiên hạ, ôm vò rượu cười thế gian, uy chấn tứ phương, vang danh thiên hạ, nhưng sự thật là y chỉ có thể đi theo một sư phụ không tiếng tăm gì, học một ít công phu không lợi hại bao nhiêu.

Sư phụ của y là một võ sư không có danh khí gì trong võ quán, mỗi tháng cầm bất quá vài đồng tiền lương, để chiếu cố y, sư phụ thậm chí cai luôn cả rượu. Sư phụ không biết chữ, chỉ có thể giáo y võ công, dạy một ít lễ nghĩa và dạy cách làm người. Y tám chín tuổi thì mê nghe kể chuyện, thích nghe kể về nhưng vị đại hiệp võ công cao cường, khoái ý ân cừu, không sợ quyền thế. Y bắt đầu ảo tưởng mình cũng là một người như vậy dù hiểu rằng sư phụ dạy mình những loại võ công này nhiều lắm cũng chỉ hơn người bình thường một chút mà thôi. Y bắt đầu không muốn cùng sư phụ tập võ, y cảm thấy hiệp sĩ cầm kiếm phải vô cùng hiên ngang tiêu sái. Y mỗi ngày lãng phí thời gian chạy đến nghe kể chuyện, chờ mong một vị cao nhân xuất hiện giáo mình công phu cao cường.

Sư phụ tựa hồ biết rõ ý y cũng không miễn cưỡng y, chỉ là so với trước kia càng thêm đi sớm về trễ. Năm sinh nhật y mười tuổi, y được tặng một thanh trường kiếm đúng như mong ước. Lúc đó y so với thanh kiếm cao không được bao nhiêu nhưng vẫn hưng phấn cầm kiếm cả ngày, đi ngủ cũng tự mình ôm lấy, hoàn toàn không hề chú ý đến sư phụ khuôn mặt cùng thân hình ngày càng tiều tuy đi. Năm y sắp được mười một tuổi, sư phụ một ngày xuất môn sau không trở về nữa. Trình Dược đến nay vẫn còn nhớ rõ, ngày đó trước khi xuất môn, sư phụ ngồi trước bàn ăn nhìn mình đang lang thôn hổ yết, đôi mắt đục ngầu nhưng tràn ngập từ ái, lúc đi ra cửa bóng lưng có chút uốn lượn nhưng vẫn vững vàng vô cùng.

Người quen biết đưa thi thể sư phụ về, bọn họ nói với Trình Dược, vì để cho Trình Dược có tiền ra ngoài bái sư học võ mà sư phụ ban ngày tại võ quán không ngừng dạy võ, buổi tối còn đến phú hộ nhân gia làm hộ viện. Mỗi ngày đều làm việc cơ hồ là cả ngày, hôm nay gia phủ có kẻ cắp, sư phụ trong lúc đuổi theo tên cắp đến cùng đường mạt lộ mà bị hắn một đao đâm vào ngực. Ngày đó Trình Dược quỳ gối trước sư phụ khóc đến muốn khô cả nước mắt trong thân thể. Sau đó, Trình Dược không có bất kì ảo tưởng gì nữa, y mỗi ngày khắc khổ luyện tập võ công mà sư phụ dạy, từng chút từng chút đem nó khắc nhập vào xương tuỷ,không bao giờ muốn quên.

Y từng hỏi sư phụ, đã nuôi y từ nhỏ vậy sao không cho y nhận mình làm cha, sư phụ y nói, có lẽ một ngày nào đó,cha mẹ ruột của y sẽ đến nhận y về, cha, có một là đủ rồi. Tuy Trình Dược chưa bao giờ mở miệng gọi cha nhưng trong lòng y sư phụ mới là phụ thân của mình. Sở dĩ đồng ý giả trang làm nữ tử, thậm chí tại đây xuất giá trên danh nghĩa, ở lại Ninh phủ cũng là bởi vì Ninh lão gia đối với Cảnh Niên yêu thương hết mực làm cho y nhớ đến sư phụ mình. Trình Dược không rõ nếu như y đúng như lời vị đạo trưởng kia nói có vận số tốt, vậy tại sao khi còn bé, sư phụ của y lại chết.

Có lẽ bởi vì tâm loạn, từng chiêu từng thức của Trình Dược trở nên sắc bén mà lỗ mãng, đến cuối cùng gần như là phát tiết, xung quanh, bụi trúc bị y náo loạn, lá rụng bay tứ tán. Chờ đến khi y bởi vì quá mệt mỏi mà không thể không dừng lại thở gấp thì mới phát hiện Cảnh Niên chẳng biết từ lúc nào đã đứng trước mặt mình. Lá rụng còn đang bay tứ phía, Cảnh Niên đứng đó, khuôn mặt bình tĩnh, đáy mắt hàm chứa trời cao, vân đạm phong khinh. Trong nháy mắt, Trình Dược cho là mình nhìn nhầm rồi, Cảnh Niên hiện tại so với lần đầu tiên gặp mặt quả là thiên soa địa biệt (ám chỉ có sự khác biệt rất lớn). Thiếu niên suy nhược ngay cả cầm xưng can cũng không nổi khi nào thì lại trở nên phong thần ngọc tú như thế, cùng những hiệp sĩ ảo tưởng lúc bé của y hoàn toàn giống nhau.

Trình Dược đứng sững một chỗ, nửa ngày không nói ra lời, Cảnh Niên ở bên cạnh nở nụ cười như có như không, bỗng nhiên xông lên phía trước, thân thủ giơ lên hướng Trình Dược đang cầm gậy trúc mà đánh tới. Trình Dược lấy lại ý thức, tránh đi, Cảnh Niên từng bước ép sát, chỉ sau mười chiêu đã hất văng gậy trúc khỏi tay Trình Dược, trong mắt mang theo khiêu khích. Người tập võ tối kị nhất là ánh mắt này, hơn nữa Cảnh Niên thân thủ lúc này quả thật không thể xem thường nên Trình Dược xuất ra hết bảy thành công lực để ứng đối.

Lúc đầu chỉ là chăm chú vui đùa, sau Cảnh Niên biểu tình ngày càng trở nên nghiêm túc. Hắn chỉ luyện võ hơn mười ngày, Trình Dược là học đến vài chục năm, so chiêu thức Cảnh Niên không phong phú bằng Trình Dược, cũng không có kinh nghiệm nhiều như Trình Dược, Cảnh Niên giờ phút này duy nhất có được chính là suy nghĩ linh hoạt của bản thân. Trước mắt thấy có thể thua, Cảnh Niên đột nhiên ai da một tiếng, Trình Dược quýnh lên lập tức thu thế muốn đi qua xem xét, Cảnh Niên liền thừa dịp nắm lấy tay y vặn về sau, dưới chân đá ra một cước làm cho Trình Dược không phòng bị mà ngã vào trong lòng mình.

“_Ngươi…”

Bởi vì trúng kế mà thua nên thấy tức giận, đang muốn mở miệng trách cứ lại nhìn thấy đáy mắt Cảnh Niên đầy ánh sáng quang mang, Trình Dược chỉ có thể tự nhận là mình không may. Cảnh Niên quỳ trên mặt đất, Trình Dược ngã vào lòng bị hắn ôm, Trình Dược phát hiện tư thế này quá ư mập mờ, nghĩ muốn tránh ra lại bất đắc dĩ bị ôm chặt hơn.

“_Buông ra.”

“_Không muốn.” Cảnh Niên kiên quyết cự tuyệt, sau lại nói, mang theo chút phàn nàn.

“_Vi nhi, ngươi thật nặng, ta vốn là nghĩ muốn ôm ngươi dậy, kết quá lại chỉ có thể té trên mặt đất.”

Trình Dược bất đắc dĩ lắc đầu, y đường đường một thân nam nhi sao không nặng, tuy Cảnh Niên thân thể hiện tại trước mắt cường kiện nhiều hơn, nhưng cùng mình so sánh vẫn là gầy hơn một nửa, muốn ôm y đứng dậy, trước mắt là không có khả năng. Tiếp đến là tại sao hắn lại muốn ôm mình đứng dậy?

“_Nặng, ngươi còn không buông ra?”

Cảnh Niên trả lời chính là càng ôm chặt hơn.

“_Vi nhi, ta so với trước kia đã có khí lực hơn nhiều. Sư phụ nói chỉ cần ta giữ tốc độ hiện tại, luyện hai ba tháng nữa thì có thể đem công phu của y học được bốn thành. Đến lúc đó đừng nói là ôm ngươi, chính là đem một tảng đá lớn đãnh vỡ cũng không phải nói suông.”

Trình Dược suy nghĩ cách thoát ra khỏi hai cánh tay Cảnh Niên một mực ôm lấy mình nãy giờ, cảm thấy rõ lời hắn nói cũng không ngoa. Lúc đầu y còn nhẹ nhàng mà đẩy Cảnh Niên, sợ thân thể hắn chịu không nổi mà té ngã, hiện tại y vì tức giận mà dùng đến bảy tám phần sức lực mà hắn vẫn toàn thân bất động. Lúc này chỉ là mới hơn mười ngày mà thôi, mới mười ngày thôi! Trình Dược bắt đầu có cảm giác bị thua, nhìn thẳng vào con mắt Cảnh Niên đang bao hàm thâm ý, sử dụng toàn bộ sức lực, cuối cùng cũng thoát khỏi ngực của Cảnh Niên, nhanh chóng chạy đến một bên rồi dừng lại. Lần đầu tiên thấy y như thế, Cảnh Niên trên mặt hiện lên vài phần kinh ngạc, cũng rất nhanh đứng lên, còn chưa biết mở miệng nói cái gì, Trình Dược đã xoay người trở về phòng.

“_Vi nhi?!”

Cảnh Niên có chút khẩn trương gọi y. Trình Dược nghe thấy, cước bộ dừng lại, chậm rãi quay người lại, lặng yên một lát mới khẽ nói:

“_Đi vào nhà a, trưa rồi, đã đến giờ ăn cơm.”

Thấy y khôi phục bộ dáng bình thường, Cảnh Niên thờ dài một hơi chạy vội đến bên cạnh y, không để cho y cự tuyệt mà nắm chặt lấy tay y, cùng nhau trở về phòng.

Sở dĩ Trình Dược thất thường là vì chứng kiến Cảnh Niên càng ngày càng dùng mục quang nóng rực mà nhìn mình. Y không dám đối mặt, nếu để cho Cảnh Niên biết rõ trước mắt hắn tất cả đều là giả dối, hắn sẽ như thế nào? Ngày ấy y bị bắt tới,nghe được Cảnh Niên cùng Ninh lão gia nói chuyện, biết hắn nguyện ý lấy cái chết áp chế phụ thân cũng không nguyện làm lỡ đời một nữ tử, Trình Dược đã đem vị thiếu niên chưa gặp mặt này ghi tạc trong lòng.

Cùng Cảnh Niên ở chung một thời gian, y phát hiện Cảnh Niên tuy có chút tính khí phú gia công tử lại hoàn toàn không có ăn chơi trác táng, phóng đãng xa xỉ. Cảnh Niên thiện lương bị bệnh nhiều năm, nha hoàn hầu hạ hắn hoàn toàn không có một câu oán thán, biết hắn khang phục tâm tình mừng rỡ không kém gì phu phụ Ninh thị. Cảnh Niên rất hiếu thuận, hắn bị bệnh nhiều năm làm cho phụ mẫu vì hắn mệt nhọc, khi hết bệnh hắn luôn tìm cách cùng bọn họ vui vẻ, làm cho hai lão nhân gia thoải mái chút. Cảnh Niên cũng rất ôn nhu săn sóc, mỗi lần gặp Trình Dược luôn buồn bực trong phòng, hắn sẽ đến cùng y nói chuyện hoặc là làm nũng để cho Trình Dược bồi mình ra sân dạo một chút. Một Cảnh Niên như thế, Trình Dựơc như thế nào lại không ghi tạc trong nội tâm? Nhưng cũng vì Cảnh Niên như thế làm cho Trình Dược càng ngày càng sợ hãi phải thương tổn đến hắn.

Theo thời gian từng ngày trôi qua,Trình Dược trong lòng bất an cũng ngày càng tăng.