Thiếu Nữ Bệnh Thần Kinh

Chương 28: Chúa Tể Hắc Ám rất không hiểu




Kí túc xá Slytherin...


Levy nhanh nhẹn như một con mèo lẻn vào trong phòng ngủ, tháo áo khoác, nhìn Jessica đang nằm ngủ say sưa trên giường của cô bé, cô thầm thở phào nhẹ nhõm, bóng người bé nhỏ trong cái sáng yếu ớt của phòng ngủ, nhỏ giọng nói xin lỗi, rồi phủ liền hai lần bùa ngủ vào người bạn của mình.


Tất cả xong xuôi, thì Levy lúc này mới hoàn toàn thả lòng người, thở hắt ra, lôi chiếc hộp mà bản thân vẫn luôn ôm chặt ở trong lòng ra, yêu thích không buông tay vuốt ve hoa văn phức tạp trên đó.


Hộp gỗ như có linh tính theo từng cái vuốt ve của Levy run mạnh lên. Rốt cuộc thì lần này cô đã không bỏ lỡ, cũng phát hiện ra chiếc hộp nhỏ trong lòng còn biết cử động.


Giây phút, hai mắt của Levy sáng bừng, như chứa cả hệ ngân hà lấp lánh trong đó, khóe môi kéo ra nụ cười...ừm...bỉ ổi...(o'∀'o)


Hớ hớ hớ, có phải Tom bé yêu đang phản ứng lại với sự "yêu thương" của cô không?


Levy lại vuốt vuốt, chiếc hộp lại càng run lợi hại.


Chính là như vậy rồi! (☆▽☆)


Levy cười khà khà, trêu tức vuốt ve rồi lại vuốt ve thêm mấy cái, chiếc hộp trong lòng cô run bắn, mãnh liệt dùng dằng nhảy ra khỏi cặp móng heo của cô, sau một hồi, nằm im lìm.


Levy bất ngờ, khóe môi nhếch lên độ cung chưa từng thấy.


Mẹ ơi ╰(▔∀▔)╯, dù có qua bao nhiêu năm, Tom của cô vẫn đáng yêu như ngày đầu nha ~~~


Levy cúi người, tính nhặt trở lại để tiếp tục dày vò.


Bàn tay cô duỗi ra, mắt thấy hộp gỗ sắp lại bị bắt lấy trong tay. Thì đột nhiên, chiếc hộp gỗ đang nằm im giãy lên một cái, vô tình khiến năm ngón tay của Levy chọt dính thân hộp, mà trong đó, có một ngón trực tiếp chạm vào nút tròn có ẩn chứa cơ quan để mở.


Bụp!


Nắp hộp mở!


Một bóng đen nho nhỏ nhanh như chớp lao ra, đụng đông đông đụng tây, ý đồ muốn chạy thoát.


Levy đơ ra, nhìn cả quá trình, vẫn chưa biết phản ứng như thế nào.


Cuối cùng,


Bóng đen nho nhỏ kia nhận ra không thể xuyên qua tường để chốn, liền kinh hách co rút lại chỗ khuất nằm giữa cạnh giường và viền tủ trang điểm.


Lúc này Levy mới từ từ thu tay lại từ vị trí lúc nãy, đôi mắt nhỏ thâm thúy nhìn vào nơi mà nó đang chốn, chậm rãi mở miệng cười ranh mãnh:


"Tom bé yêu ơi ~ "


"Voldy bé yêu ơi ~ cậu chạy không thoát khỏi Levy đâu hihi ~"


Chân của cô không vội mà bước từng bước qua đó, hai tay xoa vào nhau, đôi mắt sáng dọa người, trông hệt như một tên biến thái bỉ ổi.


Dần dần, Levy áp sát đến, bóng đen đã không còn chỗ để lùi nên chỉ có thể đang nép lại càng nép chặt hơn.


Bước...


Bước...


Rồi lại bước...


Rốt cuộc Levy cũng thấy rõ dáng vẻ của Tom nhà mình.


Ngay lập tức...


(☆▽☆) Á a a a a a.....


(つ≧▽≦)つ Moe quá hu hu ~~~~~


Chúa Tể Hắc Ám Lord Voldemort - từng là Tom Mavolo Riddle bé nhỏ - lúc này chỉ còn cao khoảng hai thước (=60cm ), đầu trọc lóc bóng loáng, mắt màu đỏ to long lanh, lúc này đang vừa cảnh giác vừa ủy khuất nhìn về Levy đang lại gần.


Trên hai má bánh bao có làn da vốn trắng xanh hiện lên hai mạt hồng hồng khả ái, lúc Levy lại gần càng hồng hơn.


Chiếc mũi bẹp thành hai khe hở cũng biến về dạng mini, trông hợp mắt hẳn, cẳng tay cẳng chân thì ngắn ngủn, thân hình bé bé giấu sau chiếc áo chùng đen rộng thùng thình của người lớn, cả thân hình bán trong suốt bay lơ lửng, cách mặt sàn độ một chút.


Levy ngắm ngắm rồi lại ngắm ngắm, tặc lưỡi thở dài, ngay lập tức vứt bỏ liêm sỉ như vứt một chiếc áo, bùm một cái hóa thành cầm thú, nhào qua xoa xoa nắn nắn hai đoàn mềm mại trên khuôn mặt ấy, miệng chu ra suýt xoa:


"Hiu hiu, đáng yêu chết mất!"(o'∀'o)


"Cô cái người kì lạ này, buông tôi ra, tôi là nam đấy, là nam!!!"(#'皿')


Người bé nhỏ trong lòng Levy vừa tránh móng heo của cô, vừa tức tức hét lên, hắn còn chưa hết ngại dưới sự sờ mó của cái người điên lúc còn đang ở trong hộp đâu.


Đường đường là con gái, sao lại như vậy chứ. Mặc dù hắn biết hắn rất đẹp trai. Nhưng như vậy là không được đâu ಠ╭╮ಠ


Levy thỏa mãn cọ cọ một hồi, lặng lẽ cảm giác được lấp đầy trong một góc của linh hồn, hạnh phúc híp mắt.


Rốt cuộc sau ngần ấy thời gian, hai người bọn họ cuối cùng cũng gặp lại.


Levy cười cười, lại ôm linh hồn nhỏ trong lòng chặt thêm một chút, nước mắt tự dưng rơi xuống thành dòng.


Sao vậy?


Cô đang vui mà nhỉ?


Levy nâng viên ngọc trai từ nước mắt của mình hóa thành lên ngắm nghía.


Phải rồi...


Cô đang hạnh phúc đến phát khóc...


Levy quan sát mảnh linh hồn trong ngực, cùng biểu cảm sinh động của cậu. Hôn bẹp một cái lên trán người ấy, trong lòng thầm cảm thán vị giả kim ở Knockturn thật sự vô cùng tài ba.


Hộp đựng linh hồn là một chế tác dùng để chứa đựng linh hồn, giúp giữ linh hôn của người mới mất ở lại bầu bạn với người dùng hộp.


Tuy nhiên, nó lại có một nhược điểm. Đó là sau khi linh hồn thành công tiến vào hộp, sẽ tạm thời quên đi mất kí ức khi mình còn sống.


Nó như cánh cổng vậy, mỗi lần đi qua là một lần mất đi kí ức.


Khi linh hồn đã được kí khế ước sẽ mất kí ức một lần.


Khi chủ nhân của chiếc hộp lựa chọn giải thoát cho linh hồn để họ triệt để ra đi thì linh hồn lại mất đi kí ức lúc còn sinh hoạt trong hộp, đó chính là lần hai.


Còn về vấn đề nhận thức.


Linh hồn con người khi thành công tiến vào phía trong hộp, đại khái giống như khái niệm "lập trình" của bên Muggles vậy.


Hộp sẽ tự động khiến người đó có được lượng kiến thức cơ bản ở độ tuổi mà khi linh hồn ấy còn sống, bên cạnh đó giữ lại tính cách bổn nguyên của họ, cứ thế mà sinh hoạt.


Một đặc điểm đáng khen ngợi nữa của hộp đựng linh hồn nữa là linh hông khi còn trong hộp sẽ rất giống một cơ thể thực chất, chỉ có điều là họ biết bay và thân hình bị trong suốt.


Như vậy có nghĩa là, linh hồn ở trong ngực của Levy bây giờ đây chính là Voldemort phiên bản thanh tẩy độc ác, toan tính. Vì do Voldemort của Levy hiện tại chỉ là một mảnh hồn của bản thể, nên linh hồn khi tụ lại trong hộp chỉ có thể còn một chút xíu như hiện tại.


Levy phải nói là rất rất thích điều đó. Vì điều đó có nghĩa, cô sẽ không phải cố làm công tác tư tưởng thì mới có thể lại gần sờ mó ôm ôm cậu bé nhà mình nữa! ╰(▔∀▔)╯


Levy kích động chơi đùa với Voldy phiên bản tinh khiết cả mấy tiếng, đến tờ mờ sáng, rốt cuộc cô không gắng gượng được nữa, cho cậu vào hộp cất đi, ôm lấy, chìm vào mộng đẹp....


----
Gỗ: :3 cuối cùng cũng có chút ngọt trong series chương của tui *chấm chấm nước mắt*
Cầu comt, cầu vote lấy động lực đăng nốt hai chương nha cả nhà ô la la 😘🎉🎉