Thịnh Thế Hôn Nhân

Chương 111




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Mới vừa ăn cơm xong, chúng ta tản bộ về công ty đi.” Thẩm Đình Thâm chậm rãi rút vạt áo của mình ra, giọng điệu thản nhiên.

Thẩm Đình Thâm như vậy có vẻ rất hoà nhã, không giống như những lúc bình thường hào quang toả ra bốn phía. Bạch Nhược Y buồn bực đuổi theo bước chân của Thẩm Đình Thâm, lên tiếng hỏi, “Tản bộ thật sự không tệ, nhưng tôi có thể hỏi một câu, chúng ta trở lại công ty của anh như thế này mất bao lâu không?”

Lúc Thẩm Đình Thâm đi bộ bóng lưng thẳng tắp làm cho người ta cảm thấy rất đúng đắn, khuôn mặt như điêu khắc lúc này đang ra vẻ suy tư. Lát sau, anh đột ngột gật đầu, “Ừ, tôi tính thử,2có lẽ mất khoảng hai tiếng đồng hồ đó.” “A? Anh chắc chắn anh không phải đang đùa tôi sao?” Bạch Nhược Y túm cánh tay Thẩm Đình Thâm để cho anh dừng lại, “Đi hai tiếng, phiền anh nhìn xem tôi mang giày gì được không?”

Thẩm Đình Thâm thật sự cúi đầu nhìn giầy của Bạch Nhược Y, nhìn thấy dưới chân cô là đôi giầy cao gót tám centimet, “Không có việc gì, đi không được, tôi có thể cõng cô, giầy của tôi không có gì đáng ngại.”

“Này! Thẩm Đình Thâm, đừng lộn xộn, đi lấy xe đi.” Bạch Nhược Y thật sự chịu thua rồi, lúc Thẩm Đình Thâm không nghiêm túc thật sự làm cho người ta dở khóc dở cười.

Thẩm Đình Thâm nhìn chằm chằm vẻ lo lắng của6Bạch Nhược Y, nhìn cô sợ mình thật sự muốn dành hai tiếng đến công ty, không nhịn được bật cười khúc khích, “Nói cô ngốc nghếch cô còn không phục, chúng ta cứ đi một lát, đi mệt thì bắt xe không được sao? Hoặc bảo Lý Lâm tới đón chúng ta cũng được mà.” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Bạch Nhược Y nhăn như một tờ giấy, lúc này mới như sực tỉnh khỏi giấc mộng, “à” một tiếng, sau đó tản bộ với Thẩm Đình Thâm. Hai người một trước một sau đi ở trên đường phố rất là bắt mắt.

Bạch Nhược Y suy nghĩ một chút, vẫn cảm thấy phải nói với Thẩm Đình Thâm chuyện của công ty một chút.

Cô chỉ có bảy ngày, giờ đã qua hai ngày, mà3hôm nay cũng đã sắp hết ngày thứ ba rồi. Bạch Nhược Y vén mấy sợi tóc rối trước trán lên, nâng mắt nhìn mặt trời trên cao.

Ánh nắng dìu dịu phản chiếu trong mắt cô, mặt trời treo lơ lửng ở phía tây, dường như chỉ chớp mắt sẽ bị tòa cao ốc che mất. “Thẩm Đình Thâm, bây giờ công ty chúng tôi thật sự rất thảm, chúng tôi thật sự rất cần anh hợp tác, anh xem thử có thể suy nghĩ lại hay không?” Bạch Nhược Y lại một lần nữa nhắc tới chuyện của công ty, trái tim cô đang treo lơ lửng. “Cô nói công ty của các cô lại có nhiều đối tác không hợp tác với các cô là có ý gì?” Thẩm Đình Thâm không trả9lời Bạch Nhược Y, hỏi ngược lại chuyện lúc nãy nói ở trong nhà hàng.

Bạch Nhược Y đành phải nương theo lời nói của anh mà trả lời, “Ừ, là bởi vì chuyện cơ mật của công ty chúng tôi bị lộ ra ngoài, sau đó quản lý phòng kế hoạch cũ nói tôi sai khiến anh ta tiết lộ chuyện cơ mật. Còn nữa, cũng bởi vì chuyện này mà những đối tác đó rối rít lấy anh ra làm ví dụ, mượn cớ rút lui hợp tác.”

Nói xong, Bạch Nhược Y bước nhanh đi tới bên cạnh Thẩm Đình Thâm, nghiêng mặt nhìn vẻ mặt của anh.

Mà vẻ mặt của Thẩm Đình Thâm nhìn giống như núi băng, vẫn không có bất kỳ biểu cảm gì, thản nhiên bà” một tiếng, rồi không4còn phát biểu thêm gì nữa.

Vẻ mặt Bạch Nhược Y hơi lúng túng, lại mặt dày nói một lần nữa, “Cho nên chúng tôi thật sự cần anh hợp tác. Chẳng lẽ công ty tôi thật sự không có cơ hội được anh công nhận lần nữa sao?”

Thẩm Đình Thâm tựa như không nghe thấy lời nói của cô, người xe xung quanh đông như nước, tiếng còi xe lọt vào tai. Bàn tay nhỏ bé của Bạch Nhược Y nắm thành quyền, nắm đến kêu răng rắc, cuối cùng cô đột nhiên dừng lại trên đường phố nườm nượp người đến người đi, nghiêm mặt, giọng nói nghiêm túc, “Thẩm Đình Thâm, rốt cuộc anh muốn thế nào?”

Dù gì cô cũng đi theo Thẩm Đình Thâm gần cả ngày, nhưng anh luôn như vậy là sao đây. Thẩm Đình Thâm nghe vậy, cũng dừng bước lại, nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn Bạch Nhược Y, tia sáng trong mắt lóe lên, “Tôi muốn thế nào? Tôi muốn thế nào, cô không rõ sao?” Nói xong, anh vươn cánh tay ôm Bạch Nhược Y đang tức giận vào trong ngực, trong mắt dần dần nhiễm vẻ mập mờ, “Tôi nghĩ nói như vậy, cô liền rất rõ ràng rồi phải không?”

Hai tay Bạch Nhược Y khẩn trương để ở trước ngực Thẩm Đình Thâm, bất an nhìn xung quanh.

Cũng may người đi đường ở chỗ này cũng không phải quá nhiều, hai người đúng lúc dừng lại ở phía sau một cái bảng quảng cáo cực lớn, cũng không có bao nhiêu người chú ý bọn họ. Bạch Nhược Y đang lo lắng bất an khẽ thở ra một hơi, đưa mắt nhìn Thẩm Đình Thâm, “Thẩm Đình Thâm, có phải anh thật sự không biết bây giờ truyền thống rất lợi hại hay không? Chuyện của anh và Chu Kỳ bị làm đến ồn ào huyên náo, mà tôi đã là vợ cũ của anh, nếu hình ảnh như thế này bị người ta chụp được, anh có nghĩ tới đối với anh, đối với tôi, đối với Chu Kỳ sẽ như thế nào hay không?”

Ánh sáng trong đôi mắt đen nhánh của Thẩm Đình Thâm biến mất, anh hơi nheo mắt lại nhìn Bạch Nhược Y, “Tôi và Chu Kỳ cũng chỉ là trên báo như vậy mà thôi, thật ra thì tôi không có cùng...”

Cùng cô ta như thế nào... mấy chữ này vẫn chưa nói hết liền bị Bạch Nhược Y cứng rắn ngắt lời, “Đủ rồi, quan hệ của anh và Chu Kỳ là như thế nào, tôi không muốn biết. Cũng không liên quan đến tối, ngoài chuyện công việc ra, tối không muốn có bất kỳ liên quan nào với anh nữa.” Cô vừa nói, vừa nghiêng đầu đi, không muốn để cho Thẩm Đình Thâm nhìn thấy ánh mắt né tránh của bản thân. Cánh tay Thẩm Đình Thâm ôm Bạch Nhược Y dần dần buông lỏng, anh thở dài bất lực, “Đúng vậy, cô vốn không để ý tôi và Chu Kỳ rốt cuộc là quan hệ như thế nào.”

Anh hơi có vẻ mất mát nói, xoay người tiếp tục đi về phía trước.

Giọng điệu mất mát này chậm rãi lọt vào tai Bạch Nhược Y khiến cho trái tim của cô đột nhiên đập mạnh.

Để ý, sao tôi có thể không thèm để ý! Bạch Nhược Y kiềm chế suy nghĩ đang cuồn cuộn trong lòng của mình, đứng tại chỗ không biết nên đuổi theo Thẩm Đình Thâm hay không. Dường như cô biết nếu tiếp tục nói nữa, Thẩm Đình Thâm cũng sẽ không đồng ý cho công ty mình một cơ hội, chẳng bằng đi về nhà nghĩ biện pháp khác rồi trở lại. Hơn nữa chân của cô đã đi đến rất mệt mỏi, gót chân mơ hồ phát run. Thẩm Đình Thâm đi vài bước, không nghe thấy động tĩnh sau lưng, quay đầu lại nhìn Bạch Nhược Y. Thấy cô đứng ở đó do dự không đi, Thẩm Đình Thâm bất đắc dĩ mỉm cười, “Cô tới đây, tôi có thể cho cô một cơ hội.” Đôi mắt Bạch Nhược Y lập tức thoáng qua một tia sáng, tiến lên vài bước nhìn chằm chằm Thẩm Đình Thâm, “Có thật không?” Hạnh phúc đến quá đột ngột, thật sự khiến cho Bạch Nhược Y không kịp chuẩn bị. Trong mắt của cô toả ra tia sáng vui sướng, hết sức thành khẩn chờ Thẩm Đình Thâm xác nhận lại lời mới vừa nói một lần nữa.