Thiếu Tá, Kết Hôn Đi

Chương 31: Có chuyện xảy ra




Sauk hi bị một đám người ầm ĩ trong phòng, giờ phút này lại vô cùng yên tĩnh, hai người trên giường ôm nhau nằm mở to mắt, cả đều ăn ý lựa chọn im lặng. Giây phút này vô cùng yên tĩnh, cả anh và cô, đều đang trân trọng phút giây này, tất cả đều đang hưởng thụ thứ xa xỉ.

Cố Thừa Hiên ôm đầu Ninh Mông đặt trước ngực mình, để cho cô có thể nghe được tiếng tim đập, để cho cô có thể cảm nhận được nó vì cô mà mạnh mẽ đập. Ninh Mông dựa vào lòng anh, trong lòng cũng hiếm thấy yên lặng, bàn tay nắm lấy bàn tay anh, ngón trỏ và ngón giữa đặt vào mạch ở tay của anh, cô nghe được nhịp tim anh đập giống như tiếng chuông lớn “tích tắc….” trong phòng khách yên tĩnh, vô cùng điềm tĩnh, dần dần có chút buồn ngủ.

Trong lúc cô chuẩn bị ngủ, Cố Thừa Hiên vẫn im lặng lại lên tiếng: “Tiểu Cửu, ngủ thiếp đi rồi à?”

“Hả?” Cô có chút mơ hồ trả lời.

“Cho tới bây giờ anh làm việc gì cũng chưa chao giờ hối hận.”

“Cái gì?”

“Không có gì, ngủ đi.” Cố Thừa Hiên nghe trong giọng nói của cô cực kỳ buồn ngủ, khẽ hôn lên đỉnh đầu cô, nhẹ giọng dỗ.

Ban ngày Ninh Mông bị anh đè trên giường làm một lần, thêm buổi tối một trận ầm ĩ, lúc này cảm thấy rất mệt mỏi, nghe giọng nói của anh êm ái, thâm trầm liền ngủ đi. Cố Thừa Hiên từ khi tham gia bộ đội đặc chủng đến nay, mỗi giấc ngủ đều phải cảnh giác cao độ, chỉ có đêm nay, người đẹp trong lòng, kiên định ngủ, bỏ xuống tất cả dũng cảm, không phải là bộ đội đặc chủng, không phải là quân nhân kiên cường, mà chỉ còn lại là một người đàn ông bình thường mà thôi.

Trời vừa sáng, di động trong túi Ninh Mông không ngừng vang lên. Ninh Mông sau khi nghe thấy, càu nhàu kêu hai tiếng liền chui vào trong lồng ngực người bên cạnh ngủ, càng ngủ say hơn. Cố Thừa Hiên đã sớm thức dậy, lấy di động trên đầu giường, đã năm giờ, cúi đầu nhìn cô bé trong lòng, bất đắc dĩ có chút cưng chiều mà thở dài, đứng dậy từ trong túi của cô lấy điện thoại ra.

“Mẹ” hai chữ nhảy ra rất kịch liệt, trong lòng Cố Thừa Hiên mờ hồ có dự cảm chẳng lành, theo thói quen cau mày, bắt máy, còn chưa kịp nói ra lời nói lễ phép ân cần hỏi thăm, liền nghe mẹ vợ bên kia lo lắng kêu lên: “Tiểu Cửu, con mau trở về đi, cha con đã xảy ra chuyện!”

Cố Thừa Hiên sững sờ, lập tức hỏi: “Mẹ, là con, cha làm sao vậy?”

Rõ ràng bên kia không ngờ là anh, ngừng lại một chút, mới yếu ớt trả lời: “Cha con bị người ta tố cáo, vừa rồi có vài người tới mang ông đi, bây giờ ông cụ cũng biết rồi, ta sợ ông tâm tình kích động xảy ra chuyện gì, nên muốn gọi Tiểu Cửu trở về trước.”

“Là bị bắt giữ để thẩm vấn sao?” Cố Thừa Hiên vuốt mi tâm, phản xạ có điều kiện nhìn về phía người đang núp trong chăn kia.

“Ừ……” Mẹ Ninh lên tiếng, còn nói, “Bên nhà mọi việc rất lộn xộn, đã tìm được nơi chạy, cũng không thể nói nhiều, con để cho Tiểu Cửu nhanh chóng trở về, được không?”

“Vâng, con sẽ đưa cô ấy quay về, mẹ, yên tâm đi, cha không có việc gì, để con gọi điện thoại về nhà hỏi một chút, xem cha con bên kia có thể giúp được gì hay không.” Cố Thừa Hiên một mặt an ủi bà, một mặt đã mặc xong quần áo.

Sau khi cúp điện thoại, Cố Thừa Hiên đi vào phóng tắm vẩy nước lạnh vào lòng bàn tay, vén một góc chăn lên, nhẹ nhàng áp vào mặt Ninh Mông: “Tiểu Cửu, dậy đi, mau đứng lên để về nhà nào.”

Ninh Mông la toáng lên hé khuôn mặt nhỏ nhắn ra, hừ hừ lắc lắc cơ thể, nhưng không chịu mở mắt ra, trong miệng lẩm bẩm: “Trở về nhà sao? Em mệt muốn chết, cho em ngủ thêm một chút đi…..”

“Trong nhà đã xảy ra chuyện. mau dậy đi, đừng ngủ nữa…..”

Ninh Mông vừa nghe trong nhà xảy ra chuyện, phản ứng đầu tiên là nghĩ đến thân thể của Ninh lão gia, giật mình ngồi dậy, hai tay run rẩy lôi kéo chăn: “Ông nội của em xảy ra chuyện gì sao?”

“Không phải.” Cố Thừa Hiên tìm quần áo của cô, sắp xếp đâu vào đó, “Là cha em đã xảy ra chuyện, trước tiên em không cần hoảng sợ, mặc quần áo tử tế, đến căn-tin chờ anh, anh gọi điện thoại cho cha để hỏi xem tình huống cụ thể như thế nào rồi sẽ đưa em về.”

Ninh Mông chưa từng nghĩ đến người cha luôn luôn cẩn thận chặt chẽ sẽ xảy ra chuyện gì, lúc này có chút không thể chấp nhận, trợn mắt nhìn người đàn ông trước mặt, nhìn vào ánh mắt lo lắng của anh mới lúng túng hỏi: “Ba em xảy ra chuyện gì?”

“Hiện tại anh cũng không rõ, trước tiên em thu dọn đi, ngoan ngoãn đi ăn sáng, tin tưởng anh, biết không?”

Cầm lấy quần áo anh đưa tới, cô máy móc mặc vào, đi vào phòng tắm, sau khi rửa mặt, mở cửa đi xuống lầu. Dọc đường đi, cả người giống như bị rút đi linh hồn, ánh mắt vô hồn, sững sờ, gặp người chào hỏi, mới thu ánh mắt về gật gật đầu.

Ngồi trên ghế trong căn-tin, Ninh Mông vẫn luôn suy nghĩ, rốt cuộc là cha đã phạm phải tội gì? Trằn trọc, trong đầu nhớ lại ấn tượng về cha phần lớn là khiêm khắc răn dạy, trong trí nhớ có chút hòa thuận với cha là vẻ mặt của ông lúc ở nhà đưa cho cô tấm chi phiếu.

Khi còn bé đọc Chung Tự Thanh 《 bóng lưng 》, cô cũng không có bao nhiêu cảm giác, đến giờ phút này, giống như chính bản thân mình chưa bao giờ để ý đến bóng lưng của cha, cho dù ông đứng trước mặt mình ngăn cản mưa gió. Trong nháy mắt, cô cảm thấy mình rất đốn mạt, vậy mà hai mươi năm qua bản thân mình chỉ tiếp xúc với cha rất mơ hồ.

Cố Thừa Hiên nói muốn cô tin tưởng anh, mà lúc này, ngoài lựa chọn tin tưởng, cô cũng không còn biện pháp nào. Vừa nghỉ đến khuôn mặt Cố Thừa Hiên, Ninh Mông lại bắt đầu cảm thấy vô cùng may mắn, ít nhất, bây giờ, không phải ở một mình, ít nhất, còn có một người để dựa vào….

Cố Thừa Hiên gọi điện cho Cố Trường Tân, sau khi nghe xong, có chút trầm tư, nói: “Xem ra chuyện này là có người mật báo lên tỉnh, nếu không thì nhìn vào danh tiếng của Ninh lão gia, trong thành phố cơ bản là không có ai dám động vào nhà họ Ninh.”

“Nếu ở trên tỉnh mà nói, cha không có nghe phong phanh gì sao?”

“Phản Tham bên kia làm việc không phải qua bên chúng ta…. Phản Tham mới nhận chức Cục trưởng không phải là người ở đây, hẳn là không hiểu rõ tình hình nhà họ Ninh, mà còn rất rõ ràng, người trình báo nếu không phải thông qua thủ tục, khẳng định là hiểu rõ mười phần nội tình nhà họ Ninh quan hệ của nhà họ Ninh và chúng ta mọi người đều biết, bên kia đề phòng cha là chuyện đương nhiên…..”

“Vậy thì, có biện pháp không?”

“Cha sẽ lợi dụng thỏa đáng một số người, nhưng mà….. Nếu như….. Lão Ninh ông ấy thật sự làm, như vậy…. Thừa Hiên, con nên biết lập trường và cách thực hiện của nhà họ Cố.”

“Ba…..” Trong lòng Cố Thừa Hiên cả kinh, nhưng cảm thấy Cố Trường Tân nói cũng có lý, từ trước đến nay nhà họ Cố luôn coi trọng liêm minh thanh khiết, nếu thật sự Ninh Trí Văn nhận hối lộ, như vậy nhà họ Cố sẽ không vì quan hệ mà thiên vị, nghĩ đến đây, anh đè huyệt Thái dương biểu lộ rõ ràng quan đểm của mình, “Mặc kệ kết quả là gì, con hi vọng mọi người không có thành kiến với Tiểu Cửu, cho dù thế nào, từ đầu đến cuối cô ấy đều là vợ của con.”

“Đó là đương nhiên.”

Có được sử đảm bảo này, Cố Thừa Hiên mới thở ra một hơi, cúp điện thoại, chạy đến căn-tin, vừa bước vào cửa, chỉ thấy cô ngồi chỗ đó ngẩn người. Đi đến lấy đồ ăn sáng, anh mới đến ngồi đối diện trước mặt cô.

“Cũng đừng suy nghĩ gì nữa, trước tiên ăn sáng đi đã.” Cố Thừa Hiên đem bữa sáng đẩy đến trước mặt cô, “Bây giờ mới bắt đầu làm bữa sáng, cũng không có nồi, em chịu khó ngồi đây, đợt lát nữa trên đường đi anh mua cho em.”

“Vâng.” Ninh Mông nhu thuận trả lời, cầm lấy bánh bao bắt đầu ăn.

Tốc độ ăn cơm của Cố Thừa Hiên nhanh hơn cô nhiều, lúc anh ăn xong lau miệng, cô mới ăn được một nửa, anh cũng không vội vàng thúc giục, chỉ kiên nhẫn ngồi nhìn cô ăn cháo, chậm rãi nói, giống như là nói chuyện phiếm bình thường: “Trước tiên không cần hoảng sợ, lát nữa chúng ta đi xin phép, để xem anh có thể đưa em về nhà hay không, nếu thật sự không được, anh đưa em về rồi quay trở lại.”

“Ừ,” Ninh Mông gật đầu, một lúc sau, mới ngẩng đầu lên, hỏi, “Ba em sẽ không có chuyện gì chứ?”

Cố Thừa Hiên nhìn thấy trong mắt cô là sự cầu xin và chờ đợi, một chút đau lòng tràn vào trái tim anh, cách chiếc bàn vươn tay ra sờ tóc cô, mang theo chút an ủi cười: “Không phải sợ…..Anh sẽ nuôi em…..”

“Em không muốn để cho anh nuôi em…..” Nước mắt Ninh Mông lập tức tràn ra, lách cách rơi xuống mặt bàn, “Em nghĩ em muốn ba nuôi em…..”

Cố Thừa Hiên thở dài một tiếng, dùng mu bàn tay lau đi nước mắt trên mặt cô.

“Cố Thừa Hiên, có phải nhà anh rất có thế lực?” Ninh Mông khấy cháo trong chén, có chút thờ ơ hỏi.

“Ừ, anh đã gọi cho ba anh.” Cố Thừa Hiên lấy điện thoại ra xem thời gian, nói tiếp, “Em ăn tiếp đi, anh đến văn phòng tìm đại đội trưởng xin phép.”

“Ừ.”

Cố Thừa Hiên không có nói rõ nguyên nhân, chỉ là bên nhà họ Ninh có chút chuyện xảy ra, muốn đưa Ninh Mông trở về. Đại đội trưởng Dịch thở ra một vòng khói, có chút bất mãn nói: “Gần đây cậu xin phép rất nhiều đó.”

“Việc này không có biện pháp sao?” Anh bất đắc dĩ cười khổ, “Lão Dịch, có phải sau khi anh kết hôn với chị dâu anh cảm thấy mình có phần hèn nhát hay không?”

“Có ý gì?” Đại đội trưởng Dịch nguy hiểm nheo ánh mắt hỏi ngược lại.

Cố Thừa Hiên nhún vai, đặt mông ngồi xuống ghế dựa, có chút mệt mỏi đè mi tâm: “Không thể đáp ứng với cô ấy nhiều chuyện, theo quân chính là ý của cô ấy, nơi này có bao nhiêu thuận lợi chứ? Vào thành phố mua đồ thì phải mất mấy giờ đường núi, bây giờ cha cô ấy xảy ra chuyện, tôi không còn biện pháp nào, cô ấy nói chỉ muốn lúc này ở bên cạnh cha, tôi liền cảm thấy rất khó chịu.”

“Cố Thừa Hiên, gần đây cảm xúc của cậu không được tốt, nên điều chỉnh lại một chút rồi.” Đại đội trưởng Dịch dụi tàn thuốc vỗ vai anh, “Ghen với ông cụ sao?”

Ánh mắt Cố Thừa Hiên có chút buồn ngủ lại có chút thất vọng, nhắm chặt mắt, lại mở ra, không phục lại vẻ sắc bén trước kia: “Nhanh chóng phê duyệt cho tôi đi, có chuyện gì khi tôi trở lại rồi nói sau.”

“Quả nhiên có vợ liền coi vợ là tất cả rồi….” Đại đội trưởng Dịch nghiến răng nghiến lợi mà đồng ý.