Thiếu Tướng Đế Quốc

Chương 22: Triền miên (thận trọng, có trứng màu)




Editor: Thơ Thơ

Tay Alan vỗ thánh giá màu bạc trên cổ, cười nói, "vâng, làm sao anh thấy được?"

"Lần trước thấy cậu mang sợi dây chuyền này, cho nên để ý thêm."

"Anh Diệc muốn nghe khí vị vốn có của em không?" đột nhiên Alan kéo dây chuyền xuống, ấn xuống đỉnh chóp thánh giá một cái. Loại vị ngọt hoa mân côi thoáng qua trên người cậu nhạt đi không ít, nhiều hơn mấy phần mùi thơm bạc hà lạnh lẽo, tổng thể mà nói, mùi vị tín tức tố trên người cậu cũng không có biến hoá quá lớn.

"Kỳ quái sao? Mùi vị trên người cậu thật giống như biến hóa không lớn?"

Chương Diệc nghe nói qua có một loại Alpha như thế, mùi của bọn họ trời sinh liền rất có tính mê hoặc, có thể dễ dàng ngụy trang thành Beta hoặc là Omega, thêm vào tướng mạo Alan vốn thiên về ôn nhu cùng ngụy trang đi ra cá tính dịu ngoan, cơ hồ không có ai sẽ đem cậu và Alpha liên tưởng cùng nhau.

"cậu là trời sinh hả?" Chương Diệc hỏi. Thơ_Thơ_diendanlequydon

Alan gật gật đầu, "em trước thức tỉnh vẫn cho là mình sẽ là Omega hoặc là Beta, người chung quanh em cũng cho là như thế. Sau đó em thức tỉnh, thế nhưng mùi vị tín tức tố trên người rất đặc thù, em chỉ muốn ngụy trang thành Omega cũng không tồi, dù sao mọi người sẽ thả lỏng cảnh giác đối với Omega."

"Vì phòng bị hai người anh và chị Alpha của cậu hả?" Chương Diệc nghĩ đến chính mình nghe qua một ít tin đồn hoàng thất liên bang, với đứa nhỏ trước mắt không khỏi thêm mấy phần đồng tình, "Tôi nghe nói, bề ngoài Đại hoàng tử liên bang nhã nhặn nho nhã, kỳ thực trong xương tàn nhẫn bạo ngược..."

"anh đang lo lắng cho em sao?" Alan chú ý tới đáy mắt Chương Diệc mềm mại, mừng tít mắt mà hôn khóe miệng anh một cái, "Diệc, anh thật tốt!"

Chương Diệc có chút hối hận vì lời mình mới vừa nói, sắc mặt không tự nhiên nói, "đừng suy nghĩ nhiều, cậu đi tắm, thay quần áo khô, tôi để Thụy Khắc đi làm cơm."

Alan mặt mày hớn hở tiến vào phòng ngủ của anh thay quần áo. Chờ cậu trở lại phòng khách, trên bàn đã xếp đặt hai bát mì thịt bò, còn có mấy đĩa thức ăn sáng nóng hổi. Anh ngồi xuống ở trên ghế sa lon, xem Chương Diệc lại từ trong tủ lạnh cầm hai chén nước chanh, bỏ lên trên bàn.

"Tôi cũng không ăn, ngày hôm nay trước tiên tạm như vậy một chút." Chương Diệc nói.

"Tốt nha."

Alan đầy mặt hạnh phúc mà bưng bát lên, bắt đầu ăn mì. Hai người ăn cơm tối xong, đi sân trước tản bộ. Chương Diệc còn có chút văn kiện chưa phê duyệt xong, anh để Alan ngủ trước, chính mình tiến vào thư phòng, vừa nhìn liền thấy đêm đã khuya.

Chờ toàn bộ văn kiện phê duyệt xong, anh mới chịu đựng cái thắt lưng mệt mỏi, xoa viền mắt đau nhức, chậm rãi bước đi thong thả ra khỏi thư phòng. Đèn phòng khách đã tắt, xem ra Alan đã ngủ. Chương Diệc không muốn quấy nhiễu cậu ta, anh vội vã rửa mặt xong, trở lại phòng của mình. Chỉ là mới vừa nằm xuống, ý thức hoàn toàn mơ hồ, liền cảm thấy có thứ gì chui vào chăn của anh.

"Alan!" Chương Diệc nheo mắt lại, vẻ mặt không lành mà đem người từ trong chăn xách đi ra. Thơ_Thơ_diendanlequydon

"Diệc, em muốn cùng anh ngủ mà." Alan tội nghiệp nhìn anh, một đôi mắt to ai oán đến quả thực muốn chảy ra nước. Chương Diệc cảm thấy được tình cảnh này quen biết khó giải thích được, anh trừng mắt lên, đang muốn nghĩa chính ngôn từ mà từ chối cậu ta, lại nghe Alan nói:

"ngày mai em phải đi rồi, anh không thể hơi hơi thông cảm cho em một chút sao?"

Chương Diệc vừa nghĩ, cái tên này xin mấy ngày nghỉ phỏng chừng đều hoa ở trên đường, xác thực cũng không quá dễ dàng. Anh ném Alan một bên, cứng rắn nói, "Ngủ nơi này có thể, không cho ảnh hưởng tôi, lại càng không cho ôm ấp một cái."

Alan nhìn lưng anh đối với vai mình rộng rãi, vui vẻ ừ một tiếng, bé ngoan ở bên cạnh anh nằm xuống.

Chương Diệc vừa mới bắt đầu còn có chút phòng bị, sau đó thấy thiếu niên xác thực đàng hoàng không làm ra bất kỳ động tĩnh gì, thêm vào cơn buồn ngủ đột kích, cũng dần dần buông lỏng cảnh giác. Nhưng mà, ngay lúc anh mơ màng, hạ thân mát lạnh, ngay sau đó, dương v*t giữa hai chân ngủ say liền bị nhét vào một chỗ ấm áp.

Chương Diệc liền thức tỉnh một chút, anh vén chăn lên, liền thấy Alan vùi đầu ở giữa hai chân anh, tình dục mà ám muội dùng miệng mút vào tính khí cụ của anh.

"Alan... Đừng như vậy..." Chương Diệc khó khăn giật giật chân, nỗ lực khuyên Alan bảo trì lý trí.

"Anh Diệc không muốn sao?" Alan ngước mắt nhìn anh, bờ môi đỏ bừng, hơi hiện ra thủy quang, anh nắm chặt tính khí cụ của Chương Diệc, dùng ngón tay đùa bỡn quy đầu bóng loáng, chậm rãi duỗi ra đầu lưỡi phấn nộn liếm một chút nơi lỗ nhỏ kia.

Chương Diệc chỉ cảm thấy bụng dưới căng thẳng, khoái cảm như dòng điện lan tràn đến toàn thân. Anh thở hổn hển, giọng điệu bất ổn nói, "cậu còn nhỏ."

"Em đã thành niên." bên trong hiến pháp Liên bang nói rõ, nam giới mười sáu tuổi tức là thành niên. Alan đã mười bảy tuổi, cậu không hy vọng chính mình còn bị Chương Diệc cho là hài tử đối xử giống nhau. Thơ_Thơ_diendanlequydon

"em cũng đã sớm không phải là đứa nhỏ." Alan tức giận liếc mắt nhìn anh, lập tức liền cúi đầu, lần thứ hai ngậm tính khí cụ mềm oặc của Chương Diệc vào. Anh cẩn thận bao ở hàm răng của chính mình, tận lực sâu đậm mà nuốt tính khí cụ của người đàn ông đến yết hầu, sau đó dụng lực nắm chặt khoang miệng.

"Ừm..." niêm mạc khoang miệng mềm nhẵn mà căng mịn mang đến trải nghiệm kích thích để Chương Diệc dường như đặt mình trên đám mây, anh cắn chặt môi dưới, nỗ lực chống lại loại khoái cảm khôn kể này, nhưng mà anh mới kiên trì mấy phút, liền khó kìm lòng nổi mà giơ cao eo, đưa tính khí cụ của mình càng sâu vào trong miệng Alan.

Alan nhận ra được thân thể anh biến hóa, trong lòng nhất thời vui vẻ, anh vừa dùng miệng mút vào tính khí cụ của anh, vừa dùng tay nắn bóp hai cái túi no đủ phía dưới. Chương Diệc vốn cấm dục nhiều ngày, hiện nay dục vọng tăng vọt bị người ân cần mà hầu hạ như vậy, không kiên trì bao lâu liền bắn tinh nồng vào trong miệng Alan.

Nhìn khóe miệng thiếu niên dính bạch trọc, một trận cảm giác tội ác dâng lên trong lòng Chương Diệc, anh đang muốn rút giấy ăn ra để lau cho Alan một chút, đã thấy thiếu niên lơ đễnh lè lưỡi, liếm rơi mất chất lỏng nơi khóe miệng.

Khuôn mặt tuyệt mỹ kia ở bên trong ánh đèn vàng liền thêm mấy phần tình sắc đẹp mông lung, thời khắc Chương Diệc nhìn ngẩn ra, thiếu niên cúi người đến, mảnh môi mềm mại xử lý ở trán của anh, trong cặp con ngươi xanh biếc kia tràn đầy thâm tình và lưu luyến, "Diệc, dáng vẻ anh bây giờ thật gợi cảm..."

Tiếng nói thiếu niên dị thường khàn khàn, để giữa hai chân anh ngạnh nhiệt đồng dạng không thể lơ là. Chương Diệc miễn cưỡng tìm về một tia lý trí, anh bắt được tay Alan làm càn, cảnh cáo nói, "Không chuẩn xằng bậy."

"Nhưng mà chỗ này em phồng... Anh giúp em một chút mà..." Alan thuận thế nắm tay Chương Diệc, dẫn dắt anh đặt ở chỗ nhô ra trên chân của mình, đồng thời một đôi mắt trong suốt xanh biếc vô tội chớp chớp đối với anh.

Rõ ràng biết mình không nên nhẹ dạ đối với Alan, không nên để Alan muốn làm gì thì làm, nhưng mà nhìn gần mặt thiếu niên như vậy, Chương Diệc lại phát hiện mình căn bản là không có cách tàn nhẫn quyết tâm từ chối.

"chỉ lần này, chuẩn bị xong liền ngủ." Thơ_Thơ_diendanlequydon

Hai mắt Alan lập tức sáng lên mà hôn một cái ở trong miệng anh. Chương Diệc hít một hơi, đưa tay dò vào bên trong quần pyjamas rộng rãi của Alan, chậm rãi xoa nắn một đoàn kia phồng lên.

Cảm thụ được vật mềm mại kia toả nhiệt ở lòng bàn tay, nở lớn, mặt Chương Diệc cũng sinh mấy phần nhiệt ý. Alan nằm úp sấp ở trên người anh, hai má ửng hồng nhẹ nhàng thở hổn hển, bàn tay Chương Diệc có một tầng kén mỏng, mỗi lần ngón tay thô ráp ma sát qua đỉnh lỗ nhỏ của tính khí cụ mềm mại đều sẽ mang đến cho anh khoái ý rất lớn. Anh cúi đầu nhìn chăm chú mặt mày Chương Diệc anh tuấn, chỉ cảm thấy ngực tràn đầy yêu thương.

"Ừm..."

Lúc ngón tay Chương Diệc lại một lần tầng tầng ma sát qua đỉnh mẫn cảm của cậu, Alan than nhẹ một tiếng, tính khí cụ ngạnh nhiệt run lên, phun ra một tia chất lỏng, cơ hồ đều ở trong lòng bàn tay Chương Diệc.

Cậu giống như thoát lực ngã vào ngực Chương Diệc, mùi thơm hoa mân côi trên người trở nên đặc biệt nồng nặc, còn kèm theo mùi thơm bạc hà. Chương Diệc đánh khăn giấy ăn ướt đầu giường lau khô ráo tay, liền giúp Alan tròng quần pyjamas lên.

"Khẩn trương ngủ."

" Diệc, em thật thích anh." Alan hồi quá mức, ôm cánh tay của anh quấn lấy triền miên mà nói đến lời tâm tình.

"cậu là Alpha, không nên cùng một Alpha khác cùng nhau."

"Bây giờ chế độ một A nhiều B, một B nhiều B đều có, tại sao hai cái A không thể cùng nhau?"

Chương Diệc thở dài, "cậu còn trẻ, kiến thức Omega và Beta ưu tú còn không đủ nhiều."

"em biết bọn anh làm cái gì." Alan không chút phật lòng, "Bọn họ ưu tú xinh đẹp nữa cũng không có quan hệ gì với em, em chỉ muốn một mình anh là đủ rồi."

Chỉ cần anh một cái ... Chương Diệc cười cười, anh đem đầu Alan đặt ở trên ngực mình, uy hiếp nói, "Thật yêu thích tôi cũng sắp ngủ, sáng mai tôi còn phải đi quân bộ." Thơ_Thơ_diendanlequydon

"Kia... Tốt đi."

Trứng màu —— phó quan mộng xuân

Tô Nhiên biết mình đang nằm mơ.

Bởi vì trong thực tế, Chương Diệc chưa bao giờ lộ ra vẻ mặt này đối với anh.

Loại ngượng ngùng kia, rồi lại biểu tình đầy yêu thương.

"Trưởng quan, có chuyện gì không?"

"bình cảm ứng không có phản ứng, cậu xem một chút chuyện gì xảy ra."

Chương Diệc ngồi ở sau bàn làm việc, hôm nay anh mặc chính là chế phục mùa hạ, hai hạt nút trên cao nhất không cài. Tô Nhiên đi tới, cúi đầu xuống, có thể nhìn thấy ngực anh một mảng da thịt nhỏ sâu đậm màu mật ong.

"Có thể là chương trình trục trặc." Tô Nhiên khom lưng đứng ở phía sau Chương Diệc, vòng tay một cái qua vai của anh, điều khiển bình cảm ứng trên bàn. Một mùi vị ngọt tín tức tố hiện ra tiến vào trong lỗ mũi anh, anh nghiêng đầu đi, phát hiện toàn bộ lỗ tai Chương Diệc đều đỏ.

"Lại một lần nữa là tốt rồi." lúc Tô Nhiên nói câu nói kia, đôi môi cơ hồ dán vào lỗ tai Chương Diệc. Anh rõ ràng cảm giác được thân thể Chương Diệc căng thẳng, đồng thời trong không khí vị ngọt kia cũng càng thêm ngào ngạt.

"Trưởng quan, anh ra thật nhiều mồ hôi, rất nóng sao?" Tô Nhiên để chương trình tự động lại một lần nữa, tay anh phóng tới sau thắt lưng Chương Diệc, chậm rãi vuốt ve đường eo gầy khỏe mạnh.

"Không có, tôi..." Chương Diệc xấu hổ lúng túng đến cực điểm mà đứng dậy, mới vừa xoay người, liền bị Tô Nhiên ôm lấy, đặt ở trên bàn làm việc rộng lớn.

"Làm sao sẽ không nóng đây, nơi này đều ướt." tay Tô Nhiên chậm rãi vuốt ve cổ anh, con ngươi đen sâu thẳm, giống như có thể nhìn thấu hết thảy tâm sự của anh.

Mặt Chương Diệc đỏ đến không thể tái hồng, ánh mắt anh né tránh, có chút luống cuống nói, "cậu làm càn, đây chính là văn phòng." Thơ_Thơ_diendanlequydon

"Văn phòng thì thế nào?" Tô Nhiên mở ra khuy áo của anh, trên lồng ngực anh trần trụi mà cường thế hôn một cái.

"Sẽ có người tiến vào —— "

Thắt lưng được cởi ra, thanh niên dứt khoát kéo quần dài chế phục của anh xuống, Chương Diệc còn chưa có phản ứng lại, hai chân liền bị mở đến hết mức, dục vọng nóng rực đột nhiên tiến vào nơi sâu xa của thân thể anh.

"A ——" Chương Diệc ngẩng cổ, mặt anh tuấn bởi vì đau mà hơi vặn vẹo.

"Tôi liền muốn ở chỗ này XXX anh." Tô Nhiên nắm chặt đầu gối của anh, cúi đầu gặm cắn đường nét cường tráng hàm dưới anh, "Tốt nhất làm đến chân anh đều không đóng lại được, trên người đều là tinh dịch của tôi."

"Ừm... Khốn nạn..." Chương Diệc hữu khí vô lực mắng, theo Tô Nhiên va chạm dần dần tăng nhanh, thân thể thon dài cường tráng ở dưới thân anh triệt để nhuyễn thành một cái đầm xuân thủy.

Tô Nhiên liền ôm anh đến trước cửa sổ sát đất, anh đem bồn hoa này đó quét qua một bên, để Chương Diệc quỳ ở trên thảm trải sàn, nắm chặt eo anh, từ phía sau càng sâu mà đỉnh lộng anh.

"Yêu thích tôi làm anh sao?" Tô Nhiên tận lực đứng ở trên cái điểm mẫn cảm nhất trong cơ thể Chương Diệc.

"Yêu thích... Ha a... Động đậy..." Chương Diệc quay đầu lại, mặt mày anh tuấn chứa đựng tình dục, u oán lườm anh một cái.

Tô Nhiên cười cười, thừa thế xông lên mà đẩy dục vọng đến nơi sâu xa nhất, bắt đầu mưa to gió lớn giống như đánh xuyên.

Lúc kết thúc, chân Chương Diệc đều mềm nhũn, ngoan ngoãn để cho anh ôm đi buồng tắm rửa ráy. Tô Nhiên và anh đồng thời ngồi vào trong bồn tắm, anh ôm Chương Diệc từ phía sau, như có như không mà hôn bả vai anh.

"Bên trong đều là đồ vật của cậu, không thoải mái..." Chương Diệc lùi ra sau dựa vào, giống như làm nũng ghé vào lỗ tai anh nói. Thơ_Thơ_diendanlequydon

"Tôi giúp anh lấy ra." Tô Nhiên tách chân của anh ra, đưa bàn tay đi vào, đào tiểu huyệt ấm áp.

"Ừm... Nhẹ chút..." giọng nói Chương Diệc mang tới mấy phần quyến rũ.

Keng keng keng. Một tiếng chuông chói tai đột nhiên vang lên bên tai Tô Nhiên.

Thân thể anh một tầng, như là đột nhiên từ chỗ cao rơi xuống. Kinh hoảng mở mắt ra, trước mắt chỉ có vách tường trắng như tuyết cùng đèn treo màu đen, cả phòng thanh lãnh, đâu có nửa phần kiều diễm triền miên trong mộng.

Anh ấn tắt đồng hồ trên tay đích đích vang vọng, lại xốc lên quần lót liếc mắt nhìn, bên má lộ ra một nụ cười khổ.