Thiếu Niên Tu Chân Xuyên Qua Cơ Giáp

Chương 19: Phiền não




“Bộ dạng anh sao trông mặt ủ mày ê vậy?”, Lương Mạn nhận lấy áo khoác của Thạch Bằng, treo ở giá áo trên cửa.

Thạch Bằng thở dài một hơi, đem máy móc vác trên vai đặt xuống mặt đất.

“Thứ này không biết hỏng ở chỗ nào rồi, hôm nay lúc làm việc đột nhiên bốc khói lên, anh sợ tới mức không nhẹ. Tắt máy được một lát, sau đó anh cũng không dám mở lại nữa.”

“Gọi người xem qua chưa?”, Lương Mạn có chút đau lòng nhìn cái máy có chút cũ nát này, thứ này đã theo nhà bọn họ rất nhiều năm rồi.

“Xem rồi, nói là linh kiện chủ chốt ở trung ương bị cháy, hắn không thể sửa lại được, bảo anh mua một cái khác đi”, Thạch Bằng đầy mặt đau khổ, “Đây chính là vấn đề lương thực a, thứ này lại bãi công, trước khi mua cái mới anh cũng chỉ có thể nghỉ ngơi thôi.”

“Hơn nữa, loại máy này……”

Một kiện cơ khí khai thác quặng giá đều vô cùng xa xỉ, hai cái máy lúc trước đều là tiền bọn họ tích cóp đã lâu mới mua được, lúc này cái máy này lại hỏng nữa, khiến cho bọn họ lại phải mua một cái nữa, thật sự là rất đau lòng, đặc biệt khi tình trạng kinh tế của họ vốn đã vô cùng không tốt.

Mua một cái cơ khí khai thác quặng, toàn bộ tiền tiết kiệm còn lại của bọn họ trên cơ bản liền hoàn hoàn khô kiệt.

Suy xét đến con lớn đang đi học xa ở Tương Vương Tinh còn có phải chăm sóc con nhỏ, Thạch Bằng thật sự là có chút không quyết tâm nổi.

Nhưng nếu không mua thì không còn cách nào, đây chính là công cụ mà ông làm việc, không có thứ này, ông thậm chí đến cả nguồn thu nhập cũng không có.

“Đừng nghĩ nhiều như vậy”, Lương Mạn tuy rằng cũng rất đau lòng, nhưng vẫn khuyên giải an ủi nói, “Tiền không có có thể lại để dành, hơn nữa cái máy này ban đầu vốn đã có chút dài quá, đã sớm nên thay đổi rồi.”

Thạch Bằng cầm lấy bàn tay Lương Mạn đặt trên vai ông, vẻ mặt không muốn, “Nếu là có thể sửa chữa được thì tốt rồi.”

“Cái gì có thể sửa chữa vậy ạ?”, Ninh Hữu lúc này cũng vừa trở về nhà, nghe thấy vợ chồng Lương Mạn nói chuyện, vẻ mặt tò mò đi lại.

Vừa thấy đứa con nhỏ nhảy nhót trở về, tâm trạng Lương Mạn vốn có chút trầm xuống lúc này lập tức tốt lên.

Từ trong tay cậu nhận lấy một khối quặng đồng mỗi ngày trước sau như một, nhẹ nhàng nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ đô đô thịt, cười nói, “Cái máy khai thác quặng kia của lão ba con hỏng rồi, cần phải đổi cái mới.”

Ninh Hữu bừng tỉnh, gật gật đầu.

“Ba đang nói là muốn đem cái máy kia sửa chữa lại phải không?”

“Đừng nghe ông ấy nói bừa, vốn là muốn như vậy, nhưng là Vương sư phụ chuyên môn sửa chữa cũng đã nói, linh kiện chủ chốt trung ương của thứ này hỏng rồi, căn bản không cách nào sửa được”, Lương Mạn nói.

Ninh Hữu chớp chớp mắt, đi tới bên cạnh cái máy kia, “Con có thể xem chút được không?”

“Đứa nhỏ này, một cái máy hỏng như vậy rồi thì còn chú ý cái gì, thích thì lấy chơi đi”, Thạch Bằng tuy rằng nói như vậy, nhưng rất rõ ràng trên mặt ông vẫn là rất đau lòng.

Ở trong cái nhà này, trừ bỏ tức phụ cùng bọn nhỏ, bảo bối nhất của ông chính là cái máy này, địa vị của nó thậm chí còn ở trước bản thân ông nữa.

Ninh Hữu tự nhiên là nhìn ra lão ba nhà mình đối với cái máy này rất quý trọng, động tác xem xét máy cũng vô cùng cẩn thận.

Linh thức của cậu chậm rãi khai mở, xem xét tình trạng bên trong máy móc một chút.

Chỗ trung tâm cái máy này có một khối phạm vi nhỏ đều bị cháy thành một mảnh đen, rất rõ ràng là đã bị thiêu hủy.

Mà trong đó, cái thiết bị trung ương kia bởi vì nhiệt độ quá cao làm hòa tan, hiện tại đã trở thành một bãi vật thể không ra hình dạng dính ở trên bản tuyến đường.

Hiểu rõ vấn đề trong đó, Ninh Hữu thu hồi linh thức của mình.

Cậu rũ mí mắt xuống, trầm mặc trong chốc lát.

Sau đó thật cẩn thận mở miệng.

“Cái kia, ba, mẹ, cái này có thể cho con thử một chút không? Có khi con có thể đem nó sửa lại được.”

Lúc nói những lời này, Ninh Hữu có chút thấp thỏm, đôi mắt thậm chí không dám nhìn vợ chồng Lương Mạn.

Nếu là bọn họ hỏi mình vì sao lại muốn làm như vậy, cậu nên trả lời như thế nào?

Cậu tuy rằng muốn đem chuyện của mình rõ ràng mười mươi hoàn toàn nói cho bọn họ, lần này đã hạ quyết tâm làm việc này cũng là có ý tứ chậm rãi đem mọi việc tiết lộ cho bọn họ biết, nhưng là nếu bọn họ thật sự hỏi, cậu lại không biết phải trả lời như thế nào.

“Thật sao?”, Vợ chồng Lương Mạn đều vô cùng cao hứng, hai người không có một tia chần chờ, “Vậy thì thật tốt quá!”

Thạch Bằng kéo Ninh Hữu đến trước người, vẻ mặt vui mừng, “Tiểu Hữu con liền cầm đi sửa đi, cần cái gì thì nói với ba ba, ba tìm đến cho con. Sửa không tốt cũng không sao, con cứ yên tâm lớn mật làm đi.”

Nhìn thấy hai người phản ứng như thế, Ninh Hữu cũng hết sức vui vẻ, chút lo lắng về chuyện này toàn bộ đều tan thành mây khói.

“Được! Con nhất định sẽ tận lực!”

Ninh Hữu mi mắt cong cong, cười vô cùng vui vẻ.

————

“Tiểu Hữu, thật sự không cần ba chuyển qua cho con sao?”, Thạch Bằng lo lắng lại thêm đau lòng.

Trên vai Ninh Hữu khiêng cái máy lớn cùng cậu không khác biệt lắm, nhẹ nhàng lắc lắc đầu, cười nói, “Ba ba đừng lo lắng, cái này một chút cũng không nặng.”

Nhìn Thạch Bằng còn có chút không tin, Ninh Hữu dứt khoát khiêng máy nhảy nhót vài cái, thấy Thạch Bằng hãi hùng khiếp vía.

“Được rồi được rồi, Tiểu Hữu con đừng nhảy nữa, nếu là cảm thấy nặng thì nói với ba.”

Ninh Hữu gật đầu, “Ba ba nhanh đi đi, ba đã giúp con đưa đến trước quặng mỏ rồi, còn đoạn đường ngắn như vậy, con đi một chút là đến nơi.”

Thạch Bằng tuy rằng vẫn có chút không yên tâm, nhưng vẫn gật đầu, mỗi bước đều lưu luyến rời đi.

Cũng không biết vì cái gì Tiểu Hữu lại một hai phải đến cái quặng mỏ này để sửa máy, bất quá khẳng định chuyện này có quan hệ với chút bí mật nhỏ của đứa con nhỏ, Thạch Bằng tôn trọng bí mật của hài tử, tuy rằng trong lòng nghi hoặc nhưng cũng không hỏi.

Nhìn thấy Thạch Bằng rời đi, Ninh Hữu liền trực tiếp khiêng cái máy đối với cậu mà nói có chút lớn kia, nhẹ nhàng tiến vào bên trong quặng mỏ.

Tuy rằng cậu không phải tu chân giả chuyên môn luyện thể, nhưng là tố chất thân thể của cậu so với người bình thường thì vẫn tốt hơn nhiều, đồ vật chỉ một trăm tám mươi cân như vậy, dưới cái nhìn của cậu khiêng lên bất quá so với cầm một tờ giấy cũng không khác biệt lắm.

Lại lần nữa tới địa phương mình chuyên môn tu luyện.

Từ khi Ninh Hữu đem mũ giả lập đặt ở bên vách tường này, cậu liền đem địa phương này dọn dẹp sạch sẽ một chút, làm nơi tu luyện của mình.

Còn bố trí một ít trận pháp phụ trợ.

Tác dụng chủ yếu cũng chỉ là hút bụi và tĩnh tâm.

Từ lần trước khi cậu đem mạng giả lập luyện hóa một phen đã qua một tháng, trong khoảng thời gian này, thông qua tu luyện cậu đã đem toàn bộ linh khí lúc trước đã tiêu hao hoàn toàn bổ sung lại.

Khiến cho Ninh Hữu cảm thấy cao hứng chính là, trong lúc đó bởi vì cậu lại một lần nữa thất thần trong lúc tu luyện, một tia linh khí tuần hoàn trong đan điền không cẩn thận đi nhầm quỹ đạo, Ninh Hữu đúng lúc phản ứng lại, lại phát hiện quỹ đạo sai lầm này cực kỳ quen thuộc.

Sau đó cậu làm một thử nghiệm lớn mật.

Cậu mặc kệ nội linh khí trong đan điền tự mình y theo trực giác hoặc là nói để cho bọn chúng tùy ý lưu động, sau khi trải qua một vòng hoàn toàn khác biệt với lúc trước, Ninh Hữu càng thêm khẳng định loại cảm giác quen thuộc này.

Cậu khẳng định ở thời điểm nào đó cậu đã vận chuyển qua cái quỹ đạo này.

Mà đồng thời với loại cảm giác quen thuộc này chính là, tốc độ hấp thu thiên địa linh khí so với trước kia nhanh gấp trăm lần.

Sau khi phát hiện ra sự bất đồng này, Ninh Hữu liền sửa đổi lộ tuyến vận chuyển linh khí trong đan điền của mình.

Thời điểm bắt đầu còn có chút khó khăn, dù sao Ninh Hữu cũng đã dựa theo lộ tuyến trước kia tu luyện gần trăm năm rồi, nhưng mà dưới sự khống chế của linh thức cường đại, trải qua mươi ngày không sai biệt lắm, Ninh Hữu liền đã quen thuộc với loại phương thức vận chuyển linh khí này.

Mà tốc độ hấp thu linh khí của cậu cũng trở nên nhanh hơn rất nhiều.

Thẳng đến hôm nay, toàn bộ linh khí trong cơ thể lúc trước cậu đã hao phí lúc này mới hoàn toàn được bổ sung lại.

Từ sau khi linh khí tốc độ hấp thu trở nên nhanh chóng, Ninh Hữu liền vô cùng kinh hỉ.

Chuyện này có nghĩa, về sau thời điểm cậu sử dụng thiên địa linh khí không cần phải cẩn thận như trước nữa.

Quan trọng nhất chính là, cậu có thể thỉnh thoảng luyện khí một lần!