Thiếu Tướng, Vợ Ngài Nổi Giận Rồi

Chương 1089




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 1089: Tiến thêm một bước đến anh

Ở phòng bệnh bên này.

Tống Vân Thùy nhận được bữa sáng mà tài xế La Khiếu Đình của Phó Diệc Phàm đưa đến, mặt cô ta không có cảm xúc vui vẻ gì. Chắc hẳn tất cả những gì Phó Diệc Phàm làm từ tối qua đến nay đều vì nghe lệnh của ông cụ Phó!

Tống Vân Thùy cười khổ, mở hộp cơm ra, thấy cơm sáng nóng hổi trong đó nhưng cô ta không có cảm giác muốn ăn. Cô ta đặt nó qua một bên, vừa cầm điện thoại riêng trong phòng bệnh lên, chuẩn bị gọi điện thoại cho mẹ Tống Thiên Thanh của mình, Tống Thiên Thanh đã đẩy cửa vào khiến cô ta hoảng sợ.

“Mẹ, mẹ đến đúng lúc lắm, con có chuyện muốn nói với mẹ.” Tống Vân Thùy đặt điện thoại xuống, bỏ qua lời chào hỏi, leo xuống giường bệnh, kéo tay mẹ mình nói: “Mẹ, con cảm thấy chú Tần..”

“Là mẹ bảo chú Tần làm vậy đấy..” Tống Thiên Thanh cụp mắt, áy náy nói.

Tống Vân Thùy choáng váng ngay: “Mẹ, mẹ nói gì?”

“Mẹ cảm thấy Diệc Phàm không thương con nên nói với chú Tần, xem có cách gì để Diệc Phàm quyết tâm cưới con hay không. Không phải con cứ nói với mẹ là đừng ôm hy vọng với chuyện hôn nhân của các con à? Nhưng mẹ thật sự hy vọng gả con cho Diệc Phàm, mẹ nhận ra được con thích Diệc Phàm, nên..” Tống Thiên Thanh muốn nói rồi thôi, bà ta cũng biết mình sai rồi.

Tối qua sau khi Tần Vũ Bảo về nhà, đã nói với bà ta toàn bộ sự việc, nói cũng vì làm cho người là mẹ như bà ta yên tâm mới làm như thế.

Tống Thiên Thanh nghĩ lại, nếu không phải bà ta nói là Phó Diệc Phàm không cho Vân Thùy nhà bà ta cảm giác an toàn trước mặt Tần Vũ Bảo, người làm bố mẹ như bọn họ đã không…

Tống Vân Thùy nghe xong, lòng nghẹn ngào không nói nên lời được câu nào.

Cuối cùng cô ta mới là tên hề nhảy nhót à?

Vào lúc đó, cô ta còn nghi ngờ Tần Sơ Hạ ra tay trước mặt Phó Diệc Phàm nữa. Thảo nào Phó Diệc Phàm bảo cô ta đừng hiểu sai, thì ra người gây ra mọi chuyện là mẹ mình.

“Mẹ, sao mẹ có thể làm như thế? Con là con của mẹ mài! Mẹ đẩy con vào hố lửa à!” Tống Vân Thùy giận mà không có chỗ trút.

Tống Thiên Thanh ấm ức nói: “Ai bảo con không biết cố gắng! Thích người ta lâu thế rồi mà không biết đi giành! Lẽ nào con muốn biến con gái xinh tươi thành bà già à? Như mẹ là hối hận đó! Ước gì con lập gia đình với Diệc Phàm ngay lập tức!”

“Mẹ biết là con gái mẹ suýt chết hay không!” Tống Vân Thùy căm tức nói.

Tống Thiên Thanh vẫn bênh Tần Vũ Bảo như trước: “Chú Tần của con nói là cho dù Diệc Phàm không thỏa hiệp, cậu ta cũng sẽ đảm bảo con được an toàn. Hơn nữa, Vân Thùy à… không phải con vẫn luôn nói với mẹ, bản thân muốn hạnh phúc thì phải tự giành lấy ư? Con thử đi giành hạnh phúc của mình đi, được không?”

“Mẹ, con mệt rồi, con muốn nghỉ ngơi, mẹ về trước đi!” Tống Vân Thùy nằm lên giường bệnh lần nữa, quay người sang chỗ khác, quay lưng về phía Tống Thiên Thanh.

Tống Thiên Thanh biết mình làm tổn thương lòng tự trọng của con gái, bèn thấp giọng nói: “Vậy mẹ và bảo mẫu đi mua vài nguyên liệu nấu ăn, nấu canh bổ sức khỏe cho con vào bữa trưa”

Tống Vân Thùy không để ý đến bà ta nên không nói gì, bà ta thở dài nặng nề, đứng dậy bỏ đi.