Thịnh Thế Đích Phi

Chương 86: Mật thư Vân Châu




Edit: Mặc Mặc Beta: Sakura Kinh thành

“Vương gia, mật thư từ Vân Châu!” Trong thư phòng, Mặc tổng quản đang cầm một phong thư có hình ngọn lửa màu đen được dán kín bước nhanh đến. Mặc Tu Nghiêu ngồi trong thư phòng đọc sách chợt ngẩng đầu lên, nhận lấy phong thư trong tay Mặc tổng quản, cúi đầu nhanh chóng nhìn một lần, sắc mặt dần dần ngưng trọng. Khí áp trong thư phòng dường như cũng ngưng trệ theo, Mặc tổng quản có chút bận tâm hỏi: “Vương gia?” Mặc Tu Nghiêu cúi đầu hơi ngẩn ra, thì ra là phong thư trong tay đã bị hắn không tự chủ vo thành một nắm. Khẽ nhắm mắt bình ổn kinh sợ trong lòng một chút, Mặc Tu Nghiêu một lần nữa mở ra cục giấy trong tay, vuốt phẳng, trầm giọng nói: “Gọi Phượng Chi Dao tới đây, còn có. . . Cũng mời Trầm tiên sinh cùng tới đây. Chuẩn bị một chút, một lát nữa chúng ta muốn vào Cung.” Mặc tổng quản nhíu nhíu mày, kể từ sau khi Vương Phi gặp chuyện không may, Vương gia chưa từng vào Cung. Xem ra tin tức truyền đến từ Vân Châu đúng là đại sự gì đó. Mặc dù có chút lo lắng nhưng đối với mệnh lệnh của Vương gia, Mặc tổng quản chỉ có thể thấp giọng đáp: “Thuộc hạ đi làm ngay.”

Không bao lâu, Phượng Chi Dao và Trầm Dương đã xuất hiện tại cửa thư phòng, Phượng Chi Dao nhướng mày cười nói: “Vương gia lại có gì muốn phân phó?”

Mặc Tu Nghiêu đưa tay đem phong thư có chút vết nhăn đưa tới, trầm giọng nói: “Ngươi xem một chút đi.” Tuấn mi của Phượng Chi Dao khẽ nhếch, hắn hiểu Mặc Tu Nghiêu, tự nhiên hiểu nét mặt cùng với giọng nói của hắn bây giờ có hàm nghĩa gì. Cũng không nhiều lời nữa, nhận lấy phong thư đi tới ngồi xuống, “Từ Vân Châu tới? Là bút tích của Thanh Vân lão tiên sinh?” Mặc Tu Nghiêu trầm mặc gật đầu, thần sắc Phượng Chi Dao cũng có chút ngưng trọng, vốn chỉ hi vọng Từ gia có thể có người bác học hỗ trợ phiên dịch một chút đồ Diệp Ly cho người mang tới, không nghĩ tới lại kinh động Thanh Vân tiên sinh. Có thể làm cho vị lão tiên sinh này chú ý nhất định không là chuyện nhỏ gì. Phượng Chi Dao ngồi xem thư, Trầm Dương có chút kỳ quái nhìn Mặc Tu Nghiêu hỏi: “Vương gia có chuyện gì sao? Hay là chỗ nào không thoải mái?” Trầm Dương là thầy thuốc, xưa nay không quá thích hỏi mấy chuyện này.

Mặc Tu Nghiêu lắc lắc đầu nói: “Vốn là mấy ngày nữa Trầm tiên sinh nên lên đường đi Tây Lăng trước rồi, chẳng qua hiện tại chỉ sợ phải xin tiên sinh tạm hoãn rồi.”

Trầm Dương cau mày nói: “Kế hoạch của Vương gia có biến?” Mặc Tu Nghiêu thở dài nói: “Không còn kịp rồi. Trầm tiên sinh, ta muốn đi Nam Cương một chuyến.”

“Cái gì? !” Trầm Dương cao giọng nói, Phượng Chi Dao đang ngồi ở một bên cũng không khỏi được ngây ra một lúc, lo lắng nhíu mày. Trầm Dương hoàn toàn không cho Mặc Tu Nghiêu cơ hội nói chuyện, nổi giận đùng đùng quát Mặc Tu Nghiêu: “Vương gia, ngài đang nói đùa gì ở đây vậy? Bây giờ thân thể của ngài tốt hơn nhiều so với mùa đông, nhưng ngài đừng quên đây cũng chỉ là so với mùa đông mà thôi! Khí hậu Nam Cương ẩm ướt nhiều mưa, căn bản là không thích hợp thân thể của ngài. Hơn nữa. . . Chính ngài cũng biết, mùa đông năm ngoái hàn độc trong cơ thể đã không kiểm soát được, mặc dù tìm cách đè ép xuống, nhưng thân thể của ngài hiện nay chỉ càng ngày càng kém, tùy tiện đổi chỗ, hàn độc thậm chí có thể hoàn toàn mất khống chế lần nữa!” Phượng Chi Dao có chút không giải thích được, “Khí hậu phương Nam ấm áp, không phải là thích hợp hơn với thân thể Vương gia sao?” Trầm Dương tức giận liếc mắt, “Nếu là được chúng ta hành hạ nhiều năm như vậy làm gì? Trực tiếp để Vương gia đến phía Nam dưỡng bệnh không được sao?”

“Trầm tiên sinh.” Mặc Tu Nghiêu cau mày, chăm chú nhìn Trầm Dương trầm giọng nói: “Ta phải đi.” Giọng nói trầm thấp mà kiên định tuyên cáo ý định của người nói chuyện không thể thay đổi.

“Lý do!” Trầm Dương cả giận nói: “Xin Vương gia cho ta một lý do ngài không coi mạng của mình là chuyện gì to tát! Thân là thầy thuốc, ít nhất ta có tư cách biết bệnh nhân của ta nên vì cái gì đi chịu chết.”

Mặc Tu Nghiêu thở dài, đối với trưởng giả những năm gần đây lần lượt kéo mình trở về từ trên đường hoàng tuyền tràn đầy kính ý, đáng tiếc hắn lại không thể không làm trái ý của ông, “Bởi vì. . . Nếu như ta không đi…, tương lai chúng ta đều chỉ có thể lấy cái chết chuộc tội.” Trầm Dương chấn động, chuyện có thể làm cho Mặc Tu Nghiêu nói như vậy tất nhiên không phải mình có thể ngăn cản, hoặc là mình căn bản không cách nào ngăn cản. trong nháy mắt Trầm Dương phảng phất già đi mười tuổi, chán nản nói: “Vương gia, cho dù ngài đến Nam Cương, lấy thân thể của ngài bây giờ căn bản không có biện pháp làm bất cứ chuyện gì.” thân thể trúng hàn độc cực kỳ nhạy cảm với biến hóa của khí hậu bên ngoài, khí hậu phương bắc khô ráo, đúng thời vụ như thế mà ngày trời mưa thân thể Mặc Tu Nghiêu cũng cực kỳ suy yếu mơ hồ đau đớn, huống chi là phương nam nhiều mưa. Mặc Tu Nghiêu đến đó sẽ không sống khá hơn so với mùa đông bao nhiêu .

Mặc Tu Nghiêu rũ mắt nói: “Ta biết ngươi có biện pháp. Trầm tiên sinh, ta không thể cứ đi Nam Cương như vậy. Ta muốn đứng lên, hoàn hảo vô khuyết xuất hiện ở Nam Cương. Ngươi hiểu?”

“Ngài điên rồi!” Trầm Dương thất thanh kêu lên. Phượng Chi Dao cũng chợt đứng lên nói: “Vương gia, chuyện còn chưa tới một bước kia, không bằng chúng ta lên đường đến Nam Cương trước, đến lúc đó. . . Đến lúc đó rồi hãy nói?”

Mặc Tu Nghiêu bình tĩnh nhìn hắn nói: “Ngươi nên biết, nếu như ta không thể đi Nam Cương, chuyện thật sự sẽ trễ đến mức đó.”

Phượng Chi Dao cúi đầu, nắm chặt phong thư trong tay, á khẩu không trả lời được.

Trầm Dương hừ nhẹ một tiếng nói: “Ta bất kể chuyện đến mức nào, không có biện pháp chính là không có biện pháp! Ta là đại phu không phải là sát thủ, ta tuyệt đối sẽ không làm như vậy !” Mặc Tu Nghiêu cũng không để ý đến ông, nhàn nhạt nói với Phượng Chi Dao: “Đi chuẩn bị đi, ta muốn vào cung một chuyến.” Phượng Chi Dao nhìn hắn, hồi lâu cũng không biết nên nói gì, hồi lâu cũng chỉ có thể thấp giọng nói: “Dạ, Vương gia.” Mặc Tu Nghiêu vừa chuyển dưới tay, xe lăn đi tới phía ngoài cửa, khi đi ngang qua bên cạnh Trầm Dương lưu lại âm thanh nhàn nhạt, “Trầm tiên sinh, khi ta trở lại muốn nhìn thấy thuốc.”

“Ta sẽ không đưa cho ngài!” Trầm Dương rốt cục hoàn toàn vứt bỏ vẻ ôn hòa của thầy thuốc, cao giọng quát, đáng tiếc đối tượng ông gầm rú đã đi xa. Phượng Chi Dao nhìn Trầm Dương tức đỏ mặt tía tai một chút, nắm chặt phong thư trong tay, đi ra ngoài theo. Trầm Dương chỉ có thể ngẩn người ở trong thư phòng, một hồi lâu sau mới tuôn ra một câu rống giận, “Nam nhân Mặc gia các ngươi có phải bị bệnh hay không, thiên hạ này không có các ngươi thì không tồn tại được hả? !”

Phượng Chi Dao quay đầu lại nhìn thoáng qua thư phòng, bước nhanh đuổi theo Mặc Tu Nghiêu, Mặc Tu Nghiêu lạnh nhạt hỏi: “Ngươi muốn nói gì?”

Phượng Chi Dao sửng sốt chốc lát, rốt cục chỉ có thể lắc đầu nói: “Ta không có gì muốn nói. Xin Vương gia chấp thuận cho Phượng tam đi theo.”

Mặc Tu Nghiêu cau mày nói: “Chuyện Kinh thành cần ngươi lưu lại xử lý.”

Phượng Chi Dao nhướng mày, hai đầu lông mày có thêm vài phần hào khí mà bình thường không có, “Vương gia, Phượng tam là quân nhân. Bình sinh chí hướng là tung hoành sa trường, không phải là nắm {ám vệ} trong tay thu thập tình báo.” Mặc Tu Nghiêu ngẩn ra, quay đầu lại nhìn Phượng Chi Dao một cái. Thời gian trôi qua quá lâu, hắn đã có chút quên. Khi bọn họ là những đứa trẻ ngoan cố, Phượng Chi Dao một thân áo đỏ đã đứng trước mặt mình nói tương lai muốn trở thành danh tướng tuyệt thế trăm trận trăm thắng. Sau đó, Phượng Chi Dao mười ba tuổi liền buông tha cuộc sống cẩm y ngọc thực ở Phượng gia, đi theo mình vào sinh ra tử. Có lẽ nếu như không phải bởi vì sự kiện năm đó, Phượng Chi Dao đã trở thành một đời danh tướng như mong muốn của hắn, mà không phải giống như bây giờ đành phải ở lại kinh thành, dùng hình tượng công tử phong lưu lang thang không kềm chế được xuất hiện ở trước mắt người đời, chỉ vì che dấu thân phận thống lĩnh {ám vệ}.

Hồi lâu, Mặc Tu Nghiêu thấp giọng nói: “Được rồi, nếu như bọn họ thật. . . Như vậy bọn họ cũng nên biết quan hệ giữa ngươi và Định Quốc vương phủ. Chuyện {ám vệ} ta sẽ có an bài khác.” Ban đầu Phượng Chi Dao giấu tên đi theo hắn chinh chiến sa trường, rất ít người biết nhưng cũng không phải là không có. Phượng Chi Dao mừng rỡ, “Đa tạ vương gia!” Mặc Tu Nghiêu nhàn nhạt cười đáp: “Là ta nên tạ ơn ngươi. Còn có, phái người dùng khoái mã đưa tin cho A Ly, cẩn thận Thư Mạn Lâm!”

Đô thành Nam Chiếu

Diệp Ly bất đắc dĩ nhìn trước mắt Hàn Minh Tích mang vẻ mặt địch ý cùng Từ Thanh Trần lạnh nhạt tự nhiên, “Hàn công tử. . .” Hàn Minh Tích hừ nhẹ một tiếng nghiêng đi mặt cười nói với Diệp Ly: “Lưu Vân muội muội, không cần khách khí như thế. Nếu ngươi cũng biết Quân Duy, gọi ta một tiếng Minh Tích ca ca là được.” Diệp Ly im lặng nhìn hắn một cái rồi nuốt lời muốn khuyên lời về. Hàn Minh Tích thấy tiểu mỹ nhân không chịu để ý mình, có chút tiếc nuối nhún nhún vai đánh giá Diệp Ly nói: “Lại nói, Lưu Vân muội muội và Quân Duy thật có hai phần tương tự a. Thật ra thì Quân Duy không phải là đệ đệ của Thanh Trần công tử, mà là huynh đệ của Lưu Vân muội muội sao? Vừa lúc các ngươi không phải đều họ Sở sao?” Diệp Ly yên lặng lau mồ hôi ở trong lòng, “Thanh Trần ca ca thật sự là đại ca của Quân Duy.” Con ngươi Hàn Minh Tích xoay động, nháy mắt nhìn Diệp Ly vô hại, “Như vậy tên Quân Duy nhất định không phải là tên thật rồi? Lưu Vân muội muội, nói cho ca ca có được hay không? Quân Duy rốt cuộc tên là gì?”

Trong lòng Diệp Ly có khổ lại không nói được, âm thầm hối hận ban đầu sao có thể nhất thời não rút ra để Hàn Minh Tích hỗ trợ? Cầu trợ nhìn về phía Từ Thanh Trần khoan thai uống trà. Từ Thanh Trần chớp chớp mắt lạnh nhạt nói: “Từ Thanh Lưu.”

“Thanh Lưu? Tên rất hay. . . vô cùng xứng đôi với Quân Duy. Không giống những người khác. . . Quả thực là làm hỏng bét tên hay. Không đúng. . . Ngũ công tử Từ gia căn bản không có Từ Thanh Lưu!” Hàn Minh Tích lẩm bẩm nói nhỏ, rất nhanh đã phản ứng kịp, hung hăng nhìn chằm chằm Từ Thanh Trần. Từ Thanh Trần nhướng mày nói: “Người nào nói cho ngươi biết hắn là một trong năm con trai Từ gia?” Hàn Minh Tích cúi đầu nghĩ, đúng là không có. Trầm tư trong chốc lát sau thì lộ vẻ mặt hiểu rõ ngẩng đầu lên nhìn Từ Thanh Trần vẻ mặt trở nên cổ quái quấn quýt. Nếu như nhìn kỹ còn có thể nhìn ra một chút xíu khinh bỉ. Diệp Ly bất đắc dĩ nhìn Hàn Minh Tích: ngươi lại nghĩ tới cái gì nữa a?

Hàn Minh Tích hừ một tiếng, đánh giá trên dưới Từ Thanh Trần một phen gật đầu nói: “Bổn công tử hiểu . Khó trách chưa nghe nói qua tên Từ Thanh Lưu, khó trách ra cửa bên ngoài hắn còn muốn đổi tên đổi lại họ. Hừ hừ, sau này các ngươi đừng nghĩ khi dễ Thanh Lưu. . . Không đúng, gọi cái tên này hắn nhất định sẽ khó chịu, sau này Từ gia các ngươi mơ tưởng khi dễ Quân Duy! Hắn do Bổn công tử che chở.” Vẻ mặt Diệp Ly túng quẫn, tuấn mi Từ Thanh Trần chau lên, ” Trí tưởng tượng của Hàn công tử không tệ.” Hàn Minh Tích xì mũi coi thường, “Năng lực đánh người của Bổn công tử lại càng không tệ. Nếu không phải nhìn mặt mũi Quân Duy, xem Bổn công tử có đánh ngươi nhừ tử không!”

“Hàn công tử. . . . . .” Diệp Ly bất đắc dĩ kêu lên, trong lòng đối với chuyện Hàn Minh Tích thật lòng với Sở Quân Duy như thế lại vô cùng cảm động, nhớ tới chuyện mình giấu diếm hắn, trong lòng lại càng nhiều thêm mấy phần áy náy.

Hàn Minh Tích liếc nàng một cái, nói: “Lưu Vân muội muội, muội vẫn nên sớm đổi vị hôn phu đi. Có ít người bề ngoài nhìn như một quân tử nhẹ nhàng, ai biết trong lòng là thứ gì. Hừ. . . Quân Duy lâu như vậy chưa trở lại cũng không thấy hắn lo lắng, ta đi tìm xem!” Nói xong, Hàn Minh Tích như một trận gió nhanh chóng đi ra ngoài.

Từ Thanh Trần đặt chén trà xuống, như có điều suy nghĩ nói: “Hàn Minh Tích thật sự đối với muội khá tốt.”

Diệp Ly cười khổ, “Ta hiện tại cũng thật hơi hối hận vì đã lừa gạt hắn.” Từ Thanh Trần thản nhiên nói: “Ra bên ngoài cẩn thận một chút là đúng, sớm nói rõ ràng với hắn, hắn hẳn là sẽ hiểu.” Diệp Ly bất đắc dĩ liếc nhìn hắn, “Đại ca mới vừa rồi còn nói Từ Thanh Lưu gì đó. Sau này nói lộ ra, ta không phải lại lừa gạt hắn thêm một lần sao?” Từ Thanh Trần lạnh nhạt cười nói: “Quay về, ta xin tổ phụ ghi tên đó vào gia phả, không coi là lừa gạt hắn. Ngược lại ngươi. . . . . . .”

Diệp Ly nghi ngờ nhìn Từ Thanh Trần, Từ Thanh Trần lắc đầu không nói thêm gì nữa.

“Từ Thanh Trần!” Ngoài cửa vang lên một tiếng rống yêu kiều, đại môn bịch một tiếng bị đá văng ra từ bên ngoài, một bóng ảnh màu xanh ngọc bước nhanh vọt vào. Diệp Ly nhìn nữ tử thế tới hung hăng không khỏi run lên, quay đầu lại nhìn Từ Thanh Trần, lại thấy Từ Thanh Trần vẫn làm an ổn khoan thai, phảng phất nữ tử nộ khí trùng thiên kia không phải là xông tới tìm hắn. Chỉ thấy nàng kia vọt tới cửa đại sảnh đã thu lại bước chân, kinh ngạc nhìn Từ Thanh Trần. Diệp Ly mở to hai mắt, ho nhẹ một tiếng kêu lên: “Công chúa tỷ tỷ.” Công chúa An Khê hình như lúc này mới phục hồi lại tinh thần, bước vào đại sảnh ân cần hỏi han: “Thanh Trần, ngươi có sao không?”

Từ Thanh Trần cười nhạt nói: “Nhìn tư thế của công chúa mới vừa rồi còn tưởng rằng công chúa tới tìm ta tính sổ đây.”

Trên mặt công chúa An Khê hiện lên một rặng mây đỏ, hung hăng trừng mắt nhìn hắn một cái nói: “Ta không nên tìm ngươi tính sổ sao? Ngươi đã làm chuyện tốt gì ở trong Cung?”

Từ Thanh Trần vô tội cười nói: “Ta thật sự không làm gì cả.” Hắn thật sự không làm gì, có chuyện cũng làm do {ám vệ} cùng với người của Thiên Nhất các làm. Công chúa An Khê đi tới vừa ngồi xuống, bất mãn nhìn chằm chằm Từ Thanh Trần nói: “Ngươi thật sự không làm gì mà đã khiến hoàng cung ầm ĩ người ngã ngựa đổ ! Phụ vương mới vừa còn gọi ta tiến cung hỏi, hoài nghi là ta làm đấy.” Mặc dù nàng vốn cũng chuẩn bị làm như vậy, nhưng không phải là bị người khác giành trước sao? Tại sao phụ vương vẫn hoài nghi nàng? Từ Thanh Trần nhướng mày nói: “Biết Nam Chiếu Vương hoài nghi ngươi, ngươi còn chạy tới nơi này?” Công chúa An Khê khinh thường nhướng mày nói: “Mấy tên phế vật, Bổn công chúa muốn để bọn họ theo chân bọn họ mới theo được, Bổn công chúa không muốn, dù bọn họ chạy gãy chân cũng không theo được.”

“Công chúa vội vã tới đây có việc gì thế?” Từ Thanh Trần hỏi.

Diệp Ly ở một bên nhìn mà than thở trong lòng. Công chúa An Khê gấp gáp chạy tới như vậy còn không phải lo lắng an nguy của đại ca sao, kết quả hắn cứ nhàn nhạt như vậy hỏi một câu công chúa tới đây có việc gì thế? Chẳng lẽ muốn con gái nhà người ta chính miệng nói ta lo lắng an toàn của ngươi nên mới tới sao?

Công chúa An Khê ngơ ngác một chút, nhìn thoáng qua Diệp Ly bên cạnh nhướng mày nói: “Không có chuyện gì thì không thể tới? Bổn công chúa cuối cùng vẫn phải xem một chút bằng hữu kiêm quân sư của ta có còn sống hay không.”

Từ Thanh Trần lắc đầu nói: “Vừa lúc ta cũng có chuyện muốn với công chúa nói. Công chúa tới, ta cũng không cần cho người đi phủ công chúa tìm ngươi nữa.” Công chúa An Khê cau mày, nhìn Từ Thanh Trần nói: “Ngươi không trở về phủ công chúa sao?” Do dự nhìn thoáng qua Diệp Ly một chút nói: “Sở tiểu thư hiện tại cũng ở trong phủ của ta, ngươi cùng trở về cũng dễ chiếu cố lẫn nhau, chúng ta muốn thương lượng cái gì cũng dễ hơn không phải sao?” Diệp Ly suy nghĩ một chút, vẫn thừa dịp trước khi Từ Thanh Trần mở miệng nói: “Công chúa, thật xin lỗi lúc trước ta lừa ngươi. . .”

Công chúa An Khê không giải thích được cau mày, Diệp Ly thấp giọng nói: “Cái kia. . . Ta thật ra. . . . . .”

“Thật ra Lưu Vân không phải là nữ tử yếu đuối tay trói gà không chặt, hôm nay chính nàng và Lâm Hàn tiến cung cứu ta ra. Lúc trước chỉ sợ ngươi hoài nghi mới làm bộ như cái gì cũng không hiểu.” Từ Thanh Trần nhàn nhạt tiếp lời, Diệp Ly nhíu mày, mịt mờ trợn mắt nhìn Từ Thanh Trần một cái, Từ Thanh Trần bình tĩnh bất động như núi.

Công chúa An Khê kỳ quái nhìn hắn một cái, nhìn Diệp Ly một chút cười nói: “Vậy thì có gì, hiếm thấy nữ tử Trung Nguyên như Sở tiểu thư văn võ song toàn như vậy. Sở tiểu thư cũng vì an nguy của Thanh Trần, ta cũng không phải là người hẹp hòi như vậy .”

Diệp Ly cười nói: “Vậy thì cám ơn công chúa.”