Thịnh Sủng Bà Xã Phúc Hắc

Quyển 1 - Chương 42: Dùng miệng!




Edit: susublue

"Bác sĩ, vì sao Dung Lạc lại sốt cao hơn vậy?"

Bác sĩ trưởng nhìn Mộc Yên tỏ vẻ khó xử nói: "Mộc tiểu thư, xem ra thuốc hạ sốt không có hiệu quả đối với Dung thiếu rồi."

"Có thể tăng thêm một ít thuốc hạ sốt không?"

Bác sĩ lắc đầu: "Ngay từ đầu đã tiêm một ít aspirin cho Dung thiếu nhưng vẫn không thấy hiệu quả, nên lúc truyền nước lại bỏ thêm một ít nữa vô, nhưng hình như anh vẫn sốt cao không giảm."

Tuy rằng không biết nhiều về thuốc, nhưng thuốc aspirin để hạ sốt thì cô vẫn biết, diiexndann/lêqy"dôn nếu ngay cả loại thuốc này mà còn không có tác dụng, tình huống của Dung Lạc không hề đơn giản!

Mộc Yên sờ lên gương mặt gầy yếu của Dung Lạc hỏi: "Vậy không có còn biện pháp nào nữa sao?"

" Không thể tiếp tục tiêm thuốc vào ống truyền dịch được nữa, cơ thể Dung thiếu không thể tiếp nhận được lượng thuốc lớn như vậy. Nhưng có thể áp dụng biện pháp trị liệu mềm mỏng hơn, chờ chút nữa cho cậu ấy uống thuốc hạ sốt thử xem."

"Được rồi."

"Khoan đã, tôi sẽ kêu y tá đưa thuốc hạ sốt tới, uống chung với nước ấm rồi chờ xem có hiệu quả không rồi mới tính tiếp."

"Được, làm phiền bác sĩ."

"Cô nhóc đừng để mình quá mệt mỏi, phải chú ý thân thể của mình đó."

Mộc Yên mệt mỏi cười, nhìn bác sĩ đi ra khỏi phòng bệnh, lấy khăn đắp trên trán của Dung Lạc xuống thấm nước lạnh rồi lại đắp lên, nhìn gương mặt anh sốt cao đến hôn mê làm cô hơi luống cuống.

Biết y tá đưa thuốc hạ sốt tới, cô mới hồi thần lại, khuôn mặt trầm tĩnh sớm đã không còn vẻ mệt mỏi.

Bởi vì Dung Lạc hôn mê, không thể uống thuốc, Mộc Yên nghiền nát thuốc bỏ vào chén nhỏ pha chút nước ấm rồi khuấy đều.

Ngồi ở trước giường, Mộc Yên múc một muỗng nước thuốc thổi thổi rồi đưa tới bên đôi môi khô nứt tái nhợt của Dung Lạc.

"Dung Lạc."

Cô nhẹ giọng gọi anh, đưa thìa thuốc đến bên môi anh, chậm rãi đổ vào trong miệng.

Nhưng người hôn mê sao có thể tự uống, nước thuốc chậm chậm rãi chảy hết ra ngoài, anh không hề uống dù chỉ một giọt.

"Dung Lạc, anh hé miệng ra được không?"

Giọng nói của cô khàn khàn, khuôn mặt gầy yếu khiến người ta thương tiếc.

Hình như nghe thấy giọng nói khàn khàn gần như cầu xin của cô, người đàn ông nằm trên giường hơi mở miệng ra.

Trong lòng Mộc Yên vui vẻ, lại tiếp tục đút thuốc.

Nhưng, lại vẫn như trước, Dung Lạc vẫn không thể tự nuốt được.

Sờ tay lên cái trán sốt nóng hổi của anh, Mộc Yên cố chấp lại tiếp tục đưa thuốc đến miệng Dung Lạc, "Dung Lạc, há miệng, nuốt thuốc xuống đi!"

Nhưng người trên giường lại không có chút phản ứng nào, Mộc Yên dùng khăn tay lau nước ở miệng anh. Nhìn chằm chằm khuôn mặt tái nhợt của anh một hồi lâu, trong đầu cô bỗng nhiên nảy ra một ý tưởng. Bưng chén nhỏ lên, diiexnd@nllequydnn ngửa đầu uống một ngụm thuốc, Mộc Yên lại có chút hối hận, cảm thấy mình đang làm chuyện xấu hổ. Nhìn người nằm trên giường vì sốt cao hôn mê mà bắt đầu run rẩy, Mộc Yên mới hạ quyết tâm, cô chậm rãi cúi xuống, mềm nhẹ đặt tay lên trán của anh, hai gò má nóng bỏng, nhắm ngay đôi môi tái nhợt của anh, nhắm mắt chạm môi mình vào môi anh. Lúc hai người đụng chạm, đột nhiên Mộc Yên cảm thấy tim đập càng nhanh hơn, người anh nóng như lửa, mà người cô lại rất lạnh, chạm vào môi anh làm cho tim cô không nhịn được mà đập nhanh. Bỗng nhiên cô nhớ tới trước kia bọn họ cũng đã từng hôn môi, tuy rằng do cô chủ động, nhưng lúc đó cô chỉ coi như để hoàn thành nhiệm vụ, không hề có cảm xúc gì, nhưng bây giờ cô không thể hôn môi anh mà coi như không có gì.

Đến khi hơi thở nóng bỏng của Dung Lạc làm người cô bắt đầu nóng lên, cô mới nhớ tới mình đang làm cái gì.

Phải nhanh chóng đút thuốc cho Dung Lạc uống mới quan trọng!

Trong lòng lại liên tục nhắc nhở mình chỉ đang đút thuốc cho anh thôi, dẹp hết những suy nghĩ lung tung vừa rồi đi, Mộc Yên đưa cái lưỡi phấn nộn ra, chậm rãi đưa vào miệng Dung Lạc, dùng đầu lưỡi mềm mại đẩy khớp hàm anh ra, dồn người về phía trước, đẩy hết nước thuốc vào miệng anh, nước thuốc đắng chát theo cái lưỡi phấn nộn của cô chảy vào trong miệng Dung Lạc.

Chậm rãi đứng thẳng người lên, quan sát trong chốc lát, Mộc Yên phát hiện Dung Lạc không tiếp tục nhổ ra, liền yên tâm quyết định tiếp tục dùng phương pháp này giúp anh uống. Vì thế, cô lại uống một ngụm nữa, dùng miệng đút thuốc cho anh, lặp đi lặp lại, một lòng hy vọng anh có thể thuận lợi uống hết chén thuốc hạ sốt này.

Chậm rãi để chén thuốc xuống, trong lúc Mộc Yên cúi người xuống, người đàn ông đang hôn mê lại đột nhiên mở hai mắt ra, anh nhìn đôi môi trơn bóng của cô đang ngậm nước thuốc chậm rãi đút cho mình, khi nước thuốc chảy vào miệng và anh cũng phối hợp nuốt xuống, đến khi, chiếc lưỡi mềm mại kia chậm rãi rời khỏi miệng anh, anh lại chậm rãi nhắm mắt lại đồng thời nhân lúc cô chưa khép miệng lại nhanh chóng dùng lưỡi mình quậy phá trong miệng cô.

Mộc Yên đang cúi người lập tức kinh ngạc, ngay lập tức khó hiểu mở to hai mắt, không phải anh đang hôn mê sao...

Cúc cảm ôn nhu chậm rãi lan tỏa, đôi môi nhẹ nhàng bị liếm, hôn, ngẫu nhiên khẽ cắn xuống, làm Mộc Yên cảm thấy tê dại. Bởi vì đút thuốc mà hơi mở miệng, nên Dung Lạc rất dễ dàng tiến vào trong miệng cô dây dưa.

Mới đầu còn kinh ngạc và dại ra nhưng bây giờ lại mê muội, Mộc Yên đã bị hôn đến khó thở vô lực, dieixdfnllequydoon toàn thân cô đều áp lên người Dung Lạc, đến khi dưới thân truyền đến tiếng rên khẽ của anh, cô mới lập tức tỉnh táo lại.

Bất chấp vừa rồi ngượng ngùng và trầm mê, Mộc Yên ngẩng đầu nhìn bệnh nhân nằm trên giường, cô biết nhất định là mình đã đụng đến miệng vết thương của anh.

Sắc mặt người đàn ông trên giường vẫn tái nhợt như trước, hôn mê mà môi lại nhẹ nhàng cử động, Mộc Yên đưa lỗ tai lại gần anh nhẹ giọng hỏi: "Dung Lạc, anh đang nói cái gì?"

Chậm rãi mở to mắt, đôi môi tái nhợt của Dung Lạc nhếch lên nụ cười tà mị, chậm rãi để môi sát vào sườn mặt cô, khẽ liếm vành tai khéo léo, trắng nõn của Mộc Yên, vừa lòng nhìn cơ thể đối phương khẽ run lên, anh dán môi lên vành tai cô nỉ non: "Muốn nữa."

Mộc Yên khiếp sợ, anh muốn cái gì?