Thiêu Thân Yêu Nghiệt

Chương 37: Lễ cầu siêu đẫm máu(3)




Sự xuất hiện của nhân vật tối cao đã khiến cho bầu không khí nơi này lập tức trở nên yên ắng. Mọi sự chú ý đều đổ dồn về một phía.


Đông Ân vẫn như thế, lạnh nhạt không hé răng lấy nửa lời, sải chân tới hàng ghế đầu tiên, đường hoàng ngồi xuống, chân vắt chéo.


Ý Viên cũng đi nhanh theo, ngồi xuống cạnh hắn, bình tĩnh ngước mắt nhìn lên giáo đường, hoàn toàn coi những người phía sau như vô hình.


Mọi người ở đây rất nhanh lấy cô làm tâm điểm thứ hai. Tất cả đều nhìn cô với một tâm trạng chấn kinh...


Cô ta là ai? Cô ta với ngài ấy có quan hệ gì mà lại có thể...?


Và lẽ đương nhiên, "tất cả" ở đây cũng bao gồm cặp đôi nam nữ chính đang ngồi ở hàng ghế thứ hai, Tần Liệt cùng Khiếu Giai. Tần Liệt chủ yếu đánh ánh nhìn lên người Ý Viên, ánh mắt hắn nhìn cô còn thêm sự nghi hoặc...


Cô ta có bản lãnh tới đâu mà câu dẫn được tên kia chứ?


Không câu được hắn thì lại chuyển mục tiêu, hơn nữa mục tiêu này còn đáng giá hơn hắn rất nhiều.


Giang Ngải Mễ, cô cuối cùng vẫn chỉ có thế.


Nhưng mà khoan...


Hình như...có cái gì đó không đúng...


Trong khi Tần Liệt đang nghiền ngẫm suy nghĩ thì Khiếu Giai bên cạnh lại nhìn Ý Viên như nhìn vật thể lạ...


Một người phụ nữ từng là tình địch của mình lại ngoan ngoãn rút lui dễ dàng như thế bảo sao cô lại không nghi cho được.


Hay cô ta đang âm mưu tính kế cái gì?


Cô quay sang nhìn Tần Liệt, thấy nét mặt trầm tư của hắn thì lại rời mắt lên giáo đường, coi như cũng không để tâm gì nữa.


Bên này, người bước lên chủ trì buổi lễ là Giáo hoàng Lenvender, giáo chủ giáo phái Thiên Chúa Giáo. Bắt đầu là nghi lễ đọc kinh Thánh, kéo dài hơn 20 phút. Sau đó là đến phần tắm rửa tượng Đức Chúa mới chào đời.


Giáo hoàng Lenvender múc một gáo nước nhỏ rồi từ từ dội lên người Đức Chúa, miệng lẩm bẩm vài câu Kinh Thánh. Niệm xong, ông đứng lui một bước, hơi cúi đầu trước tượng Chúa, tay đặt lên ngực, nói to: "Amen!"


Ý Viên ngồi dưới không nhịn được mà cậy cậy móng tay, khuôn mặt hơi khó chịu...


Gì mà lâu thế không biết! Cứ nghe mấy bài Kinh là cô thấy đau cả đầu!


Nhanh giùm ông cái!


Đông Ân ngồi cạnh khẽ liếc cô một cái lại thu hồi ánh nhìn, quang mang loé lên rồi nhanh chóng biến mất.


Tiếng đàn dương cầm mang theo âm điệu run rẩy vang vọng khắp nhà thờ, biểu tình mỗi người ở đây ai nấy đều lạnh băng, không khí không vì mấy ngàn ngọn nến trên tường mà trở nên dễ chịu, trái lại, nó ảm đạm, lạnh lẽo đến rợn tóc gáy.


Đáng thương nhất là Khiếu Giai. Trước giờ ngoài Tần Liệt thì cô ta luôn bài xích với thế giới ngầm, cũng rất ít khi tiếp xúc. Hiện tại, không gian đáng sợ này lại khiến cô ta hơi run, tay bất giác nắm chặt. Tần Liệt thấy thế thì đau lòng không thôi, trong lòng tự trách đáng lẽ phải để cô ở nhà mới phải, tay to lớn của hắn vỗ vỗ mu bàn tay Khiếu Giai tỏ ý trấn an. Cuối cùng lại đổi cô ta nắm tay hắn.


Không biết tại sao, nhưng cô ta lại cảm thấy thấp thỏm...


Cứ như sắp có chuyện không hay xảy ra vậy.