Thịnh Thế Hôn Nhân

Chương 106




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Ngày kia?” Bạch Nhược Y nhíu chặt mày, đôi mắt xinh đẹp hiện vẻ gấp gáp, “Tôi không đợi được đến ngày kia đâu.”

“Thể thì ngại quá, Tổng giám đốc bận trăm công nghìn việc, không phải ai muốn gặp là có thể gặp được.”

Bạch Nhược Y đi tới đi lui, sự nóng ruột càng lúc càng đậm. Sao cô có thể đợi đến ngày kia cho được, cô cần gặp được Thẩm Đình Thâm ngay lập tức. Bạch Nhược Y nghển cổ nhìn vào trong xem có gặp được Lý Lâm hay không. Nhưng cô ngó nghiêng một hồi cũng không thấy Lý Lâm và Thẩm Đình Thâm. Đang lúc Bạch Nhược Y chẳng biết phải làm sao, cổ đột nhiên nhớ đến thang máy ở chỗ bãi đỗ xe có thể lên thẳng tầng sáu, phòng làm việc của Thẩm Đình Thâm ở tầng sáu.

“Thế thì phiền cô2hẹn giúp tôi, ngày kia tôi lại đến chuyển nữa.” Bạch Nhược Y dặn quầy tiếp tân.

Dẫu sao hôm nay cô nhất định phải gặp được Thẩm Đình Thâm! Sau này cũng phải gặp, vậy thì hẹn trước cũng không sao.

“Được.”

Nghe được câu trả lời của quầy tiếp tân, Bạch Nhược Y xách túi đi đến bãi đỗ xe. Thông thường thì rất ít người biết về chiếc thang máy này, đến cả nhân viên tập đoàn Thẩm thì cũng chỉ có những người ở cấp cao mới biết.

Cho nên Bạch Nhược Y dễ dàng đến được tầng sáu. Cô ra khỏi thang máy đi về phía phòng làm việc của Thẩm Đình Thâm. Một vài nhân viên nhìn cô với vẻ tò mò vì hình như chưa từng thấy đồng nghiệp này. Bạch Nhược Y cố gắng duy trì vẻ bình tĩnh, không để họ phát hiện ra điều6dị thường.

Đột nhiên một tiếng hét thất thanh vang lên, “Ối, bảo vệ, đây không phải nhân viên công ty mình! Bảo vệ, mau đến đây!” Mỗi tầng đều có mấy bảo vệ, bọn họ nghe thấy tiếng bèn lập tức chạy đến. Bạch Nhược Y nghe thấy tiếng bước chân huỳnh huỵch, vội vã chạy vào phòng làm việc của Thẩm Đình Thâm. Đúng vào lúc cô vươn tay muốn đẩy cửa văn phòng, bảo vệ đã đuổi đến ấn vai Bạch Nhược Y ngăn động tác của cô. “Cô là ai? Muốn làm gì hả!” Lúc ấn vai Bạch Nhược Y, chú bảo vệ lực lưỡng căn bản chẳng hạ thủ lưu tình. sức lực đó khiến Bạch Nhược Y đau đến độ nghiến răng hít vào một ngụm khí lạnh, nhưng mắt cô vẫn nhìn chằm chằm vào cửa phòng làm việc của Thẩm Đình Thâm. Rõ3ràng chỉ thiếu chút nữa thôi mà! Chết tiệt! “Thẩm Đình Thâm! Thẩm Đình Thâm!” Bạch Nhược Y gọi mấy tiếng.

Nhưng trong phòng làm việc không có bất cứ phản ứng gì khiến Bạch Nhược Y phải thắc mắc liệu có phải Thẩm Đình Thâm đã cùng Chu Kỳ ra ngoài chơi rồi không.

Bảo vệ quát, “Con gái con đứa hò hét gây loạn cái gì, Tổng giám đốc là người mà ai muốn là có thể gặp được sao!” Dứt lời, bảo vệ vặn cánh tay Bạch Nhược Y lôi cô ra ngoài.

Bạch Nhược Y cố kìm cơn đau, đứng yên không nhúc nhích. “Cô bé này, sao lì thế hả? Đừng trách chú đây bạo lực đấy!” Chú bảo vệ nói rồi càng dùng sức mạnh hơn. Sức mạnh ấy như muốn vặn đứt cánh tay Bạch Nhược Y.

“Đau đau... đau...” Bạch Nhược Y đau đớn hét lên,9nhưng cơ thể vẫn ương bướng đứng nguyên tại chỗ. Chú bảo vệ lườm cô, “Cô biết đau thì theo tôi ra ngoài mau!” cửa văn phòng mở ra “két...” một tiếng.

Bạch Nhược Y khấp khởi trong lòng, thoắt cái quên luôn cơn đau ở cánh tay, nhìn cánh cửa rồi gào lên, “Lý Lâm! Tôi muốn gặp Thẩm Đình Thâm.”

Chú bảo vệ tưởng giọng hát của Bạch Nhược Y đã làm phiền đến Tổng giám đốc, muốn mau chóng dẫn Bạch Nhược Y đi, đôi tay càng vạn cánh tay Bạch Nhược Y thô bạo hơn. Chú ta còn vội lên tiếng xin lỗi, “Tôi xin lỗi, tôi sẽ lập tức dẫn cô ta đi.“. “Á...” Bạch Nhược Y đau đến nỗi mặt thoáng chốc trắng bệch, mặt mũi méo xệch. “Dừng tay!” Lý Lâm thấy vậy bèn vội ngăn cản, “Chú đi trước đi, cô gái này là4bạn của Tổng giám đốc.” Chú bảo vệ kinh ngạc lối?” một tiếng, sau đó vội vàng buông Bạch Nhược Y, “Xin lỗi, xin lỗi cô.”

Nói xong, chú ta lập tức quay đầu rời đi. Bạch Nhược Y cái nhìn hai vai gần như sắp trật, theo Lý Lâm vào văn phòng.

“Cô Bạch, cô không sao chứ.” Lý Lâm vừa đi vừa quan tâm hỏi han.

Bạch Nhược Y cười nhẹ, lắc đầu, “Vẫn ổn, lát nữa là bình thường ấy mà. Có điều nếu anh mở cửa muộn hơn chút thì tôi cảm thấy chú ấy sắp vặn đứt cánh tay tôi luôn rồi.” Lý Lâm cười khẽ, ánh mắt liếc qua Thẩm Đình Thâm vẫn đang làm việc. Ý của Lý Lâm rất rõ ràng, không cần nói cũng hiểu. Tổng giám đốc cứ một mực im lặng, tôi cũng không dám mở cửa cho cô trước. Hình như Thẩm Đình Thâm nhận thấy ánh mắt của Lý Lâm, đột ngột ngước mắt, lạnh lùng nhìn anh ta. Lý Lâm như ngừng thở, đứng đờ tại chỗ, hơi lúng túng.

“Được rồi, không có chuyện của anh nữa, anh ra ngoài trước đi.” Thẩm Đình Thâm mau chóng cúi đầu xử lý chuyện của mình, trong giọng nói thản nhiên có chút khó chịu.

“Vâng.” Lý Lâm gật đầu, sau đó cười thân thiện với Bạch Nhược Y, giơ tay chỉ vào sofa bảo cô qua đó ngồi một lúc. Bạch Nhược Y cười gật đầu, đi về phía sofa. Trong lòng cô thực sự hơi thắc mắc, một Tổng giám đốc tỉnh khí khó ở như vậy mà lại có thư ký khiêm tốn lịch sự như thế, đúng là kì lạ. Ban đầu Bạch Nhược Y tưởng rằng cô chỉ cần đợi một lúc là được. Cô nghĩ bụng, nếu Thẩm Đình Thâm đã cho mình vào thì mình vẫn có chút cơ hội để khiến anh thay đổi chủ ý.

Việc phải làm bây giờ chỉ là yên lặng chờ đợi Thẩm Đình Thâm giải quyết xong tài liệu trên tay là được. Vì thế cô ngồi yên trên sofa, ánh mắt rơi lên khuôn mặt chuyên chú làm việc của Thẩm Đình Thâm. Khuôn mặt ấy sắc nét như lưỡi đao, sống mũi cao thẳng ấy rất thu hút. Đối mi dài như cánh ve vừa đậm vừa dày rủ xuống theo ánh mắt chiếu ra một chiếc bóng cho mí mắt anh, tăng thêm chút cảm giác dịu dàng cho khuôn mặt anh tuấn sắc nét kia. Yết hầu Bạch Nhược Y khẽ lăn, cô càng nhìn Thẩm Đình Thâm càng cảm thấy dáng vẻ này của anh rất hấp dẫn.

Ngẫm lại mới thấy cũng khó trách hồi ấy mình chỉ nhìn Thẩm Đình Thâm một cái đã cảm thấy liên hôn với anh cũng không tệ, thậm chí tâm tư thiếu nữ cũng khẽ rung động.

Sau một năm, lại nhìn anh một lần nữa, vậy mà cô vẫn bị dung mạo của anh thu hút. Chính vì mải nhìn đến độ thất thần mà cô căn bản không chú ý đến việc mặt trời ngoài ô cửa sổ đã dần lên cao. Cho đến khi chuông thông báo ăn cơm trưa trong điện thoại vang lên, Bạch Nhược Y mới ý thức được rằng một buổi sáng đã trôi qua như vậy. Còn Thẩm Đình Thâm thì cả buổi sáng chẳng nói với mình câu nào, vậy mà mình nhìn anh lâu như thế?