Thịnh Thế Hôn Nhân

Chương 79




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Mà Bạch Nhược Y được đãi ngộ đến mức nào, thân là vợ cũ của Thẩm Đình Thâm mà vẫn có thể khiến cho anh ấy yêu thương như thế.

Lòng ghen tị khiển mắt Hạ Tiêu Tiêu đỏ bừng, ngón tay đặt trên con chuột càng ngày càng dùng sức, thật giống như muốn nhấn nó xuống đến khi nào hỏng thì mới cam tâm.

Xem xong hết loạt ảnh, Hạ Tiêu Tiêu cầm lấy một ly nước lọc lớn ở bàn bên cạnh, uống một hơi cạn sạch. Đến khi cảm giác mát lạnh từ miệng trôi xuống tận bụng, ánh mắt bị tức giận với ghen tỵ nhuộm đỏ mới dần dần trong suốt. Chốt lát, trong mắt cô ta chợt lóe lên tia sáng Ngay sau đó, đôi môi đỏ mọng của2cô ta cong lên, gửi hình ảnh trong hộp thư tới điện thoại di động. Mình sẽ gửi mấy hình này cho Chu Kỳ, nếu cô không tin ghi âm, cô muốn tận mắt nhìn thấy mới là thật. Vậy thì để cho cô xem một chút đi!

Dù gì Chu Kỳ cũng là thiên kim duy nhất của nhà họ Chu, từ nhỏ miệng đã ngậm chìa khóa vàng đến khi lớn, nếu thấy mấy tấm hình này, làm sao có thể chịu được uất ức như thế. Hạ Tiêu Tiêu tắt điện thoại, tiếp tục xem kịch bản, giữa hàng lông mày mang theo nét vui vẻ. Dù sao không tới ngày mai thì nhất định Chu Kỳ đó sẽ tức giận rồi gọi điện cho mình, hỏi mấy tấm hình kia ở6đâu ra.

Ba ngày trôi qua.

Hạ Tiêu Tiêu đứng trong phòng vệ sinh, cầm điện thoại di động trong tay, dáng vẻ nôn nóng nhìn cái tên Chu Kỳ ở trên đó.

Chuyện gì xảy ra vậy, đã qua ba ngày rồi mà sao Chu Kỳ còn không gọi tới? Sao cô ta có thể nhịn được tức giận như vậy chứ?

Hạ Tiêu Tiêu gần như không nhịn được nữa, muốn gọi điện thoại cho Chu Kỳ một cuộc, hỏi rốt cuộc cô ấy nghĩ như thế nào.

Nhưng nếu như vậy thì sẽ ra vẻ mình gấp gáp quá, ngược lại sẽ thể hiện giống như mình có mục đích gì vậy.

Không được. Hạ Tiêu Tiêu do dự liên tục, cuối cùng vẫn bấm gọi cho Chu Dĩnh. “A lô?” Giọng nói của Chu Dĩnh vẫn0như gợn sóng bình thản, làm cho người ta có cảm giác anh ta không mong muốn, không cầu mong gì cả, “Chuyện gì?” “Ba ngày nay anh có chụp được hình Thẩm Đình Thâm gặp Bạch Nhược Y không, một tấm cũng được, nhanh gửi vào điện thoại của tôi đi.” Tốc độ nói chuyện của Hạ Tiêu Tiêu rất nhanh, nghe ra được cô ta đang rất gấp. Chu Kỳ cô đã có thể ngồi yên được như vậy, thể thì tôi lại gửi thêm mấy tấm hình cho cô, xem cổ còn giữ được bình thản như thế nào! “Ngại quá, mấy ngày nay Thẩm Đình Thâm cũng không đi tìm Bạch Nhược Y!” “Cái gì? Lần này Hạ Tiêu Tiêu ngây người, có chút không dám tin hỏi, “Ba ngày5qua, Thẩm Đình Thâm với Bạch Nhược Y không gặp nhau à?” “Ừ, không có.“. Hạ Tiêu Tiêu sửng sốt một lúc lâu, sau đó lại hỏi thêm, “Có phải anh không theo dõi bọn họ liên tục hay không?” “Tôi nghĩ cô Hạ nên tin tưởng tôi mới phải.” “Xin lỗi, được rồi, tôi biết rồi.” Hạ Tiêu Tiêu cúp điện thoại.

Chuyện gì xảy ra vậy? Thẩm Đình Thâm lại có thể không đi tìm Bạch Nhược Y sao trong ba ngày nay sao? Trong khi Hạ Tiêu Tiêu đáng ngạc nhiên thì Chu Kỳ lại đang mua đồ ở cửa hàng, một tay xách túi đồ, một tay kéo cánh tay của Thẩm Đình Thâm. Một tay khác của Thẩm Đình Thâm cũng đang cầm đầy túi đồ, trên mặt mang theo9nụ cười nhạt, nhưng lại có vẻ không tập trung lắm. Đột nhiên điện thoại di động vang lên, Chu Kỳ đặt túi đồ xuống, lấy ra rồi liếc mắt nhìn. Vừa nhận mở màn hình thì lập tức thấy bức ảnh kèm mấy chữ “là thật”, cô ta vội vàng đặt điện thoại vào lại túi xách, bất an nhìn Thẩm Đình Thâm.

Chu Kỳ đột nhiên dừng lại, Thẩm Đình Thâm nhìn chằm chằm vào cô ta, thấy cô ta hốt hoảng như thế kia thì hỏi, “Sao vậy? Nhận được tin tức gì không tốt à?”

Chu Kỳ vội vàng nở nụ cười, “Không có, là tin nhắn quảng cáo bán nhà mà thôi.”

Đó là bức hình mà Hạ Tiêu Tiêu gửi cho cô vào mấy ngày trước, cô đưa nó cho một người chuyên nghiệp nhìn xem có phải đồ photoshop hay không. Nội dung ngắn trong tin nhắn chính là thông báo kết quả cho cô, nói đến cùng thì cũng là điều tra hình của Thẩm Đình Thâm, đương nhiên cô ta sợ anh thấy được. Ánh sáng u ám trong đôi mắt giống như chim ưng của Thẩm Đình Thâm biến đổi, chẳng qua chỉ là tin nhắn quảng cáo, vậy thì hoảng làm cái gì? Nhưng anh cũng lười vạch trần cô, dù sao Thẩm Đình Thâm chẳng có một chút tò mò nào về chuyện của Chu Kỳ.

“Chúng ta có nên đi xem buổi biểu diễn không nhỉ, đúng lúc hội trường trước mặt có một màn kìa!” Chu Kỳ ôm lấy cánh tay của Thẩm Đình Thâm, chỉ vào hội trường phía trước. Chu Kỳ dường như muốn đề xuất ra một đề tài mới để nói mà thôi.

Thẩm Đình Thâm nở nụ cười, “Nếu em muốn thì chúng ta đi là được.”

Nụ cười trên mặt Chu Kỳ rực rỡ như trăm hoa trong ngày hè, cô ta vui vẻ kéo tay anh đi về phía trước. Đến cửa hội trường, cô ta mới phát hiện bên trong có vài máy ảnh. Hai người còn chưa tới gần thì đã nghe thấy những người khác thầm thì bàn luận về bọn họ. “Cô nhìn xem đó không phải là Thẩm Đình Thâm sao?” “Đúng vậy, người kia hình như là thiên kim của nhà họ Chu đó.” “Hai người bọn họ thật sự quen nhau kìa, ôi.”

Mặc dù Chu Kỳ nghe thấy miếng lời bàn luận đó thì rất vui vẻ trong lòng, nhưng lần trước ở sân bay cô ta đã thấy Thẩm Đình Thâm không thích đám ký giả lắm. Cô ta sợ Thẩm Đình Thâm thấy mấy chiếc máy ảnh kia thì mất hứng.

“Hay là chúng ta không đi xem nữa, để ký giả viết bậy bạ cái gì thì lại làm tâm trạng anh không vui.” Chu Kỳ quan tâm nói với anh. Thẩm Đình Thâm nhướng mày nhìn hội trường một vòng, cũng thấy mấy chiếc máy ảnh kia, “Không sao, chụp thì chụp, chẳng hề gì.” Nói xong anh lập tức dẫn Chu Kỳ tiến vào, nhân viên làm việc thấy người tới là Thẩm Đình Thâm thì để bọn họ vào trước rồi mua vé bổ sung sau. Đương nhiên chuyện này lập tức được mấy tờ báo truyền ra ngoài, nhanh chóng chiếm lĩnh trang đầu. Còn Bạch Nhược Y thì phải đi làm ở công ty nhà họ Cố, cô bận rộn đến mức sứt đầu bể trán, đã đến một giờ nhưng vẫn chưa được ăn cơm. “Nhược Y, em mau nhìn đi.” Cố Thần Trạch chạy vào phòng làm việc của Bạch Nhược Y, đưa mấy tờ báo trong tay cho cổ. Bạch Nhược Y không ngẩng đầu lên, chuyên tâm xem bản thiết kế được trải ra trên mặt bàn, giống như không nghe được lời của Cố Thần Trạch, “Tổng Giám đốc, anh thấy có phải phòng vệ sinh này đặt ở bên cạnh cầu thang thì không tốt lắm hay không?”

Cố Thần Trạch mở tờ báo ra rồi đặt lên trên bản thiết kế, không muốn cho Bạch Nhược Y nhìn bản thiết kế kia nữa.

“Này, đừng mà, bây giờ mà xem báo gì chứ, em nói anh đến xem bản thiết kế cơ mà!” Bạch Nhược Y cau mày, nghiêm túc cẩn thận nhìn người kia. Cố Thần Trạch chỉ vào trang đầu của tờ báo, “Em xem thử một chút thôi là được rồi! Mau nhìn đi!”

Bạch Nhược Y liếc anh ta một cái, bất đắc dĩ lướt mắt xem tờ báo trên mặt bàn.

Ánh mắt vừa mới chạm đến tờ báo thì con ngươi màu hổ phách mạnh mẽ phóng đại rồi co rút lại, cả người cô cứng ngắt đứng im tại chỗ.

Ở trang đầu có ảnh chụp chung thật thân mật của Thẩm Đình Thâm với Chu Kỳ, phía trên chính là hình ở buổi biểu diễn, hai người bọn họ ngọt ngào ở cùng với nhau.

Mà vẻ mặt của Thẩm Đình Thâm cưng chiều nhìn Chu Kỳ, còn sợ những người bên cạnh chạm vào Chu Kỳ nên vẫn luôn che chở cho cô ấy.

Trên mặt Cố Thần Trạch cũng hiện ra vẻ bỗng nhiên tỉnh ngộ, vốn là anh ta cũng chỉ suy đoán về việc Bạch Nhược Y thích Thẩm Đình Thâm thôi.

Cho nên anh ta mới có ý đưa tờ báo này cho cô xem, thấy phản ứng này của cô thì chắc suy đoán của anh ta là thật rồi.