Thiếu Nữ Bệnh Thần Kinh

Chương 22: Halloween (2)




"Cậu..."


"Cậu..."


"Họ..."


"Họ..."


Levy và Harry nhìn nhau, cùng mở miệng, sau đó cả hai phá lên cười.


Họ nhìn Ron và Jessica ở đằng xa, cả hai cùng chung một tâm trạng nên liền có chủ đề chung để nói chuyện.


"Từ khi nào Harry nhỉ?"


Levy giả vờ ôm cằm đăm chiêu.


"Mình cũng không biết!"


Harry lắc đầu, tóc đen trên đầu cậu theo đó phất phơ, kết hợp với nét trẻ con phính phính của cậu, đáng yêu hết sức.


Levy không nhịn được mà lén thò cái tay hạnh kiểm xấu của mình ra, ý đồ xoa nhúm tóc xù ấy.


Hihi, một chút mê sắc đẹp thôi mà nhỉ?


Chắc không sao đâu ~


"Tiệc sắp bắt đầu rồi Levy, cậu ở đây với thằng đần Harry này làm gì, về bàn ngồi đi"


Bỗng có một cánh tay với vạt áo chùng màu xanh lá đè lại tay cô, ngăn cản Levy thực hiện ý đồ xấu.


Levy ngơ ngẩn.


Một chút nữa thôi mà ~~ ಠ╭╮ಠ


Nhìn người bên cạnh là Draco, chút cáu kỉnh nho nhỏ của Levy bay mất.


Draco cũng đẹp lắm đó (◕︿◕✿)


Levy lập tức hạ cờ theo giặc, cười ngu ngốc xoa xoa bàn tay mềm của cậu nhỏ.


Draco đang mải khiêu khích, mắt to trừng mắt nhỏ với Harry, nên cũng để mặc cô bé bên cạnh làm loạn.


Một lúc sau...


Đem tâm trạng chiến thắng, Draco chủ động nắm tay Levy kéo về dãy của Slytherin. Lúc về đến nơi, cậu thả ra, không chút để ý cùng cô ngồi một chỗ.


Mấy người thích hóng chuyện ở các dãy bàn nhìn hai người họ chằm chằm, thấy như vậy, thì thầm bàn tán.


Levy nghe thấy đôi chút, chột dạ nhìn sang rồng nhỏ, thấy cậu vẫn thản nhiên hi hi ha ha khoe chiến tích với hai đồng bọn mập mạp Goyle và Crabbes thì khẽ thở phào nhẹ nhõm, mặt khác len lén lấy tay phải đập lên tay trái, lòng tự trừng phạt:


Cho chết mày cái tay này!


Sờ mó lung tung!


Bé ấy mới 11 tuổi thôi đấy!


Levy tưởng tượng bản thân ngồi trơ vơ sau song sắt lạnh lẽo, sợ hãi nuốt nuốt nước miếng.


Vẫn nên cứu Tom sớm sớm thì hơn a ~~


Da của Tom nhất định cũng mềm như vậy. Chậc, tính ra cậu ấy bây giờ mà vẫn hoàn hảo thì đã lớn hơn cô rất nhiều, không biết cậu ấy có cơ bụng không nữa ~~✧\(>o<)ノ✧


Levy lại bay bổng với đám mây yy, Draco bên cạnh giật giật khóe mắt, không lưu tình đập vô đầu Levy một phát.


Levy uất ức trừng cậu, đáng thương hề hề cầm miếng bánh bí ngô lên nhai an ủi.


Kì ba đã qua, Levy sau khi nuốt miếng bánh cuối cùng xuống bụng thì suy nghĩ về việc chính của cô đã online trở lại.


Các giáo sư đã lục tục ngồi vào chỗ ngồi, cụ Dumbledore cũng đã tới, duy chỉ có bóng dáng của Quirrell thì không có, đúng như trong dự đoán của Levy.


Tuy cô xuất hiện, nhưng vẫn không tác động mảy may cốt truyện cốt lõi. Bằng cách nào đó, câu chuyện vẫn lặng lẽ vận hành, Levy chỉ có thể dựa vào việc lách qua những kẽ hở nhỏ để nắm bắt cơ hội thực hiện kế hoạch.


Như sự kiện hiện tại, Levy sẽ tranh thủ lúc hỗn loạn xảy ra, chạy theo Harry và Ron, cứu Hermione, từ đó cố gắng dung nhập vào bộ ba ấy, truy tới vị trí của căn phòng có chú chó ba đầu của Hagrid, để kịp thời can thiệp, bắt lấy mảnh hồn của Tom.


Cả kế hoạch đặt ra, tuy Levy có chút ăn năn vì làm bạn với mấy cô bé cậu bé này chỉ vì lợi dụng, nhưng suy cho cùng, cô cũng sẽ không hại đến họ, cô chỉ muốn cứu bạn mình mà thôi, chắc hẳn mấy đứa bé tốt bụng ấy cũng sẽ hiểu giúp cô đôi chút.


Levy ôm tay, im lặng nhìn mọi thứ diễn ra, ánh mắt cô lướt qua Quirrell ngã trên sàn và tràng cảnh hỗn loạn sau khi hắn nói, đôi chân nhỏ bé khéo léo luồn qua mọi người, kéo hai người Harry và Ron chạy theo một hướng khác trước khi tất cả ổn định lại.


"Hộc...chúng ta...cậu dẫn bọn tớ đi đâu vậy Levy?"


Harry chống vào hai đầu gối, thở hồng hộc hỏi cô bạn Levy trước mặt mình. Ron đồng dạng thắc mắc, không thở ra hơi, cậu ta chỉ sợ Levy dẫn hai cậu chạy loạn rồi đụng phải gã khổng lồ kia thôi.


"Các cậu có thấy Hermione đâu không?"


Levy cúi đầu, ổn định hơi thở, vuốt thẳng chiếc cà vạt bị vắt ngược lên vai.


"Hermione sao? Bọn mình cũng đang thắc mắc, cả buổi tối ngày hôm nay bọn mình không thấy cậu ấy rồi"


Harry và Ron câu được câu không trả lời. Levy tặc lưỡi, cảm nhận rung động ầm ầm như tiếng bước chân trên sàn nhà, không nói nhiều liền lần nữa kéo cả hai chạy như điên.


"Đi đâu vậy Levy, mình...mình hết hơi mất!"


Harry la to, kính trên mũi cậu bé xốc xếch như muốn rơi xuống.


"Cứu Hermione, cậu ấy ở nhà vệ sinh nữ"


Levy trả lời, giọng nói của cô vì do đang chạy nên có chút tán loạn.


"Làm sao cậu biết?"


Ron thắc mắc, duy trì chạy theo.


Levy nhếch khóe mắt, nói:


"Khi chiều tớ đi ngang qua liền thấy hai cậu nói gì đó, cậu ấy nghe được, xong chạy thẳng vào phòng vệ sinh đến giờ không ra, mình thấy nguy cơ con quái vật khổng lồ kia vào nhà vệ sinh rất cao, nên mới lôi mấy cậu giúp mình đi cứu cậu ấy!"


Harry và Ron ù ù cạc cạc vừa nghe Levy giải thích, vừa nhanh chân đi đến phòng vệ sinh nữ.


Levy dẫn đầu xông vào bên trong, sau đó là Harry và Ron.


Kích cỡ to lớn và bộ dạng xấu xí của người khổng lồ bên trong làm Levy khựng lại, đứng hình. Cứu...hấp diêm mắt! ( : ౦ ‸ ౦ : )


Hai cậu bé phía sau bị Levy dừng bất bất ngờ mà trước sau đâm sầm vào nhau, cả ba té đau điếng trên đất.


Levy tỉnh, đánh mắt thấy bóng dáng nho nhỏ với máu tóc nâu xù đang hoảng sợ tựa vào thành bồn cầu phía xa, liền biết đó là Hermione mình tìm, cô không lưu tình đạp hai cậu nhóc ra khỏi người, bò dậy, nhỏ giọng với cô bé:


"Hermione! Tớ là Levy, cậu phải giữ bình tĩnh nhé"


Hermione không biết cô bé tóc ngắn xinh đẹp ngoài cửa với Harry và Ron là ai, nhưng tình huống khiến cô bé tự nguyện tin tưởng, nuốt khan nước bọt, gật nhẹ về hướng Levy.


"Rồi, ổn rồi, bây giờ cậu đi từ từ thôi, tốt nhất là không tạo ra tiếng động, lại chỗ mình nào"


Levy hơi khom lưng, hai tay ra giấu im lặng, chỉ chỉ con quái vật như bị mù chậm chạp cách họ rất gần, hướng dẫn Hermione.


"Levy ơi, chúng mình nên làm gì?"


Harry căng thẳng, run rẩy rút đũa phép, ánh mắt không tự chủ được hướng về người bình tĩnh nhất ở đây, chờ cô chỉ cho bản thân phải biết làm gì.


Levy đánh mắt qua, nói:


"Cậu với Ron dùng đũa phép, còn nhớ phép ngủ say mới học không, bắn thật nhiều vào người nó nhé, chú ý, nhỏ giọng thôi"


Hardy và Ron không hẹn mà cùng gật đầu. Khi Hermione sắp đến sát bọn họ, Ron bị tiếng đập phá của con quỷ dọa sợ, trượt tay phóng một câu chú không rõ vào nó.


Gào!!!!!!


Trời đất lay động, trên trần còn rớt ít bụi xuống, Hermione nhào qua chỗ Levy, được cô bảo vệ sau lưng, cả đám hứng trọn cơn thịnh nộ của quỷ khổng lồ.


"Bùa ngủ quên!"


"Bùa ngủ quên!"


Âm thanh của Harry, Ron, Hermione và cả Levy vang lên, chống lại cái gào mang theo hơi thối của con quỷ.


"Uỳnh!"


Một phát trúng một đống bùa ngủ quên, con quỷ chưa làm nên tích sự gì lăn đùng ra đất, suýt nữa thì đè cả đám xuống đất, cũng may tránh kịp!


Âm thanh chạy đông đúc mà vội vàng vang lên ngoài cửa hông theo y dự tính. Levy rốt cuộc buông lỏng, nhận ra bản thân vậy mà tim đang run rẩy đập như bay, hai đầu gối thì mềm oặt khuỵu xuống.


Xong rồi sao?


Levy nhếch lên nụ cười tươi rói, xinh đẹp vô ngần, Hermione đang thở gấp bên cạnh, lơ đãng nhìn thấy, trái tim bé nhỏ đánh thịch một cái, hoàn toàn không biết, chính vào thời khắc này cô bé đã rung động, để rồi sau này khi nhận ra mới ảo não vô cùng.


----


Gỗ: mỏi tay quá ahuhu 😭
Các bảo bối nhớ vote và comt nhiệt tình ủng hộ cho sự khả ái này của tui nhé!