Thiếu Thêm Một Chút Đường

Chương 11




Edit: Doãn Kiệt

Beta: Doãn Thiên

Hôm ấy trời vừa mưa như trút nước, đường núi trở nên lầy lội, so với mọi khi lại càng khó đi hơn.

Thiếu niên đỡ cô gái nhỏ, cẩn thận đi xuống chân núi.

"Tôi chóng mặt quá." Cô bé yếu ớt nói.

Thiếu niên: "Em sốt rồi."

"Tôi sốt mà ba cũng không đến đón tôi, ba không vứt tôi ở chỗ này chứ?"

Thiếu niên lắc đầu: "Không đâu."

"Cũng đúng, nếu ông ấy dám bỏ tôi lại, chắc chắn mẹ tôi sẽ bò từ mồ ra đánh chết ông ấy."

"..."

"Còn phải đi bao xa nữa... Loại đường gì vậy chứ? Toàn là bùn, giày tôi bẩn cả rồi."

Cô bé đi giày Nike, màu đỏ phiên bản giới hạn. Thời điểm đó giày AJ* cũng không phải khắp nơi đều có, phiên bản giới hạn lại càng không phải loại mà gia đình bình thường có thể phất tay là mua được. Có điều cô bé lẩm bẩm câu kia xong lại vẫn không khách khí dẫm giày vào bùn đất.

* Giày AJ: Một loại NIKE, viết tắt của Nike Air Jordan, tìm anh GG để biết thêm chi tiết.

Nhưng thiếu niên nhìn không nổi nữa, ngồi xổm xuống cõng cô lên: "Đi thêm một đoạn là có thể gặp bác sĩ rồi, em chịu khó một xíu nữa thôi."

Cô bé gục xuống vai cậu, nửa tỉnh nửa mê, yên tĩnh trở lại.

Sau khi khám bệnh uống thuốc xong, thiếu niên lại đưa cô bé từ phòng khám dưới chân núi trở về. Đường lên núi càng khó đi hơn, nhưng cứ đến đoạn đường nào lầy lội, thiếu niên lại cõng cô vượt qua.

Trời tối dần, trán thiếu niên cũng toát ra một lớp mồ hôi mỏng. Bỗng nhiên, có thứ gì đó mềm mại, lành lạnh dán lên trên mặt, trong nháy mắt liền rời đi.

Thiếu niên chợt dừng bước, ngây ngẩn tại chỗ.

"Này, ngoại trừ ba tôi và chú Âu Dương ra, cậu đối xử tốt với tôi nhất đấy."

Thiếu niên căn bản không nghe thấy cô nói gì, cảm xúc trên mặt vừa rồi làm cậu suýt ngừng thở. Cậu cứng ngắc quay đầu nhìn cô, chỉ thấy cô bé sau lưng mỉm cười dịu dàng mà nói: "Cậu yên tâm đi, cậu tốt với tôi, tôi cũng nhất định sẽ tốt với cậu. Nhưng sau này cậu vẫn phải nghe lời tôi, biết chưa?"

"..."

"Chờ lúc nào ba tới đón tôi, tôi muốn đưa cậu đi cùng."

"Làm thế không tốt lắm..."

"Sao lại không tốt? Dù sao cậu cũng sống một mình, chẳng lẽ cậu không muốn ở cùng chỗ với tôi à?"

Đôi mắt thiếu niên như phát ra ánh sáng: "Muốn."

"Muốn thì đi cùng tôi, sau này chúng ta cùng đi học, cùng ăn cơm, cùng chơi, tôi thích cậu, tôi chắc chắn sẽ nói lời giữ lời."

"Cùng đi học, cùng ăn cơm, cùng... chơi."

"Ừ, đúng nha, chúng ta luôn ở cùng một chỗ nhé! Có được không thế? Này, có được không?"

Cô gái nhỏ ôm lấy cổ của cậu, hai chân nhỏ lắc lắc trên khủy tay cậu, giọng nói ngang ngược mà kiên định.

Ngực thiếu niên nhẹ run lên, cậu đáp nhỏ trong tiếng cười nhàn nhạt của cô bé: "Được."

***

Hứa Kha mở mắt.

Phòng ngủ im lặng đến mức có thể nghe được tiếng kim rơi, một tia nắng lọt qua khe rèm cửa sổ, lặng lẽ tiến vào trong phòng. Cô đưa tay sờ trán, phát hiện toàn là mồ hôi lạnh.

Lại mơ thấy giấc mơ này, đã qua lâu như vậy rồi, cô lại mơ tới những hình ảnh của nhiều năm trước.

Hứa Kha từ trên giường ngồi dậy, tự hỏi bản thân có phải đến giai đoạn sơ lão rồi hay không, không thì sao lại thích hồi tưởng quá khứ như vậy chứ.

Ong ong~

Điện thoại di động rung lên, Hứa Kha liếc nhìn rồi nhận máy: "Ừ."

Thẩm Lâm Sương: "Mày thế nào rồi Hứa Kha? Xin lỗi nha hôm qua tao bị mấy người kia chuốc say, ngã xuống giường liền ngủ mất, không kịp gọi cho mày, mày còn sống không?"

Hứa Kha: "... Sống."

"Ừ, tao sẽ nghiêm túc làm việc nhanh chóng, hôm qua mày ở nhà một mình cũng làm tao không yên lòng."

Hứa Kha khựng lại, bỗng nhớ tới điều gì.

Hôm qua, cô không ở nhà một mình.

"Này này, mày nhớ uống thuốc nhé, cơm cũng không được quên ăn đấy, tao thấy mày gọi cháo về uống cũng được..."

Thẩm Lâm Sương còn đang cằn nhằn lải nhải ở bên kia di động nhưng một chữ cũng không lọt vào tai Hứa Kha.

Hôm qua Tiêu Kỳ đưa cô về nhà, hơn nữa cô còn dựa trong ngực anh, để anh bón thuốc cho cô... Hứa Kha hơi thất thần, trong khoảnh khắc cảm thấy độ ấm trong ngực anh tối qua dường như vẫn còn trên người cô vậy.

Còn nữa...

"Hôm qua không trang điểm."

Thẩm Lâm Sương: "Hả?"

"Hôm qua tao không chỉ không trang điểm, còn khóc đến nỗi nước mắt nước mũi đầy mặt??"

"Không trang điểm cái gì? Hôm qua mày khóc à?"

Hứa Kha trợn mắt, bị bản thân dọa sợ: "Tao, tao không nghe mày nói nữa, cúp trước đây!"

"Này..."

Hứa Kha cúp điện thoại, vén chăn xuống giường. Có điều vì không khỏe nên bộ dạng đi đường còn hơi suy yếu.

Hứa Kha kéo cửa phòng ra, cả đầu đều là...

Hình tượng của cô hôm qua thế nào rồi?

Chắc chắn Tiêu Kỳ cảm thấy cực kỳ buồn cười đi?

Xem cô như xem hài kịch?

Cô thật sự cực kỳ cực kỳ hối hận, sao mình đột nhiên lại không có tí tiền đồ nào như vậy, ngồi ở đường đi bộ khóc đến mẹ cha không thèm nhận!

"Em tỉnh rồi?"

"......"

Hứa Kha vừa định đi qua phòng khách vào nhà tắm bỗng dừng bước, cô không thể tưởng tượng được, quay đầu lại, thấy có người nằm trên ghế salon nhà cô từ bao giờ.

Hình như anh cũng vừa tỉnh ngủ, ngồi dậy trên ghế salon, quần áo hơi nhăn một chút, bộ dáng còn có chút lười biếng.

Hứa Kha: "???"

Tiêu Kỳ dường như không phát hiện có cái gì không đúng, anh hắng giọng, chỉnh lại áo sowmi: "Bảy giờ... sớm thế à?"

Hứa Kha: "... Sao anh còn ở đây?"

"Tôi không đi, sợ đêm em sẽ chuyển biến nặng hơn."

"......"

"Có khăn mặt với bàn chải mới không?"

Nói tới đây, Hứa Kha mới nhớ là mình cũng vừa rời giường, mà mặt mày cô lúc này tuyệt đối không so sánh được với bức tranh mỹ nam vừa tỉnh giấc của Tiêu Kỳ.

"Anh chờ chút..."

Nói xong, Hứa Kha quay lại phòng ngủ thay đồ, sau đó chạy nhanh vào phòng tắm lạch cạch loảng xoảng rửa mặt trang điểm.

Cô bận rộn bên trong một lúc, xong xuôi mới đi ra.

"Bàn chải với khăn mặt để trên bồn rửa, anh tự lấy dùng đi."

Tiêu Kỳ từ salon đứng lên, lướt sát qua cô, "Ừ."

Trông anh không hề có vẻ xa lạ gì cả, thản nhiên như đang ở nhà bạn gái mình thật vậy. Nhưng hai người bọn họ đều biết, quan hệ của bọn họ đang đọng lại tại một khoảng nửa vời, căn bản không phải quan hệ nào giữa nam và nữ bình thường cả.

Nhưng lúc này Hứa Kha cũng không muốn giương cung bạt kiếm, bởi vì không thể phủ nhận được, tối qua anh đã giúp cô.

***

Nhà Hứa Kha thuê bị hỏng chuông cửa, cho nên có người đến thì chỉ có thể gõ cửa.

Nhưng không có ai sẽ gõ cửa nhà cô vào sáng sớm cả... Hứa Kha nhìn cửa đang bị người gõ vang kia, nghi hoặc đi ra.

Liếc nhìn qua mắt mèo, cô mở cửa, chỉ thấy Phương Ngạn hai tay xách các loại túi đứng nghiêm chỉnh trước cửa.

Hứa Kha: "..."

Phương Ngạn: "..."

Hai người nhìn nhau không nói gì, cuối cùng vẫn là Tiêu Kỳ đi từ phòng tắm ra hỏi: "Phương Ngạn?"

Phương Ngạn: "Là tôi ạ."

"Hứa Kha, cầm đồ vào đi."

Hứa Kha: "Cái gì thế?"

"Đồ ăn." Tiêu Kỳ cực kỳ quen thuộc đi vào trong, "Tôi thấy phòng bếp của em rỗng tuếch, giống như chỉ để trưng cho đẹp ấy."

Hứa Kha đen mặt, nhận đồ ăn trong tay Phương Ngạn, người này hoàn thành nhiệm vụ liền gật đầu với cô rồi xoay người xuống lầu.

"Anh gọi anh ấy đưa đồ đến khi nào vậy?" Hứa Kha cầm hai túi to đùng, đựng đủ các loại đồ đặt trên bàn cơm.

"Lúc em còn đang rửa mặt trong phòng tắm."

"Ây."

"Ngồi xuống đi, ăn ít cháo."

Hứa Kha nghe lời ngồi xuống.

Tiêu Kỳ bày đồ ăn ra, còn xé túi đũa với thìa ra, đưa tới trước mặt Hứa Kha.

Hứa Kha nhìn anh ra dáng "vợ hiền chồng thảo" thì cảm thấy càng quái dị.

"Nhìn gì?" Tiêu Kỳ ngồi xuống, chuẩn bị ăn.

Hứa Kha đưa tay chống đầu, chậm rãi hỏi: "Tổng giám đốc Tiêu, hôm nay anh không cần đi làm à?"

Tiêu Kỳ ngước mắt nhìn cô: "Em đang đuổi tôi đi à?"

"A... tôi nào dám, tôi sợ làm lỡ thời gian của anh thôi."

"Không đâu."

Hứa Kha nghẹn lời, uống một ngụm cháo, lại nói: "Lúc anh theo đuổi con gái đều tỉ mỉ như vậy à, đến tôi cũng bị cảm động nữa."

Giọng điệu này, cũng không giống như là bị người ta cảm động đến thế.

Tiêu Kỳ châm chọc: "Em nói xem."

"Tôi nói... Anh thật có lòng."

"Em cảm nhận được là tốt rồi."

"Đương nhiên rồi."

Tiêu Kỳ hơi nhếch môi: "Vậy lần này tôi đến đây rốt cuộc có chút giá trị rồi, không chỉ làm em cảm động, còn thấy được dáng vẻ rơi lệ điềm đạm đáng yêu của em."

Hứa Kha nghẹn hẳn, suýt bị sặc cháo.

Tiêu Kỳ: "Nhưng tôi hơi tò mò, sao em lại khóc?"

Hứa Kha xoay cổ, sắc mặt thoáng cái trở nên lạnh lùng: "Muốn khóc thì khóc, ai quy định lớn bằng này thì không được khóc à?"

Tiêu Kỳ cười khẽ: "Nói cũng đúng."

Hứa Kha mím môi, tay cầm thìa đảo đảo cháo trong bát, suy nghĩ thật lâu mới nói: "Chuyện hôm qua, anh coi như không thấy đi."

"Tôi thấy."

"Anh làm như không thấy là được!"

"Em lấy gì để đổi?"

Hứa Kha câm nín nhìn anh: "Cái này cũng cần trao đổi? Thương nhân mấy người cứ nhất định phải tính toán chi li như thế à?"

Tiêu Kỳ bình tĩnh nhìn cô: "Vô gian bất thương."

Hứa Kha: "..."

Phương Ngạn không chỉ mua mỗi cháo, còn cả vài thứ có thể cất trữ như hoa quả, mì... Nói chung là cực kỳ đầy đủ.

Sau khi hai người cơm nước xong, Hứa Kha tiễn Tiêu Kỳ ra cửa.

Tiêu Kỳ đổi giày, lúc đứng lên cũng không rời đi ngay. Anh quay người lại, đứng cao hơn Hứa Kha một bậc thang, hai người nhìn nhau.

"Anh quên gì à?"

Tiêu Kỳ gật đầu: "Thứ em dùng để trao đổi."

Hứa Kha: "...Thật luôn hở?"

"Không nghĩ ra cái gì à?"

"Anh muốn gì thì nói thẳng đi."

Tiêu Kỳ thảnh thơi nhàn nhã: "Nói thẳng thì gì em cũng cho à?"

Hứa Kha nheo mắt, đôi mắt gian xảo như hồ ly: "Xem tôi có đưa nổi không đã."

Tiêu Kỳ không nói gì, chỉ cười như không cười nhìn cô.

Hứa Kha ở trong loại không khí "giằng co" này tuyệt đối sẽ không thua cuộc, cô để anh nhìn, không tiến không lùi, rất vững vàng.

Nhưng khi anh càng ngày càng tiến gần đến, gần đến mức có thể thấy rõ từng sợi lông mi dài mảnh của anh, gần đến mức cô có thể cảm thấy mùi hương trên người anh thì hô hấp của cô bất giác trở nên khẩn trương.

Đây là một loại khẩn trương giữa nam nữ trưởng thành, có chút nguy hiểm, có chút kích thích.

Đột nhiên không khí trở nên mập mờ, cùng với người đàn ông gần trong gang tấc đều làm trái tim cô đập nhanh hơn.

Anh cách cô rất gần, môi anh dường như sẽ chạm vào môi cô. Hứa Kha không tự chủ nín thở, thậm chí cô bắt đầu tự hỏi, môi của anh có phải rất mềm không...

Nhưng ngay khi cô cho rằng thiên thạch sẽ va chạm với trái đất thì Tiêu Kỳ đột nhiên kéo giãn cự ly với cô.

"Tha cho em." Anh bỗng đưa tay xoa nhẹ đầu cô, giống như đối xử với trẻ con vậy.

Hứa Kha: "..."

Cầu thang vang lên tiếng bước chân, là tiếng Tiêu Kỳ đi xuống lầu.

Hứa Kha ngây ngốc vài giây, không phản ứng kịp chuyện vừa xảy ra.

Một lát sau, cô đóng rầm cửa lại, quay về bàn ăn.

Cô ném hết bát đũa vừa dùng vào thùng rác, giống như giải tỏa bực bội: "Ai tha cho ai chứ hả?"

Xử lý rác rưởi xong, cô liền nhào lên ghế salon, Hứa Kha ôm gối ôm nằm vắt vẻo trên ghế. Cô liếc mắt ra cửa, xoa xoa tai lẩm bẩm: "Hừ... Mình nhất định là thiếu hơi zai quá rồi."