Thịnh Thế Đích Phi

Chương 317: Bạch thị bị diệt




Trong thư phòng Bạch phủ, Bạch Duẫn Thành đang thương lượng kế sách với huynh đệ bang chi và phụ tá thì ngoài cửa quản sự vội vàng chạy tới bẩm báo, “Lão gia,, Phương tam công tử và Từ Tam công tử tới.” Trong lòng Bạch Duẫn Thành thầm than một tiếng, Phượng Chi Dao là tâm phúc của Mặc Tu Nghiêu còn Từ Thanh Phong lại là Từ gia Tam công tử, đường huynh của Từ Thanh Bách đang bị thương, lúc này hai người kia đến thì có thể là chuyện tốt gì chứ?

“Phương Tam công tử có nói đến làm gì không?” Bạch Duẫn Thành hỏi.

Sắc mặt quản sự hơi trắng bệch nói: “Phượng Tam công tử nói phụng mệnh Vương gia đến gặp lão gia, cũng không nói gì thêm. Nhưng mà, có không ít thị vệ đi theo sau Từ Tam công tử, gần như…..đã bao vây toàn bộ nhà chúng ta rồi.” Nghe vậy, mọi người trong thư phòng đều cả kinh, sắc mặt càng thêm khó coi. Một lúc sau, Bạch Duẫn Thành mới thở dài một tiếng nói: “Thôi, để ta đi xem một chút.”

Mang theo quản sự tới đại sảnh, quả nhiên thấy Phượng Chi Dao áo đỏ và Từ Thanh Phong áo đen một đứng một ngồi trong đại sảnh. Thấy ông đến, Phượng Chi Dao đang ngồi uống trà mới đứng dậy chắp tay cười như gió xuân, “Bạch gia chủ, tại hạ quấy rầy rồi.” Từ Thanh Phong đứng một bên không biểu cảm, sắc mặt cũng không thể nói là đẹp mắt. Nụ cười của Bạch Duẫn Thành có chút cứng ngắc, chắp tay đáp lễ nói: “Nào có, Phượng Tam công tử và Từ Tam công tử đại giá quang lâm, là vinh hạnh cho Bạch gia mới phải. Mời hai vị ngồi xuống dùng trà.”

Từ Thanh Phong không chút cảm kích, “Không cần, bản công tử tới không phải để uống trà.”

Bạch Duẫn Thành nghẹn họng, ông vốn nghĩ Từ Thanh Bách xuất thân Từ gia thì cho dù có tập võ cũng ôn hòa lễ độ giống như Từ Thanh Bách, không ngờ hắn lại thẳng thắn như vậy , không nể mặt người ta chút nào. Phượng Chi Dao cũng không để ý, cười không chút thành ý nói: “Bạch gia chủ không cần để ý, tâm trạng hắn không tốt cho lắm.”

Bạch Duẫn Thành có chút cẩn thận hỏi: “ Bạch gia ta chiêu đãi có chỗ nào không chu toàn sao?”

Từ Thanh Phong cười lạnh một tiếng nói: “ Dù là người nào nghe nói có người muốn giết biểu muội cùng tiểu chất còn chưa ra đời của hắn thì cũng không vui nổi.” Bạch Duẫn Thành kinh hãi, sắc mặt trắng nhợt cười lớn nói: “Tam công tử nói gì vậy, chuyện này…Vương phi phong nghi vạn thiên, kẻ nào lại dám đại nghịch bất đạo như vậy….”

Phượng Chi Dao không chút để ý phe phẩy chiết phiến, có chút tiếc hận nhìn Bạch Duẫn Thành nói: “Bạch gia chủ, lời Từ huynh là thật đó. Nếu không, tại hạ cũng không cần phải đi chuyến này. Lần này tại hạ tới….là để điều tra chuyện này.”

Nụ cười của Bạch Duẫn Thành đã sớm cứng ngắc, giống như đeo mặt nạ vậy,tơ máu trong mắt không thể che giấu mạnh mẽ đè xuống nỗi khiếp sợ, “Phượng Tam công tử….Đây là ý gì?”

Phượng Chi Dao cũng không nói vòng vo với lão ta, nghiêm mặt nói: “Tại hạ nhận được tin tức, nói tôn phu nhân nổi lên sát tâm với Vương phi, Vương gia rất tức giận. Nhưng mà….Dù sao Bạch gia cũng không giống với những người khác, Vương gia vẫn nguyện ý cho Bạch gia chủ mấy phần mặt mũi. Kính xin Bạch gia chủ mời tôn phu nhân ra ngoài cùng tại hạ đối chất một phen, nếu như không có chuyện này thì tại hạ cũng có thể trở về giao phó với Vương gia và Vương phi.”

“Chuyện này…” Trong lòng Bạch Duẫn Thành âm thầm kêu khổ, mới vừa rồi thê tử thổ lộ ý định với mình, lúc này người của Định vương phủ đã tìm tới cửa. Bạch Duẫn Thành không nắm được rốt cuộc Phượng Chi Dao đã lấy được chứng cứ gì, hơn nữa không biết người Định vương phủ trong phủ mình đã nghe được mấy phần câu chuyện.

Phượng Chi Dao giương mày kiếm, cười nhạt nói: “Đây cũng là cơ hội cho Bạch gia chủ chứng minh mình trong sạch, Bạch gia chủ do dự như vậy, chẳng lẽ là có chuyện gì khuất tất, Bạch gia ngoài mặt thuần phục Định vương phủ nhưng trong tâm vẫn như cũ không phục sao?”

“Làm sao có thể?” Bạch Duẫn Thành vội vàng nói: “Như vậy, tại hạ mời phu nhân ra ngoài là được.” Dứt lời định cho người đi mời Bạch phu nhân đến đây, Phượng Chi Dao lại vung tay lên cười nói: “Không cần phiền phức như vậy, chúng ta tự đi một chuyến thì nhanh hơn.”

“Chuyện này….Chỉ sợ hậu viện không….” Bạch Duẫn Thành có lòng cự tuyệt, Phượng Chi Dao lạnh nhạt cười nói: “ Người chúng ta mang tới đều tuân thủ quy củ, chỉ cần người của Bạch gia chủ kín miệng thì tất nhiên sẽ không có lời đồn nào truyền ra ngoài.” Nhìn Phượng Chi Dao cười mà như không cười, lại chống lại ánh mắt lạnh lẽo của Từ Thanh Phong, Bạch Duẫn Thành chỉ có thể thối lui, “Như vậy, Phượng Tam công tử, Từ Tam công tử, xin mời.”

Bạch Duẫn Thành mang hai người một đường đi thẳng về phía hậu viện của Bạch phu nhân, mời vừa đi tới cửa viện đã nghe thấy bên trong truyền ra tiếng khóc thanh. Trong lòng Bạch Duẫn Thành căng thẳng, cũng không đợi Phượng Chi Dao và Từ Thanh Bách, nhanh chóng đi vào. Vừa vào cửa liền thấy Bạch phu nhân nằm trên mặt đất, phía dưới tràn đầy vết máu đỏ sậm, bụng cắm một thanh chùy thủ nhỏ. Nhìn dáng vẻ Bạch phu nhân một tay nắm chủy thủ, quả thật có mấy phần giống tự sát. Bạch Duẫn Thành cũng nhận ra, thanh chùy thủ kia chính là thanh chùy thủ lúc Bạch Thanh Ninh còn sống yêu thích nhất.

Thấy Bạch phu nhân chết, phản ứng đầu tiên của Bạch Duẫn Thành lại là thở phào nhẹ nhõm, rồi thuận theo đó mà nhàn nhạt bi thương khi thấy thê tử kết tóc chết đi. Quay đầu lại, thấy hai người Phượng Chi Dao và Từ Thanh Phong sánh vai mà tới, Bạch Duẫn Thành cất tiếng buồn bã nói: “Phượng Tam công tử, Từ Tam công tử, chuyết kinh, bà ấy…..” bị người hại chết.

Phượng Chi Dao không cho lão cơ hội, liếc mắt nhìn rồi cau mày nói: “Sao lại thế này? Tại sao Bạch phu nhân tự sát?”

Từ Thanh Phong khoanh tay, lạnh lùng cười một tiếng nói: “ Đương nhiên là có tật giật mình. Vào nhìn một chút chẳng phải sẽ biết sao.” Đi vào bên trong vài bước, quả nhiên thấy được linh vị của Bạch Thanh Ninh, trước linh vị còn cắm một nén hương mới đốt. Phượng Chi Dao xoay người nhìn Bạch Duẫn Thành, cười lạnh một tiếng nói: “Bạch gia chủ, chuyện này ông định giải thích thế nào?” Bạch Duẫn Thành cố gắng trấn định nói: “Tại hạ không hiểu Phượng Tam công tử có ý gì? Linh vị tiểu nữ có vấn đề gì sao?”

Phương Chi Dao cười xuy một tiếng, nhàn nhạt nói: “Bạch gia chủ đây là đang dạy dỗ Phượng Tam không chịu đèn sách xuất thân vợ bé nhà nghèo sao? Nếu là cung phụng linh vị thì có người nào đem linh vị cung phụng trong phòng ngủ của mình không?”

Mặt mũi Bạch Duẫn Thành tái nhợt, nghiêm mặt nói: “ Chuyết kinh từ nhỏ đã cực kì cưng chiều tiểu nữ, hôm nay chợt mất con gái, cho nên mới….”

“Cho nên mới mang lòng oán hận, muốn ám sát Định Vương phi để báo thù Định Vương phủ đúng không?” Phượng Chi Dao tiếp lời nói.

Bạch Duẫn Thành lạnh lùng nói: “Phượng Tam công tử, ngươi đây là vu oan người khác.”

Phượng Chi Dao bình tĩnh nói: “Có phải vu oan hay không thì Bạch gia chủ cứ đến trước mặt Vương gia giải thích đi.” Bạch Duẫn Thành có chút hốt hoảng nhìn về phía cửa, bóng dáng một nhóm người áo đen khiến trong lòng ông sinh ra một tia tuyệt vọng. Dưới cái nhìn chằm chẳm của Phượng Chi Dao và Từ Thanh Phong rốt cuộc vẫn cúi đầu như đưa đám.

Tháng chín Tây Lăng hoàng thành, mặc dù không có chiến trận nhưng vẫn như cũ tinh phong huyết vũ không ngừng. Ít ngày sau sự kiện huyết tẩy trước hoa uyển Tôn gia, thì Bạch gia vốn được coi là Tây Lăng hậu phi chi tộc cũng bỏ mình theo. Bạch phu nhân vì muốn báo thù cho nữ nhi mà có ý đồ ám sát Vương phi, sau khi âm mưu bại lộ đã tự vẫn mà chết. Người trong Bạch gia cũng bị giam lại trong ngục, mặc dù không lập tức xử trảm nhưng mà đám quyền quý Tây Lăng bọn họ cũng không ai đi nghe ngóng tin tức của Bạch gia nữa. Lúc đầu Vương phi bị ám sát đã liên hụy đến một nửa người trong hoàng thành Tây Lăng, hôm nay Bạch gia lại tới hành thích lần nữa, là muốn hại chết nửa người còn lại trong thành sao? Ngu xuẩn như vậy chết có gì đáng tiếc, nào có ai muốn dây vào bọn họ nữa?

Tôn gia.

Tôn phu nhân ôm tiểu nữ nhi ngồi trong thư phòng xem sổ sách, nghe người làm bẩm báo Bạch gia bị tịch biên ngay cả mí mắt cũng không nháy một cái, nhàn nhạt nói: “Đã biết, ngươi lui xuống đi.”

Người bẩm báo cung kính cáo lui, qua một lúc lâu Tôn phu nhân mới đặt sách xuống ngẩng đầu nhìn nữ nhi, nhàn nhạt mỉm cười nói: “Hiểu Phức nhìn có hiểu không?” Tôn Hiểu Phức mới chỉ là hài tử bảy tám tuổi, tất nhiên xem không hiểu mấy quyển sách chằng chịt chữ này, có chút đưa đám, lại có chút ngượng ngùng lắc đầu, nhẹ giọng nói: “Mẫu thân, Hiểu Phức thật ngốc quá….” Tôn phu nhân mỉm cười dịu dàng xoa đầu nữ nhi cười nói: “Lúc mẫu thân bằng tuổi con cũng xem không hiểu, từ từ học là được.”

Tôn Hiểu Phức khéo léo gật đầu, nhìn vẻ mặt nhàn nhạt của mẫu thân một chút, có chút do dự nhưng rốt cuộc vẫn hỏi: “Mẫu thân, gia đình Bạch bá mẫu ….chết rồi sao?” Mặc dù còn nhỏ nhưng Tôn phu nhân thường mang theo nữ nhi ra ngoài, cho nên đại đa số quý phụ quyền quý trong kinh thành Tôn Hiểu Phức đều biết. Tôn phu nhân lại cười nói: “Không biết nữa, sao Hiểu Phức lại cho rằng bọn họ đã chết?”

Thân thể nho nhỏ của Tôn Hiểu Phức hơi run rẩy một chút, bàn tay nhỏ nắm chặt lấy váy Tôn phu nhân nói: “Hiểu Phức nghe nói Định Vương giết rất nhiều người, người nhà Triệu tỷ tỷ, còn có Tiền ca ca đều bị giết chết….” Tiểu hài tử vốn không hiểu cái gì là chết, nhưng mà vụ ám sát ngày đó Tôn Hiểu Phức cũng có mặt. Mặc dù được Tôn phu nhân hết sức che chở, nhưng mà Tôn Hiểu Phức vẫn thấy được những thi thể khắp người máu tươi kia. Vì vậy, ở trong lòng nàng, đồng bạn cùng chơi đùa trước kia chết chính là biến thành những cỗ thi thể tan tành đầm đìa máu tươi như vậy. Cảnh tượng đó quả thật khiến cho một tiểu hài tử tám tuổi cảm thấy vạn phần sợ hãi.

“Hiểu Phức sợ Định Vương không?” Tôn phu nhân cúi đầu nhìn nữ nhi, nhẹ giọng thở dài.

“Vâng.” Tôn Hiểu Phức nặng nề gật đầu, bày tỏ nàng rất sợ hãi Đại ca ca y phục màu trắng tóc bạch lớn lên rất dễ nhìn đó. Trong mắt Tôn phu nhân mang theo nhàn nhạt đau lòng, rồi nhiều hơn mấy phần bất đắc dĩ, nhẹ giọng nói: “Hiểu Phức không cần sợ hãi, Định Vương và Định Vương phi không phải là người xấu. Chúng ta trông coi sản nghiệp của phụ thân con để lại, không biết có bao nhiêu con mắt đang nhìn chằm chằm. Chỉ có đầu phục Định Vương phủ thì mẫu thân mới có thể giữ được đồ mà phụ thân để lại cho con a. Cho nên, sau này nếu như nhìn thấy Định Vương và Định Vương phi, Hiểu Phức nhất định không được sợ hãi có biết không? Bọn họ đều là người tốt, sẽ không làm hại Hiểu Phức.”

Tôn Hiểu Phức có chút mờ mịt nhìn mẫu thân nàng, từ trước đến nay lời mẫu thân luôn đúng, nhưng mà….Định Vương giết nhiều người như vậy thật sự là người tốt sao? Người tốt…không phải là không làm chuyện xấu sao? Giết người…cũng coi là chuyện xấu mà? Giống như hiểu được nữ nhi đang nghĩ gì, Tôn phu nhân thấp giọng thở dài nói: “Có người giết rất nhiều người nhưng chưa chắc đã là người xấu, có lúc là vì thân bất do kỷ.” Chống lại ánh mắt mờ mịt của nữ nhi, Tôn phu nhân vuốt vuốt đầu nhỏ của con cười nói: “Chờ Hiểu Phức trưởng thành thì sẽ hiểu.”

“Tôn Dư thị Tuệ Nương ra mắt Vương gia, Vương phi.” Trong thư phòng của Dịch quán, Tôn phu nhân hướng về phía Diệp Ly và Mặc Tu Nghiêu cung kính hành lễ. Mặc Tu Nghiêu ngẩng đầu lên nhìn nàng một cái, lạnh nhạt nói: “Đứng lên đi.” Tôn phu nhân tạ ơn, cúi đầu thấp giọng nói với nữ nhi: “Hiểu Phức, còn không mau bái kiến Vương gia và Vương phi?” Vốn là Tôn Hiểu Phức đã hảo hảo dạy dỗ ở nhà giờ đột nhiên xảy ra chút vấn đề, thấy Mặc Tu Nghiêu ngồi trên thượng vị liền bị dọa sợ đến không nói lên lời, chỉ núp bên người mẫu thân, kéo góc áo Tôn phu nhân, thế nào cũng không dám ra ngoài.

Diệp Ly thấy thế, mỉm cười nói với Tôn phu nhân: “Bé còn nhỏ, không cần miễn cưỡng.”

Tôn phu nhân chỉ biết cười, ánh mắt nhìn nữ nhi nhiều thêm một tia nhàn nhạt lo lắng. Đợi đến khi bà vú đem Tôn Hiểu Phức mang ra ngoài, Tôn phu nhân mới nghiêm trang hướng về phía Mặc Tu Nghiêu và Diệp Ly xá một xá, trầm giọng nói: “Lần này Vương phi bị ám sát, đều là do thiếp thân an bài không thỏa đáng, xin Vương gia giáng tội.” Mặc dù mấy ngày nay, Mặc Tu Nghiêu không giận chó đánh mèo các nàng, nhưng mà Tôn phu nhân vốn nhạy bén lại phát hiện Định Vương vì chuyện lần này của Định Vương phi mà có chút bất mãn với Tôn gia. Chẳng qua là Tây Lăng hoàng thành mới vừa thu vào tay, Định Vương tự nhiên không thể nào đem tất cả quyền quý phú thương phế bỏ. Huống hồ Tôn gia còn dẫn đầu ngả về phía Định vương phủ, hôm nay Bạch gia không còn, bất luận thế nào thì lúc này Định vương cũng sẽ không động đến Tôn gia. Nhưng mà….hiện tại không động, không có nghĩa là tương lai cũng không động. Mặc dù thân là nữ nhi, nhưng nếu như nàng đã gánh trên vai thanh danh gia chủ Tôn gia thì cũng phải gánh vác trách nhiệm của một Tôn gia gia chủ.

Quả nhiên, Mặc Tu Nghiêu nhàn nhạt nhìn nàng không nói lời nào. Nhưng áp lực mơ hồ kia lại làm cho Tôn phu nhân thân gái tuy thông minh mà yếu nhược có chút khó khăn cúi đầu.

Trên chủ vị, Diệp Ly nhẹ nhàng cầm tay Mặc Tu Nghiêu nhàn nhạt mỉm cười. Thần sắc Mặc Tu Nghiêu hơi hòa hoãn, lạnh nhạt nói: “Lần này Vương phi thay ngươi cầu tình, trừng phạt liền miễn đi. Bản vương và Vương phi sắp rời Hoàng thành, sau này các ngươi phải cố gắng phụ tá Tứ công tử cai quản Tây Lăng cho tốt, hiểu chưa?” Trong lòng Tôn phu nhân vui mừng, hướng về phía Diệp Ly cung kính xá một xá, nói: “Tôn thị tạ đại ân của Vương phi.”

Diệp Ly nhàn nhạt mỉm cười, giơ tay lên nói: “Đứng lên đi, chuyện này vốn không liên quan đến ngươi.” Lại nói, chuyện này quả thật có chút oan uổng Tôn phu nhân, hội hoa xuân kia vốn cử hành là để thay Định Vương phủ kết giao với đám người có ý định đầu nhập vào Định vương phủ, sao nàng có thể lường trước được chuyện thích khách nhân cơ hội này đến hành thích được. Huống hồ, lấy thế lực của Tôn gia, sao có thể chống lại đám tâm phúc tinh nhuệ dưới trướng Trấn Nam Vương? Nàng chỉ là một nữ tử trẻ tuổi, lại mang theo tiểu nữ nhi chống đỡ đại gia nghiệp vốn là đã rất khó khăn. Chỉ cần nàng không làm chuyện gì không nên làm, Diệp Ly cũng nguyện ý cho nàng mấy phần mặt mũi.

Tôn phu nhân càng thêm cảm kích Diệp Ly, trong lòng nàng hiểu, mặc dù mình có thể chống đỡ gia nghiệp Tôn gia, nhưng mà so với đám người tài ba dị sĩ trong Định Vương phủ thì nàng cũng không coi là cực kì xuất sắc. Ngay cả về gia nghiệp thì Hàn gia và Phượng gia trong Ly thành cũng hơn xa Tôn gia. Muốn lấy được sự coi trọng của Định Vương là không dễ dàng, nhưng nếu có Vương phi nâng đỡ,bất luận thế nào thì người bình thường cũng không dám ức hiệp cô nhỉ quả phụ các nàng. Như vậy, ánh mắt nhìn về phía Diệp Ly càng thêm chân thành, Tôn phu nhân hướng về phía Diệp Ly bái tạ rồi mới đứng lên.

“Chuyện Bạch gia có xử lý thỏa đáng không?” Tôn phu nhân đứng dậy, Mặc Tu Nghiêu mới mở miệng hỏi. Bạch gia là thế gia nổi danh Tây Lăng, sản nghiệp trong tay tất nhiên vô số. Còn có trân bảo của Hoàng hậu các triều đại được Tây Lăng hoàng ban thưởng, không nói người ngoài, mà nganh cả Tôn phu nhân phụng mệnh đi theo ghi chép tài sản cũng lấy làm kinh hãi. Tôn phu nhân gật đầu nói: “Đã xử trí thỏa đáng, sản nghiệp dưới tay Bạch gia đã được hạch toán sau đó mang tới thư phòng niêm phong cất vào kho, chỉ chờ Tứ công tử lành vết thương là có thể kiểm tra và nhận. Mặt khác, phát hiện năm vạn bảy ngàn lượng bạc, một vạn hai ngàn lượng hoàng kim. Trong ngân hàng có tám mươi bảy vạn ba ngàn lượng bạc, ngân phiếu mười vạn lượng , các loại đồ cổ trân quý có sáu trăm bảy mươi tám món, châu báu đồ trang sức đeo tay có ba mươi bốn rương, tranh chữ danh quý có hai trăm bày mươi năm cuốn, cổ tịch bản lẻ có bốn trăm năm mươi hai quyển. Tất cả tài sản tịch biên của Bạch gia tổng cộng lên tới năm trăm vạn hai. Cũng đã ghi vào trong danh sách, thỉnh Vương gia và Vương phi xem qua. Đến sau khi Tứ công tử tiếp quản hoàng thành thì sẽ cho người chuyển về Ly thành.” Vừa nói, Tôn phu nhân vừa lấy trong tay áo ra một quyển sách mỏng dâng lên.

Mặc Tu Nghiêu nhận lấy nhìn một cái, cười nhạt nói: “Xem ra Tây Lăng không tính là nghèo túng, không biết còn có phần nào cất giấu trong dân gian hay không?” Sang tay đem sách đưa cho Diệp Ly, Diệp Ly lật sách cũng có chút kinh ngạc, nhưng mà nghĩ một chút gia nghiệp của Định Vương phủ khổng lồ khó có thể đếm hết thì lại cảm thấy cũng không khó tiếp nhận như vậy. Đây mới là gốc rễ của đại tộc trăm năm, mấy vạn lượng bạc của Diệp gia lúc trước cũng chỉ tính là mắt gà, rõ ràng chỉ là bắt đầu tân quý, nhà giàu mới nổi mà thôi.Nhưng mà ngay cả như vậy thì gia nghiệp Bạch gia cũng thật sự quá nhiều, chỉ là Bạch gia mấy đời đã có mấy vị hoàng hậu, mười mấy bị hoàng phi, quan hệ cùng đám hoàng thất không thể nói là không mật thiết cho nên của cải nhiều như vậy cũng không khó hiểu.

Diệp Ly suy nghĩ một chút, nói: “Ngân phiếu, bạc và hoàng kim phát hiện được đều đưa cho Tứ ca đi, quân lương và quân nhu cho ba mươi vạn đại quân nếu như vẫn lấy từ Ly thành thì không khỏi có chút lao sư động chúng.”

Mặc Tu Nghiêu không chút đắn đo, gật đầu nói: “A Ly nói đúng, để lát nữa Trác Tĩnh đưa qua .”

Diệp Ly gật đầu một cái, không để ý đến chuyện này nữa, nhìn sách trong tay nói: “Những thứ đồ cổ này…chỉ sợ mang về cũng có chút khó khăn, chỉ chọn vài thứ mang về là được, ta thấy trong này có hai thanh bảo kiếm,hơn nữa lúc trước cũng có người đưa tới hai thanh. Vậy đưa choTrương tướng quân, Lữ tướng quân cùng Nguyên tướng quân mỗi người một thanh, một thanh dư lại thì tặng cho Nam hầu đi.”

Mặc Tu Nghiêu dựa vào trong ghế, vuốt vuốt lọn tóc của Diệp Ly, một mặt ra hiệu cho Trác Tĩnh đứng hầu bên cạnh ghi nhớ lời Diệp Ly phân phó….” Nàng chỉ tặng mấy người Trương Khởi Lan, không sợ Phượng Tam tới ầm ĩ với nàng sao?”

Diệp Ly cười híp mắt nói: “Ta nhớ trong đám đồ cổ có một cây chiết phiến nan mạ vàng vẽ ngàn dặm núi sông do đích thân tiền triều Ngô Chi Khải ngự bút. Nói vậy Phượng Tam công tử chắc yêu thích chiếc quạt này hơn bảo kiếm một chút đi.” Phượng Chi Dao xưa nay yêu thích khoe khoang mình tiêu sái lỗi lạc, chẳng quản mùa đông hay mùa hạ đều vung vẩy chiết phiến trên tay, như vậy đối với hắn một thanh bảo kiếm còn chẳng bằng một cây quạt. Mặc Tu Nghiêu tựa hồ nghĩ tới dáng vẻ Phượng Tam công tử một thân áo đỏ cầm chiết phiến nhẹ lay động cực kì đắc ý, không khỏi cười một tiếng: “ Đồ tốt như vậy cho hắn thật sự là lãng phí.” Nhưng vẫn khoát khoát tay ý bảo Trác Tĩnh ghi lại.

Diệp Ly từ trong sách chọn ra rất nhiều đồ ban thưởng cho công thần trong chuyến Tây chinh lần này, gần như ai ai cũng có. Mặt khác, cũng nhớ tăng thêm một tháng lương cho binh lính bình thường, dù sao lần này đồ tịch biên của Bạch gia cũng là của cải ngoài ý muốn. Nếu như Định Vương phủ một mình lấy hết ngược lại không tốt. Trong lúc đó, Mặc Tu Nghiêu cũng không có bất cứ ý kiến gì, chỉ mỉm cười nhìn Diệp Ly ung dung phân phó những chuyện này, trên mặt không còn nụ cười lãnh đạm như bình thường mà có vẻ hết sức dịu dàng và ấm áp.

Trác Tĩnh, Lâm Hàn đứng bên cạnh không thèm để ý, nhưng Tôn phu nhân cùng đứng chờ lại cực kỳ khiếp sợ. Hiển nhiên sự tín nhiệm của Định Vương đối Định vương phi hơn xa bất luận kẻ nào có thể tưởng tượng, rất nhiều chuyện Định Vương phi căn bản không cần thương lượng với Định Vương, mà trực tiếp phân phó người làm. Định Vương cũng không có chút không vui hay nghi vấn nào, giống như Định Vương phi nhúng tay vào chính vụ cùng với quân vụ của Định Vương phủ là chuyện hiển nhiên. Lần này, Tôn phu nhân càng thêm mấy phần coi trọng và trung thành với Diệp Ly.

Chờ Diệp Ly phân phó xong, Trác Tĩnh liền xoay người ra cửa làm việc. Diệp Ly khép sách lại cười nói: “Những bản lẻ này chúng ta đều mang về Ly Thành đi, ông ngoại thấy được nhất định sẽ rất vui. Ngược lại không nghĩ tới Bạch gia cư nhiên cất giấu nhiều bản lẻ như vậy.” Mặc dù số lượng so với Từ gia mà nói thì có chút không đáng kể, nhưng trong đó có rất nhiều bản tịch quý giá chỉ có thể gặp mà không thể cầu, chính là nhiều hơn một bản cũng đủ để rất nhiều văn nhân nhã sĩ không kìm được vui mừng.

Mặc Tu Nghiêu cười nói: “Chỉ sợ chúng ta không có cách nào mang đi toàn bộ, dù gì cũng phải lưu lại một chút để Tứ ca nàng dùng khi hối lộ chứ.”

Diệp Ly chớp mắt một cái, đột nhiên hiểu ra. Không chỉ Ly thành mới có đại nho mà ngay ở Tây Lăng cũng có một vị đây, hơn nữa đúng lúc bọn họ có việc muốn cầu người ta. Nếu Long Đình tiên sinh mà biết cuốn cổ tịch bản đơn lẻ lại không cho hắn thì lão gia tử chỉ sợ không gây khó dễ Tứ ca môt phen thì sẽ không chết tâm.

Diệp Ly đành phải lựa ra một chút sách mà ông ngoại và hai cậu có hứng thú để mang đi, còn lại đều giao cho Từ Thanh Bách dùng làm nước cờ đầu mời Tú Đình tiên sinh rời núi .

Thời gian trôi qua cực nhanh,đảo mắt đã qua mấy ngày, đã đến lúc Mặc Tu Nghiêu và Diệp Ly chuẩn bị lên đường trở về Ly thành. Ba mươi vạn đại quân và Trương Khởi Lan đều ở lại Tây lăng, đi theo Mặc Tu Nghiêu và Diệp Ly cùng trở về chỉ có Phượng Chi Dao, Từ Thanh Phong, Vân Đình và ba nghìn Hắc Vân Kỵ cùng đám ám vệ Kỳ Lân.

Một ngày trước khi đi, Mặc Tu Nghiêu lấy danh nghĩa Định vương ban bố đạo chiếu lệnh đầu tiên ở Tây Lăng. Chiếu lệnh tuyên cáo đổi Hoàng thành Tây Lăng thành An Bình thành, đồng thời sắc phong Từ Thanh Bách làm tổng đốc của năm châu mười hai thành Tây Lăng, quản lý tất cả quân vụ, chính vụ cùng dân vụ ở Tây Lăng. Lại phong Trương Khởi Lan làm Trấn Tây đại tướng quân, thống lĩnh ba mươi vạn đại quân đóng ở Tây Lăng, tất cả binh mã trong cảnh nội Tây Lăng đều chịu sự quản lý của Trương Khởi Lan. Chiếu lệnh vừa ban ra, mọi người đều khiếp sợ không thôi. Mặc dù trước giờ chưa từng có quan hàm tổng đốc nhưng chỉ nhìn quyền lợi Mặc Tu Nghiêu ban cho là có thể hiểu chức vụ này có quyền hạn vô cùng to lớn, chỉ cần ở trong cảnh nội Tây Lăng thì có thể nói chính là thiên hạ của Từ Thanh Bách. Mặc dù có Trương Khởi Lan trông coi quân vụ tiết chế nhưng mà cần phải biết là quân lương cũng nằm trong tay Từ Thanh Bách. Như vậy có thể nhìn ra được sự tín nhiệm của Định Vương đối với Từ gia.

Mà sâu sắc cảm thấy mình bị Mặc Tu Nghiêu đào hố một phen, Từ Thanh Bách bất đắc dĩ chống đỡ thân thể mới có thể đi lại, tự mình đem hơn trăm vạn ngân lượng Mặc Tu Nghiêu giao cho trả lại cho hắn. Bày tỏ nếu Phượng Hoài Đình tới thì chuyện tiền nong tự nhiên sẽ cho người thông hiểu đi lo liệu, bản công tử không quản được. Mặc Tu Nghiêu thấy Từ Thanh Bách không tin tưởng mình có chút không vui. Từ Thanh Bách bất đắc dĩ thở dài nói: “ Tại hạ không có đắc tội Định vương điện hạ đi? Ngươi muốn đặt ta trên đống lửa sao?”

Mặc Tu Nghiêu chỉ đành phẫn nộ thu hồi, biện giải: “Đây không phải là Bản vương tin tưởng Từ tứ công tử sao.” Nhưng trong lòng lặng lẽ thở dài, người của Từ gia sinh ra thông minh như vậy làm gì, đây không phải do hắn cảm thấy cái tên Từ Thanh Trần giảo hoạt không nhờ vả được, nói không chừng tùy thời sẽ chạy cho nên mới muốn rèn luyện Từ tứ công tử một phen sao. So với cái tên Từ Thanh Trần đa trí như yêu thì Từ Thanh Bách thông minh lại dễ gần chính là lựa chọn tốt để làm kẻ nô dịch mới phải. Định Vương đầy bụng oán khí ngược lại quên mất, nếu như Từ Thanh Bách không đủ thông minh thì hắn cần gì phải hao tâm tổn sức giữ lại?