Thiếu Niên Nam Sủng Của Huyết Tộc Điện Hạ

Chương 42: Thương tiếc vận mệnh




Nữ vương nhìn An Sắt, nháy mắt lộ ra tham lam! Nhanh đến giống như xé đi một tầng da mặt giả, đôi mắt mèo đỏ tươi man chút mệt mỏi chớp chớp một lúc! Cuối cùng mở to ra, lúc trước nữ vương luôn giấu suy nghĩ, như là thần từ bi đứng từ trên cáo nhìn xuống người dân, hiện giờ đôi mắt kia lại cực kỳ giống ru – bi, càng nhìn càng thấy tham lam cùng quyến rũ, quả thực là một yêu nghiệt………..Mộc không khỏi nghĩ, đừng hiểu lầm, Mộc không phải đang ghen, Mộc chính là cảm thấy được nữ vương thông qua An Sắt nhìn một người nào đó………..

“Tiểu An Sắt, bộ mặt thực của ta chỉ có ngươi biết, ha hả……….”

An Sắt cười khẽ.

Đương nhiên, bởi vì ta thừa kế huyết thống của ngài.”

“………….Ha hả, nhưng mà ta cảm thấy được ngươi càng giống người phụ nữa kia, một tiểu cô nướng bốc đồng.”

“Ngài là nói mẫu thân của ta sao?”

“Ân, ta thực thích mẫu thân của ngươi, nàng thực thông minh…………”

“Nữ vương! Cái đó và tương lai của tam đại gia tộc chúng ta có quan hệ gì sao? Loại đề tài này tốt nhất không cần bàn tiếp.”

An Sắt nhíu mày, Mộc cẩn thận đưa tay nắm lấy tay An Sắt, ý muốn cho hắn một chút an ủi.

Nữ Vương nhìn qua, cười, thật là yêu nghiệt. Mộc nháy mắt bị mê hoặc.

Cuối cùng chỉ nghe thấy, nữ vương đối An Sắt nói: “Biết vì cái gì ngay cả Duy Khắc cùng Hạ Thụ đều chống cự không được huyết thống của ta, mà ngươi, lại có thể ngăn cản, thậm chí phản kháng.”

Nữ vương tạm dừng một chút, nhếch môi nở nụ cười, lộ ra răng nanh tham lam: “Bởi vì mẫu thân ngươi chính là con gái của ta nga.”

Con gái? Mẫu thân An Sắt là con gái nữ vương!

“Đừng có mà nói đùa!” An Sắt đập bàn, nó liền náy, Mộc sợ đến mức run lên.

“Ngay từ đầu, ta đã muốn khống chế gia tộc Andy Lôi Khắc, bởi vì suy nghĩ cảu ngươi cùng phụ thân mình giống nhay, muốn diệt trừ ta, muốn độc chiếm huyết tộc………….” Nữ vương liếm liếm môi dưới, lấy tay phủi bụi trên quần áo xuống đất.

An Sắt nheo mắt, tay nắm thành quyền, xem ra nữ vương đều biết, không hổ là nữ vương, nhưng mà phụ thân lại có cùng suy nghĩ với hắn, nguy hiểm! Lúc này chỉ có thể quan sát động tác nữ vương.

Là chết? Hay là sống?

Nữ vương hiện tại đã nắm mộ nửa mạng của An Sắt………..

“Ai nha, không cần sợ hãi ta tiểu An Sắt thân ái. Máu của ngươi cùng của ta gần nhau. Năm đó phụ thân ngươi muốn phản ta, cưới cùng ta đem đứa con gái cảu mình, nga, là mẫu thân ngươi, dắp xếp vào bên người phụ thân ngươi, để cho phụ thân ngươi yêu thương nàng, nhưng không nghĩ đến mẫu thân ngươi lại phản kháng, ngô đành phải vận dụng loại sức mạnh này, uy hiếp phụ thân ngươi giết nàng……….”

“Ác? Vậy nữ vương bệ hạ rốt cuôc dùng loại lực lượng nào?” An Sắt xoa môi, tận lực tỏ vẻ thoải mái, nhưng mà kiềm chế không được run rẩy trong lòng, kiềm chế không được phẫn nổ, thì ra, tất cả hết thảy đều là bi kịch buồn cười, loại bi kịch buồn cười này lại do nữ vương làm đạo diễn, trách không được mình có thể dễ dàng ngăn cản lực mê hoặc của huyết thôn nữ vương.

Trách không được phụ thân lúc đó lại không phản kháng mà để mình giết hắn, là bởi vì áy náy cùng tưởng niệm đối với mẫu thân sao?

Nữ vương, cho dù ta rơi vào địa ngục, cũng sẽ mang theo ngươi, không! Bản thân chúng ta vốn thuộng địa ngục!

Nữ vương nhẹ nhàng vuốt tóc mình, một đầu tóc màu đỏ dao động, cảm giác như là máu đang chảy xuống.

Đảo mắt, tay nữ vương liền nắm cổ An Sắt! Trong chớp mắt, Mộc đều không thấy rõ là đã xảy ra chuyện gì.”

“Uy! Ngươi muốn làn gì………………..” Mộc thấy An Sắt nhíu chặt mày, An Sắt muốn chống cự nhưng lại không có biện pháp làm cho toàn thân phát run, giống như giãy dụa khi đang bị trói, Mộc phát giác mình cũng không thể động đậy, ngay cả nói chuyện cũng không thể.

Thần! Nữ vương chẳng lẽ là lần sao?!

“A nha a nha! Đứa nhỏ nhân loại này thực sự rất đáng yêu.” Hắn nâng mày, một tay đặt trên cổ An Sắt, móng tay đỏ tươi như muốn cắm vào.

Mộc thấy run sợ trong lòng, đôi mắt giật giật.

An Sắt dùng sức giãy, hắn hiểu được nữ vương có năng lực cường đại, không phải súng ống đạn dược, cũng không phải công nghệ cao, mà là loại năng lực lấy một địch vạn, đáng giận! Chết tiệt! “Nữ vương, ngươi rốt cuộc có mục đích gì!”