Thiếu Phu Nhân Vô Lại

Chương 775: Tiểu Tịch, em mang thai! 【6】




Chính anh cũng không biết rốt cuộc mình mất bao nhiêu khí lực, mới hỏi được một câu nói kia.

Đã hỏi xong, anh cũng cảm giác toàn thân vô lực, kiệt sức, anh nhìn chằm chằm ánh mắt hộ sĩ, dừng hô hấp, đang chờ đáp án.

Hộ sĩ không có lên tiếng, âm điệu Tịch Giản Cận cũng theo đó run rẩy lên, nắm bả vai hộ sĩ, vội vội vàng vàng dò hỏi: "Cô ấy ra sao? Cô ấy ra sao rồi? Có phải đã xảy ra chuyện hay không?"

Tịch Giản Cận nghe được thanh âm tim của mình, trong nháy mắt chìm đến đáy cốc.

"Giải phẫu xuất hiện vấn đề sao? Cô ấy đã xảy ra chuyện? Cô không biết..."

Tịch Giản Cận nghĩ cũng không dám nghĩ, chẳng qua là cảm thấy toàn thân đều rét lạnh một mảnh, anh cảm thấy đầu óc của mình, giống như là bị mây đen che kín, một mảnh âm u...

Cô sẽ không thật sự xảy ra chuyện đi...

Nếu như cô xảy ra chuyện gì, vậy anh...

Ngón tay Tịch Giản Cận cũng bắt đầu run rẩy, âm điệu của anh căn bản không cách nào vững vàng, mãi cho đến phía sau mình có người đụng một chút, thấy người bưng túi máu tươi, hướng trong phòng giải phẫu đi tới, ngay sau đó, Tiểu Bảo bị đẩy ra, đưa vào phòng chăm sóc đặc biệt, Vick tiên sinh cùng Hàn Như Y cùng ở một bên, vào phòng bệnh, Tịch Giản Cận lăng lăng ngây ngốc đứng ở nơi đó, nhìn cửa phòng giải phẩu, ở trước mắt của mình, lại một lần nữa nặng nề đóng lại.

Phát ra tới thanh âm nặng nề.

Thoáng cái đánh vào đáy lòng của anh.

Tại sao cô không đi ra ngoài? Tại sao muốn bưng máu đi vào? Chẳng lẽ cô...

Tịch Giản Cận toàn thân lạnh lẽo.

Nhưng là dần dần anh đã khôi phục bình tĩnh.

Chẳng qua là ngưng mắt nhìn cái cửa phòng giải phẩu, ánh mắt biến thành màu đỏ sậm.

Anh cảm giác được thân thể của mình còn lưu lại mùi của cô, cho nên, chắc chắn cô sẽ không gặp chuyện không may, cô sẽ không rời đi...

Anh chậm rãi nhắm hai mắt lại, ngón tay khẩn trương đều không thể cong.

Đáy lòng, rét lạnh như băng.

Thời gian từng giọt từng giọt trôi qua.

Tịch Giản Cận vẫn vẫn duy trì một ít cái tư thái đứng ở nơi đó, anh đứng theo tiêu chuẩn quân nhân, lưng thẳng tắp, giống như tính mạng của anh, đều ngưng tụ ở giờ khắc này, kiên nhẫn đợi chờ.

Cũng không biết rốt cuộc qua bao lâu, hình như người tập đoàn Bạc Đế đánh mất kiên nhẫn, vội vàng chạy tới, đứng ở nơi đó, thấy bóng lưng Tịch Giản Cận, mọi người dừng cước bộ lại.

Mà lúc này, Tịch Giản Cận đã giống như là một pho tượng, toàn thân cứng ngắc không cách nào nhúc nhích!