Thiếu Tướng! Vợ Ngài Có Thai Rồi!

Chương 31: Hoài nghi




Hôm nay là ngày tới trường học trong truyền thuyết, đối với việc mới sáng sớm 009-A đã tới kéo chăn, Liên Kỳ Quang ‘tốt bụng’ không giống trước kia giơ chân chào hỏi, một phát đá nó bay ra ngoài.

Liên Kỳ Quang mang một thân áp xuất thấp, lạnh nhạt rửa mặt, lạnh nhạt ăn cơm, lạnh nhạt chỉnh lý lại toàn bộ gia sản.

“Kỳ quái, sao anh cả còn chưa xuống?” Liên Tiêu Thù chuẩn bị xong hết, dẫn 009-A chuẩn bị xuất môn nghi hoặc nhìn cánh cửa phòng đóng chặt của Liên Dục Thành.

Liên Kỳ Quang hai tay đút túi, nhàn nhã đứng tựa cửa, mặt không chút biến sắc nhìn chằm chằm mũi chân, không biết đã đi tới cõi thần tiên nào.

“Mặc kệ đi, bằng không sẽ tới muộn mất.” Xốc xốc lại cái ba lô nhỏ màu phấn hồng trên lưng, Liên Tiêu Thù bước tới kéo tay Liên Kỳ Quang, nghiêm túc nói: “Anh hai, anh phải theo sát em nga.”

“Oh.” Nhàn nhã lên tiếng, vẫn nhìn mũi chân, tiếp tục dạo chơi cõi thần tiên.

“009-A, đi thôi.” Liên Tiêu Thù mở miệng.

“Dạ! Cô chủ.” Cung kính xoay người.

‘Ầm!’ Một tiếng vang nặng nề, cửa phòng Liên Dục Thành mở bậc ra, Liên Dục Thành quần áo có chút hỗn loạn từ trong phòng chạy ra, ngăn cản trước mặt Liên Kỳ Quang.

Liên Kỳ Quang không chút biến sắc nhìn bộ dáng kích động của Liên Dục Thành, bình tĩnh chờ đối phương mở miệng.

“Kỳ Quang.” Cố gắng bình ổn kích động, Liên Dục Thành thở hổn hển nhìn chằm chằm Liên Kỳ Quang: “Quyển sách kia, là em viết sao?”

“Sách gì?” Mặt vẫn thờ ơ.

“Tiếu Ngạo Giang Hồ?”

“Của tôi.” Không biết sắc gật đầu. Là một lần thanh trừ một trấn nhỏ, tìm thấy trong một tiệm sách, trong tay cậu chính là của cậu.”

“Em…” Liên Dục Thành không hề còn vẻ trầm ổn ngày xưa, trái tim nảy lên điên cuồng cùng ánh mắt nóng rực lộ rõ kích động của anh lúc này. Trải qua kiếp nạn mấy ngàn năm trước, nền văn hóa của nhân loại khi xưa cũng theo nó tan thành tro bụi, nhân loại hiện giờ mặc dù không còn lo lắng vấn đề sinh tồn, nhưng nền văn minh vẫn đang ở những bước đầu tiên. Công việc của anh là giải trí, tự nhiên hiểu giá trị của quyển sách này.

“Sắp muộn rồi.” Mặt than nhìn Liên Dục Thành, Liên Kỳ Quang ngây ngô nhắc nhở.

Liên Dục Thành hồi phục tinh thần, quay đầu nhìn Liên Tiêu Thù đang ngẩn ra cùng 009-A, chậm rãi khôi phục chút trấn định thường ngày.

Liên Kỳ Quang đưa tay ra mở cửa, lại đút vào túi, xoay người hờ hững bước ra ngoài.

“Anh cả, em đi.” Liên Tiêu Thù vẫy vẫy tay chào Liên Dục Thành, tiếp đó xoay người chạy đi: “Anh hai, anh chậm chút, chờ em a!”

Nhìn theo bóng dáng Liên Kỳ Quang, nóng bỏng trong mắt Liên Dục Thành chậm rãi tản đi, cuối cùng bị nguội lạnh cùng nghi hoặc thay thế. Đứa em này là anh nhìn từ nhỏ đến lớn, còn hiểu rõ hơn cả bản thân Liên Kỳ Quang, chính là từ lần bị thương đó, anh càng lúc càng không hiểu được em trai mình.

Thiên phú dị năng nghịch thiên, còn cả quyển sách này nữa.

Dị năng, khi trước là chính anh cùng Kỳ Quang đi kiểm tra, dị năng lẫn thể năng đều phế, lúc trước cũng vì chuyện này mà Kỳ Quang từng vài lần tìm tới cái chết, sau đó tuy không còn tâm tư này, nhưng tinh cách trở nên ngày càng âm trầm.

Nhưng hôm nay…

Nếu Kỳ Quang vẫn luôn che dấu? Kia vì cái gì phải làm vậy?

Anh cảm giác hiện giờ giống như hoàn toàn thay đổi thành một người khác, không còn là… Từ từ! ! Liên Dục Thành rùng mình, ánh mắt cũng trở nên sâu thẳm.

Biến thành một người khác? Chẳng lẽ…

‘Không! Không có khả năng, lúc ở bệnh viện kiểm tra, số liệu biểu thị rõ ràng là em trai mình, sao có thể…’ Liên Dục Thành lắc đầu, gạt bỏ ý tưởng này. Nhưng anh không biết, một khi hạt giống hoài nghi tồn tại, nó sẽ vươn rễ ăn sâu trong tim, sau đó nẩy mầm, càng lúc càng lớn.

※※※Cảnh tượng phân cách tuyến ※※※

Ước chừng hai tiếng sau, xe huyền phù dừng lại trước một ngôi trường. Liên Tiêu Thù nhanh nhẹn thanh toán tiền, nhảy xuống xe, vòng qua bên kia giúp Liên Kỳ Quang mở cửa.

“Anh hai, tới rồi.” Liên Kỳ Quang vẫn cúi đầu dạo chơi trong cõi thần tiên đờ đẫn xuống xe, nhàn nhạt nhìn tòa kiến trúc xa hoa trước mặt.

“Anh hai, đi thôi! Em đưa anh đi tìm viện trưởng.” Liên Tiêu Thù tiến tới nắm tay Liên Kỳ Quang, nhu thuẫn dẫn anh trai mắc chứng chướng ngại kết giao với người khác suốt mười bảy năm qua đi vào học viện quân sự Thanh Đế.

Đưa tay trùm cái mũ áo khoác màu đen lên đầu, mặt không chút biến đổi, tùy ý để Liên Tiêu Thù kéo mình đi.

Ở cổng ra vào lưu lại số quang não của hai người, Liên Tiêu Thù dẫn Liên Kỳ Quang thành công tiến vào học viện. Bởi vì hôm nay là ngày khai giảng, trong trường đông nghìn nghịt, đại đa số đều là người máy vận chuyển.

Vành nón rộng thùng thình che khuất nửa gương mặt Liên Kỳ Quang, mái tóc hỗn loạn che đi ánh mắt, chỉ lộ ra cái cằm khéo léo tinh xảo cùng khóe môi hơi cong, làm người khác nhất thời không thể thấy rõ dung mạo. Nhưng cứ việc như vậy, khí chất trong trẻo nhưng lạnh lùng cộng thêm hơi thở cường giả của Liên Kỳ Quang thành công hấp dẫn một nửa số người quay đầu nhìn, nửa còn lại chính là người máy.

“Xem người kia kìa, thực suất a!” Tiếng thì thầm lẫn trong âm thanh ồn ào hỗn loạn cũng không rõ lắm, nhưng Liên Kỳ Quang vẫn nghe được.

“Nhìn thực lạ mặt, hẳn không phải học sinh trong trường đi?

“Chẳng lẽ là học sinh mới?”

“Tôi cảm thấy cậu ta nhất định là quý tộc, cậu xem dáng vẻ đi đường kìa, tao nhã biết bao nhiêu a.”

“Không thể nào? Quý tộc sao lại tới khu ba? Nói ra thì, nhìn người máy đi sau cậu ta kìa, rõ ràng là loại người máy gia dụng bình thường nhất.

“Cho dù không phải quý tộc, kia khẳng định cũng không phải người bình thường.”

“Không được! Mình quyết định, mình phải quyến rũ cậu ta…”



“Ba lần.” Dừng bước, Liên Kỳ Quang mặt than nhìn Liên Tiêu Thù đang nắm tay mình.

“A?” Liên Tiêu Thù sửng sốt dừng lại, có chút vô thố nhìn Liên Kỳ Quang, gương mặt nhỏ nhắn vốn tái nhợt giờ phút này đổ đầy mồ hôi, ánh mắt có chút bất an nhìn Liên Kỳ Quang.

“Nơi này, nhóc đã đi qua ba lần.” Thờ ơ nói.

“Đúng rồi, thực xin lỗi!” Liên Tiêu Thù kinh hoảng cúi đầu, sợ hãi vò vò góc áo: “Em, em…”

“Nhóc lạc đường.” Mặt than nói ra sự thật.

“Thực xin lỗi! Em không phải cố ý.” Liên Tiêu Thù cơ hồ sắp khóc tới nơi.

Liên Kỳ Quang lãnh tĩnh nhìn Liên Tiêu Thù, trong mắt chẳng có chút cảm xúc, cũng không biết trải qua bao lâu, ngay lúc Liên Tiêu Thù cơ hồ muốn lấy cái chết tạ tội, Liên Kỳ Quang nhàn nhã thu hồi ánh mắt.

Lãnh tĩnh nhìn trước mắt, vươn tay phải, nhìn cũng không nhìn liền tóm lấy một bạn mập mạp vừa đi ngang qua, lưu loát ấn đầu đối phương tới trước mặt Liên Tiêu Thù, bình tĩnh mở miệng: “Hỏi đường.”

“…” Liên Tiêu Thù.

“…” Mọi người.