Thiếu Soái Trở Về

Chương 10




Chương 10: Xin Thuốc

Trần Ninh và cả nhà Tống Sính Đình đang không dễ gì mà hòa hợp ăn bữa cơm, hưởng thụ bữa trưa phong phú.

Đột nhiên, điện thoại của Tống Trọng Bân vang lên.

Tống Trọng Bân lấy điện thoại ra nhìn, kinh ngạc nói: “Hả, là anh cả gọi, anh ta gọi làm gì?”

Khóe miệng Trần Ninh giương lên, nhàn nhạt nói: “Nếu con đoán không sai, ông ta có lẽ gọi điện tới xin thuốc.”

Trần Ninh nói rồi, liền lấy viên thuốc được bọc kín ra, đặt lên bàn.

Cả nhà Tống Trọng Bân đều nhớ lại, lúc nãy bọn họ lúc đi ra khỏi bữa tiệc, Trần Ninh đã nói: Tống gia sẽ đích thân tới xin thuốc.

Tống Trọng Bân bán tín bán nghi, bắt máy, còn ấn mở loa ngoài: “A lô?”

Trong điện thoại truyền tới tiếng của Tống Trọng Hùng: “Em hai, bố không được khỏe, em đem viên An Cung Hoàn đó của em tới đi, lập tức.”

Tống Trọng Bân không ngờ anh cả gọi điện tới đúng là xin thuốc, thật sự bị Trần Ninh nói trúng rồi.

Ông kinh ngạc nhìn Trần Ninh một cái, sau đó muốn đồng ý theo bản năng.

Dù sao ông ở trước mặt anh cả, chưa bao giờ dám nói chữ không.

Nhưng Mã Hiểu Lệ lại dùng tay đoạt điện thoại, giận đùng đùng nói: “Ha ha, các người không phải nói An Cung Hoàn của chúng tôi là thuốc ghẻ sao, còn vứt xuống đất, nói để chúng tôi tự uống không phải sao?”

“Nếu các người đã khinh thường quà của chúng tôi như vậy, bây giờ sao lại còn mở miệng đòi chứ?”

“Nếu các người muốn lấy, vậy anh tự mình tới cầu xin chúng tôi đi!”

Bà nói xong, giận đùng đùng cắt đứt cuộc gọi.

Nhưng bà vừa mới cúp máy, điện thoại lại vang lên, vẫn là Tống Trọng Hùng gọi tới.

Bà liền tắt máy, còn chưa hết giận mà đem điện thoại của mình, còn có của Tống Sính Đình cũng tắt hết, sau đó hùng hổ nói: “Lúc nãy còn khinh thường quà của chúng ta như vậy, còn ném quà của chúng ta xuống đất trước mặt bao nhiêu bạn bè thân thích, không cho chúng ta tham gia bữa tiệc, lấy thức ăn thừa cho chúng ta ăn.”

“Bây giờ muốn xin thuốc của chúng ta, còn ngang ngược như vậy.”

“Tôi cứ không thuận theo ý ông ta, hôm nay ông ta không đích thân đến tận nơi xin thuốc, thì nghĩ cũng đừng nghĩ.”

Tống Sính Đình kinh ngạc nhìn Trần Ninh, lúc trước anh nói ông chủ Hoàng sẽ đích thân đến nhà xin lỗi, không ngờ đúng như vậy.

Lúc nãy anh nói người của Tống gia sẽ tới cầu xin bọn họ thuốc, không ngờ bác cả thật sự gọi điện tới xin thuốc.

Cô ý thức được, lời Trần Ninh từng nói, đều thành sự thật.

Cô hoài nghi nhìn anh: “Anh khai thật cho tôi, rốt cuộc có chuyện gì?”

Trần Ninh đang nhiệt tình đút cơm cho con gái, nghe vậy cười nói: “Khai cái gì?”

Tống Sính Đình hừ lạnh: “Đừng giả vờ, anh nói bác cả bọn họ nhất định sẽ tới xin thuốc, anh không giải thích xem anh tại sao lại có thể biết trước được chứ?”

Lúc này, ngay cả Tống Trọng Bân và Mã Hiểu Lệ cũng nhìn chằm anh, bọn họ cũng vô cùng hoài nghi.

Anh mỉm cười giải thích: “Lúc con tặng món quà này, đã nghe nói Tống lão gia bị tam cao, dễ bị đột quỵ các kiểu.”

“Con mới chuẩn bị viên thuốc này, làm quà.”

“Còn việc sao con chắc chắn bọn họ sẽ đến tận nơi xin thuốc, đó là lúc nãy trong bữa tiệc, con thấy ông cụ không ngừng uống rượu mời khách quý.”

“Uống rượu là cấm kị của người bị tam cao, vì vậy con cảm thấy ông cụ chắc chắn sẽ có chuyện.”

“Ông cụ nếu có chuyện, tất nhiên sẽ có bác sĩ nói cho ông ta, An Cung Hoàn là thuốc đặc hiệu. Tống gia muốn cứu ông cụ, chắc chắn sẽ tới tìm chúng ta xin thuốc.”

Tống Trọng Bân và Mã Hiểu Lệ nghe anh giải thích xong đều tỏ vẻ thì ra là vậy.

Tống Sính Đình cảm thấy có vấn đề, nhưng lời của Trần Ninh cũng hợp tình hợp lý, không chút kẽ hở.

Tống Trọng Bân không nhịn được mà hỏi Trần Ninh: “Viên An Cung Hoàn này, thật sự có tác dụng với bệnh tam cao sao?”

Trần Ninh gật đầu: “Đúng thế!”

Mã Hiểu Lệ lại hỏi: “Vậy viên thuốc này chắc đắt lắm nhỉ?”

Trần Ninh mỉm cười nói: “Thuốc cổ của mấy chục năm trước, bây giờ rất ít, buổi đấu giá lúc trước có một viên, giá bán ra một nghìn vạn.”

Một nghìn vạn!

Tống Trọng Bân và Mã Hiểu Lệ còn có Tống Sính Đình đều hít một hơi lạnh.

Tống Trọng Bân vội trả thuốc lại cho anh: “Nếu đã là thuốc quý báu như vậy, vậy cậu mau lấy lại đi.”

Anh lại cười nói: “Thuốc này năm đó cũng chỉ mấy chục tệ một viên, bây giờ đáng tiền là vì mấy người nhà giàu kia thích của hiếm, nâng giá lên cao.”

Tống Sính Đình nói: “Mấy chục tệ của mấy chục năm trước, cũng xem như là thuốc cực kỳ quý rồi. Trần Ninh, thuốc này anh làm sao có được?”

Trần Ninh chớp mắt: “Lúc trước trong nhà để lại, lúc trước thuốc không đáng tiền.”

Mã Hiểu Lệ nói: “Thuốc quý giá như vậy, cậu vẫn nên cất đi.”

Trần Ninh mỉm cười nói: “Tống Trọng Hùng đích thân gọi điện tới hỏi bố viên thuốc này, Tống lão gia có lẽ bị bệnh rồi, viên thuốc này để bố quyết định vậy.”

Ba người Tống Sính Đình nghe vậy, đột nhiên hiểu ra.

Bây giờ ông nội chắc chắn đã đổ bệnh, Trần Ninh định để Tống Trọng Bân giải quyết viên thuốc này, đưa hay không, cứu hay không, xem tâm trạng của Tống Trọng Bân,

Mã Hiểu Lệ nói với chồng: “Thuốc này chúng ta tặng cho lão gia, ông ta liền vứt xuống đất, tiệc mừng thọ không có chỗ ngồi cho chúng ta, cho chúng ta ăn thức ăn thừa. Viên thuốc này có giá nghìn vạn, ông nếu tùy tiện đưa thuốc cho bọn họ, ông không xong với tôi.”

Trần Ninh mỉm cười nói: “Mẹ nói đúng, con người khi sống, nên biết vươn lên.”

Lời nói này làm cho Mã Hiểu Lệ thoải mái trong lòng, bình thường nếu Trần Ninh gọi bà là mẹ, bà có thể đã sớm trở mặt rồi, có điều bây giờ nhìn anh, càng nhìn càng thuận mắt.

Khách sạn Quân Duyệt, xe cấp cứu vừa tới, đưa Tống lão gia tới bệnh viện.

Tống Trọng Hùng dặn dò con trai, vợ, họ hàng đi bệnh viện trước.

Ông ta cùng em trai thứ ba Tống Trọng Bình đi tới hành lang không người thương lượng.

Ông ta nói: “Lúc nãy tôi gọi cho anh hai của cậu, bảo nó đưa An Cung Hoàn tới, nhưng nó liền cúp máy, tắt điện thoại luôn rồi.”

Tống Trọng Bình hừ lạnh nói: “Anh cả, cả nhà bọn họ rõ ràng đã hận chúng ta, bây giờ ngay cả sống chết của bố anh ta cũng không quan tâm.”

“Bố tuổi đã cao, lần đột quỵ này, nói không chừng sẽ nhắm mắt xuôi tay.”

“Bố chết rồi, vậy gia tộc chính thức do anh cả là anh nắm quyền, không phải là chuyện tốt sao?”

Tống Trọng Hùng nhìn Tống Trọng Bình một cái, lắc đầu: “Em ba, bố bệnh đột ngột, còn chưa lập di chúc. Nếu bố chết rồi, vậy anh hai của cậu nhất định là một trong những người thừa kế, được một phần ba gia sản đấy.”

Tống Trọng Bình tức giận: “Anh ta dựa vào cái gì chứ?”

Tống Trọng Hùng: “Dựa vào việc nó giống như tôi và cậu, đều là con trai của bố, pháp luật quy định anh có quyền lợi này.”

Tống Trọng Bình gấp lên: “Anh cả, vậy phải làm sao?”

Tống Trọng Hùng trầm giọng: “Trước mắt quan trọng nhất là cứu bố, bố luôn nghe lời anh. Đợi bố khỏi bệnh, chúng ta dỗ ông ấy lập di chúc, tài sản do chúng ta kế thừa, không chia cho anh hai cậu chút nào cả.”

“Bây giờ chỉ có viên thuốc trong tay anh hai cậu mới có thể cứu bố, bây giờ em mau qua đó, bất kể em dùng cách gì, đều phải lấy được viên thuốc.”

Tống Trọng Bình cười méo mó: “Được, em đưa đám bảo vệ theo. Nếu anh hai không thức thời, vậy thì đừng trách em không khách khí.”