Thịnh Sủng

Chương 66




Edit: Holilinhk

Trầm Tử Trai vào phòng Hạ Trọng Phương thì Tiền Bà Tử đã dẫn bọn nha hoàn lui xuống từ sớm, để bọn họ ở riêng với nhau.

Tuy nói như vậy là không hơp lý, nhưng ai bảo Hạ Trọng Phương vốn là nhũ nương của Trầm Tử Trai, lại được phong là trắc phi, Trầm Tử Trai muốn nói chuyện riêng với Hạ Trọng Phương, cũng không có gì trở ngại.

Hạ Trọng Phương bị giữ ngồi xuống, nghe tiếng bước chân tới, đưa mắt nhìn, liền thấy Trầm Tử Trai đi vào, một lần nữa rơi lệ, vẫn chưa thành thân mà đã có tin vui, nếu truyền ra ngoài, bảo nàng phải làm như thế nào đây?

Chốc sau, Trầm Tử Trai vào phòng, hắn đi rất nhẹ chỉ lo mình dọa Hạ Trọng Phương, đợi khi thấy Hạ Trọng Phương ngồi trên giường, giọng nói mềm xuống, gọi: “Phương nương!”

Hạ Trọng Phương không đáp, vẫn chôn đầu vào đầu gối, buồn bực khóc.

Trầm Tử Trai nghe tiếng khóc của nàng, có chút luống cuống, hai ba bước tiến đến, ngồi vào mép giường, đưa tay muốn ôm Hạ Trọng Phương, rồi lại rút về, chỉ thấp giọng nói: “Phương nương, đừng khóc nữa, tất cả đã có bổn vương rồi!”

Có thể không khóc sao? Đổi lại ngươi là cô nương chưa lập gia đình, đột nhiên mang thai, xem ngươi có khóc không? Lòng Hạ Trọng Phương oán giận, chỉ biết thút thít khóc.

Trầm Tử Trai khẩn trương, lên tiếng dụ dỗ: “Đừng khóc nữa, nàng muốn như thế nào, bổn vương đều đồng ý hết, nhé!”

“Ta không muốn chưa cưới mà ôm hài tử, ngươi có thể giúp ta giải quyết vấn đề này không? Đều tại ngươi cả!” Hạ Trọng Phương ngẩng đầu, mắt hồng hồng, có một nét đáng yêu khác lạ.

Trầm Tử Trai vội vàng phụ họa: “Đều do bổn vương, cứ trách bổn vương đi!”

Hạ Trọng Phương thấy Trầm Tử Trai nhận sai, dễ chịu hơn một chút, nhưng vẫn còn thút thít: “Bây giờ phải làm sao mới tốt chứ? Tôi là con gái riêng, tôi không muốn con mình sinh ra cũng là con gái riêng. Vả lại mẹ đẻ tôi là thiếp thị, tôi cũng không hy vọng bản thân trở thành thiếp thị, lại sinh ra nữ tử thứ xuất.”

Hiện giờ Trầm Tử Trai chỉ sợ Hạ Trọng Phương có uẩn khuất trong lòng, có cái gì mà không chịu đồng ý chứ? Nên nói: “Mấy chuyện này rất dễ, đợi sáng mai bổn vương tiến cung, cầu xin hoàng tổ phụ, xin ông rút lại thánh chỉ sắc phong trắc phi lần trước, sửa lại phong nàng làm chính phi, trong tháng này chúng ta sẽ thành thân. Đến lúc đó sinh hạ oa nhi, thì nói là sinh non hơn một tháng.”

Hạ Trọng Phương nghe chính miệng Trầm Tử Trai đồng ý những điều kiện này, trong lòng an tâm một chút, lại hỏi: “Còn Du nương và Diệp nương thì làm sao bây giờ? Vốn được phong là trắc phi, đột nhiên lại rút lui, các nàng có thể bị người ta chế nhạo hay không?”

“Nàng lo lắng nhiều quá đấy.” Trầm Tử Trai cười nói: “Vốn Vương Du cũng không muốn làm cái trắc phi này, trước đó đã bảo Vương trạng nguyên tiến cung cầu rút lại trắc phi, lại còn nhờ nàng nói, nếu không chịu rút lại vị trí trắc phi, sẽ tự sát trong kiệu hoa lâm môn đó, nàng quên rồi sao? Hiện giờ rút trắc phi lại là đúng với ý nguyện của nàng. Về phần Tô Ngọc Diệp, tất cả mọi chuyện đã có thục phi nương nương đùm bọc, cũng sẽ không có việc gì.”

Hạ Trọng Phương vừa nghe hắn sẽ không vì yêu cầu của mình mà thương hại người khác, nàng yên tâm hơn trước rất nhiều, nhưng cũng lo hoàng đế sẽ không chấp nhận thỉnh cầu của Trầm Tử Trai.

Trầm Tử Trai trấn an: “Hoàng tổ phụ cũng muốn ôm chắt trai, biết được nàng có tin vui, nhất định sẽ đáp ứng yêu cầu của bổn vương. Nếu ông không đáp ứng, bổn vương cũng không cần phong hào Tề vương này, dẫn theo nàng rời xa chốn kinh thành, bình thản sống qua ngày là được rồi.”

“Vương gia nguyện ý vì tôi mà buông tha phong hào Tề vương, rời xa kinh thành?” Hạ Trọng Phương kinh ngạc một chút, không thể tin được ở trong lòng Trầm Tử Trai mình có lớn phân lượng như vậy.

Trầm Tử Trai nói: “Vì hài nhi chúng ta, tất nhiên bổn vương có thể buông tha tất cả.”

Hạ Trọng Phương ngẩn ra, bật thốt lên: “Thì ra Vương gia là vì oa nhi, không phải là vì tôi.”

“Phương nương cần chi để tâm vào chuyện vụn vặt này? Oa nhi, là oa nhi của nàng và bổn vương mới có thể khiến bổn vương buông tha tất thảy, nếu đổi lại là cô nương khác ôm oa nhi của bổn vương, bổn vương chưa chắc sẽ buông tha hết thảy.” Cuối cùng Trầm Tử Trai kéo Hạ Trọng Phương vào trong lòng, thấp giọng nói: “Phương nương, bổn vương nói như vậy nàng đã an tâm chưa?”

Hạ Trọng Phương nói: “Dù sao tất cả trở thành sự thực, mới có thể an tâm.”

Trầm Tử Trai lại nói: “Sáng mai bổn vương tiến cung, nhất định sẽ mang tin tức tôi rời cung, nàng yên tâm đi.”

Hạ Trọng Phương dựa vào ngực Trầm Tử Trai, nghe nhịp tim của hắn, dần dần an tĩnh lại, hắn vừa nghe tin này, tới đây nhanh như vậy, nói ra những lời hứa hẹn đó, đối với nàng, chung quy cũng có vài thật tình.

Một lát sau, Trầm Tử Trai mới từ trong phòng Hạ Trọng Phương đi ra, giục ngựa trở về vương phủ. Ngày hôm sau, trời vừa hửng sáng, Trầm Tử Trai đã đưa tấu xin tiến cung cầu kiến hoàng đế.

Cảnh Tông hoàng đế bãi triều, thấy tấu của Trầm Tử Trai, liền cho người truyền hắn tiến cung.

Phen này Trầm Tử Trai tiến cung, mãi đến ban đêm mới ra khỏi cung, vừa rời cung, hắn không trở về vương phủ mà đi tới Giản phủ.

Hôm nay Hạ Trọng Phương vẫn chờ tin tức, nàng cực kỳ bất an, vì sợ người ta nhìn ra manh mối, nên đành cắn răng chịu đựng, mới không cho người đi qua vương phủ hỏi thăm tin tức. Không ngờ Tiền Bà Tử chạy tới nói: “Phương nương, Vương gia tới, đến ngoài cửa phủ rồi.”

Hạ Trọng Phương vừa nghe, căng thẳng giờ mới buông lỏng, thở dài thậm thượt.

Trầm Tử Trai mang theo thánh chỉ đến Giản phủ, sau đó tuyên đọc thánh chỉ, lại cùng nói chuyện với mọi người trong Giản phủ một phen, chỉ nói là La đạo trưởng đoán bát tự cho hắn, phát hiện bát tự của hắn và Hạ Trọng Phương là bát tự ông trời tác hợp cho, và Hạ Trọng Phương vượng phu, lại là ân nhân của hắn…. Hiện hoàng thượng đặc biệt ban thưởng Hạ Trọng Phương làm chính phi của hắn, chọn ngày hai mươi sáu tháng này là ngày tốt để thành thân, gả vào vương phủ, cố gắng chuyên tâm cứu trị cho hắn.

Hạ nhân Giản phủ thấy tối hôm qua Hạ Trọng Phương không đến vương phủ, Trầm Tử Trai lập tức tới đây, hôm nay lại tới tuyên thánh chỉ, liền âm thầm suy đoán, có thể là Hạ Trọng Phương không muốn qua đấy cho sữa nữa, Trầm Tử Trai không bỏ được nàng, nên liền tiến cung cầu xin hoàng đế phong Hạ Trọng Phương làm chính phi.

Giản thái phó và thái phó phu nhân cũng vô cùng kinh ngạc, chỉ là vừa nghĩ đến dẫu sao hoàng đế ban thưởng Hạ Trọng Phương làm chính phi của Trầm Tử Trai cũng là chuyện tốt, nên cực kì vui mừng.

Trầm Tử Trai nói xong, hắn lại cầu thương lượng riêng với Hạ Trọng Phương một việc, mọi người thức thời, đều lui xuống.

Hạ Trọng Phương thấy quả nhiên Trầm Tử Trai cầu được thánh chỉ, nhất thời mừng đến chảy nước mắt, che mặt nói: “Tạ ơn vương gia!”

Trầm Tử Trai thấy trong phòng không có người khác, bước lên phía trước giúp Hạ Trọng Phương lau nước mắt, ôm nàng vào lòng nói: “Nàng xem, không phải là giải quyết rồi sao? Nàng cứ an tâm ngồi chờ xuất giá nhé, chỉ còn tám ngày nữa thôi!”

Hạ Trọng Phương vừa nghe, tránh khỏi ngực Trầm Tử Trai, ngửa mặt hỏi: “Không kịp chuẩn bị đồ cưới, sao lại bảo là tốt?”

Trầm Tử Trai cười sờ đầu nàng nói: “Bổn vương cưới phi, tất cả đã được nội vụ phủ xử lý, đồ cưới của nàng và những thứ khác cũng giao cho bọn họ làm, nàng không cần để ý gì cả, an tâm đợi gả đi là tốt rồi.” Sau đó lại thủ thỉ chỉ bảo Hạ Trọng Phương một phen, chỉ nàng ăn nói làm sao để ứng đối với đám người thái phó phu nhân, tránh lộ sơ hở, khiến người ta biết nàng có hỉ.