Thịnh Thế Trà Hương

Chương 13: Trang Minh Hỉ




“Nương, người hãy nguôi giận”. Bên cạnh, Trang Tín Xuyên vén trúc mành lên, giúp mẫu thân vào phòng.

Lý di nương hít sâu một hơi, đi vào. Ở giữa phòng có kê mấy chiếc ghế khắc hoa văn cúc lê hồng các loại. Nàng ta ngồi xuống chiếc ghế cao nhất. Trang Tín Xuyên ngồi vào bên cạnh.

Có nhà đầu tiến lên dâng trà.

“Tín Xuyên, con không thể nghe lời của bà ta, đây là cạm bẫy nhằm cho con nhảy vào”. Lý di nương vỗ bàn, tức giận đến nghiến răng nghiến lợi: “Bảo con đi nhận lỗi với mấy hạng người thấp kém đó, đây là muốn biến con thành trò cười, khiến con không ngẩng đầu lên nổi. Nữ nhân kia tâm tư quả thật thâm độc”.

Trang Tín Xuyên hé ra khuôn mặt bình tĩnh, bạc môi cơ hồ mím thành một đường, gương mặt vốn tuấn lãnh lộ ra sự nham hiểm.

“Nhưng nếu con không đi, nữ nhân kia chẳng phải sẽ mượn cớ không cho con nhúng tay vào việc quản lý Trà Hành nữa? Không phải sẽ càng thỏa mãn ý nguyện của bà ta?”

“Bà ta dám”. Lý di nương đứng lên, ngón tay chỉ ra ngoài cửa, tức giận đến cả người phát run: “Bà ta nếu dám làm như thế, ta sẽ mời đại tỷ phu đến làm chủ cho chúng ta. Ta thật muốn nhìn xem bà ta lợi hại hay tri châu đại nhân lợi hại”. Nói xong, nàng ta quay người lại, tay dùng sức đặt trên vai của Trang Tín Xuyên, nhướn đuôi lông mày, cắn răng nói: “Chúng ta hàng năm để nhiều tâm tư vào dì con như vậy, đâu thể nào vô dụng? Con cứ ngồi yên đấy cho ta, không cần để ý đến nữ nhân kia”.

Nàng ta oán hận nói: “Ta biết trong lòng bà ta nghĩ gì, bà ta chính là không muốn đem giao Thịnh Thế vào trong tay con. Bà ta ngồi ở vị trí này nhiều năm như vậy không biết đã tích trữ được bao nhiêu của cải, bà ta làm sao bỏ được đây? Cho dù về sau giao trả, chỉ sợ còn muốn cưỡi trên đầu trên cổ con, vì thế mới có thể làm khó dễ con như thế này. Bà ta cả ngày giả bộ tư thái hiên ngang lẫm liệt, kỳ thuật một bụng lén lút, thật đáng ghê tởm”.

Trang Tín Xuyên mày rậm nhăn lại, trầm giọng nói: “Nhưng mà bà ta trong tay có di ngôn của phụ thân, cùng Tri phủ đại nhân cũng có chút giao tình. Bà ta không giao ra, chúng ta thật đúng là không có cách nào. Chẳng lẽ cứ thế đối đầu với bà ta cả đời?” Hắn trong lòng phiền chán, hai tay kìm không được nắm chặt tay vịn ghế dựa.

“Tóm lại phải nghĩ ra cách khiến cho bà ta không thể không giao ra vị trí đương gia”. Lý di nương hừ lạnh hai tiếng, trong mắt lóe ra tia sắc nhọn. “Con trai của bà ta chỉ là phế vật, đó là do bà ta thất đức. Đừng để cho ta có cơ hội, nếu không xem ta như thế nào thu thập bà ta. Nàng áp bức mẫu tử chúng ta nhiều năm như vậy, cũng nên để cho bà ta nếm thử tư vị này”.

Nàng ta ngồi xuống ghế bên cạnh Trang Tín Xuyên, nhìn về phía con mình, thanh âm mềm mại, vỗ mu bàn tay của con trai, hòa nhã nói: “Tóm lại ngươi không cần nghe theo lời của nữ nhân kia. Cái gì trả bạc rồi xin lỗi các thứ, đều không cần để ý gì hết, hết thảy đã có nương lo”.

Trang Tín Xuyên nhìn về phía mẫu thân của mình, vẻ mặt lo lắng mới chậm rãi biến mất, muốn hắn đến nhận lỗi từng nhà mấy kẻ nghèo khổ quanh năm suốt tháng chân lấm tay bùn, trong lòng hắn ngàn lần vạn lần đều không muốn, không phải sẽ bị người khác chê cười đến chết hay sao.

Tuy rằng nói sĩ nông công thương, địa vị xã hội của thương nhân thực chất ở sau nông dân. Nhưng cho tới bây giờ có tiền mới là đại gia, ở trên quyền quý, nông dân sao có thể khiến bọn họ để vào mắt.

Thời điểm chuẩn bị gật đầu đáp ứng, ngoài phòng bỗng nhiên truyền đến thanh âm nũng nịu: “Nương, ngươi nói như vậy có thể sai lầm rồi”.

Tiếp đó, một nữ tử tầm mười sáu tuổi, thiên kiều bá mị cười khanh khách đi vào.

Lý di nương mẫu tử nhìn thấy nàng sắc mặt đều bình hoãn.

Nữ tử đi đến trước mặt Lý di nương cùng Trang Tín Xuyên, cười nói: “Minh Hỉ thỉnh an nương nương và ca ca”. Thanh âm mềm mại êm tai.

Lý di nương đứng dậy trước, đi đến trước mặt nữ tử, lôi kéo tay nàng cười nói: “Nha đầu tinh quái này, ngươi nói thật xem, di nương sao lại sai lầm?”

Trang Minh Hỉ ý cười trong suốt, không lên tiếng, quay đầu hướng bên ngoài vẫy tay, chỉ chốc lát, có một nha hoàn dẫn một bà mối tiến vào.

Bà mối vừa vào phòng, ánh mắt liền mị thành một đường, thi lễ với Lý di nương, thanh âm náo nhiệt nói: “Chúc mừng phu nhân, chúc mừng phu nhân. Phu nhân lúc trước đã phó thác cho ta một chuyện, bây giờ đã có tiến triển tốt đẹp”.

Lý di nương trên mặt nhất thời tươi cười, tiến lên từng bước: “Vương bà, lời này là thật sao?”

“Việc này lão bà ta sao dám lừa gạt”. Vương bà cười hớn hở.

Trang Minh Hỉ đến bên cạnh Trang Tín Xuyên, phe phẩy cây quạt cười tủm tỉm: “Ca ca, chúc mừng huynh”.

Trang Tín Xuyên trên mặt cũng lộ vẻ vui mừng.

Lý di nương sai người dâng trà, sau đó mọi người ngồi xuống theo thứ tự.

Vương bà thu hồi khuôn mặt tươi cười, nghiêm trang nói: “Bất quá Lưu gia nói, mọi người bên này thế nào cũng phải đem hôn ước trước đó xử lý cho tốt, nữ nhi nhà hắn chỉ có thể là chính thất”.

Lý di nương vội vàng nói: “Điều đó là đương nhiên. Còn cần phải nói sao, Lưu gia là phú gia số một số hai ở Tô Thành, trưởng nữ nhà Lưu gia làm sao là thiếp thất được. Ngươi nói bọn hắn yên tâm, chuyện này ta nhất định sẽ xử lý thỏa đáng, vạn lần sẽ không để nhà đó mất thể diện”.

“Chính là những lời này”. Vương bà cười nói.

Mấy người còn nói vài câu, Vương bà sau khi đem sự tình kể lại rõ ràng, liền đứng dậy cáo từ. Thời điểm rời khỏi, Lý di nương sai Linh Nhi thưởng mười lạng bạc, Vương bà cười đến híp cả mắt.

Vương bà đi rồi, Trang Minh Hỉ liền phe phẩy cây quạt cười nói: “Cho nên ta nói nương sai lầm rồi, lúc này ca ca cần phải nghe theo lời Đại nương một chút. Nếu không chỉ sợ Đại nương sẽ viện lý do ngáng trở cuộc hôn phối này, có sẵn lý do ngay tại phía Đông hậu viên kia”.

Trang Minh Hỉ mặt hướng tới phía đông, cằm khinh nhẹ một chút.

Trang Tín Xuyên cũng nhìn về phía phương hướng kia, vẻ mặt khinh thường: “Chỉ bằng nàng cũng tưởng có thể trở thành thê tử của Trang Tín Xuyên ta, nếu quang cảnh nhà nàng ta còn hoàn hảo như lúc trước, thì còn có thể. Hiện tại đã rách nát như vậy, hai tỷ đệ bọn họ còn dựa vào trang phủ chúng ta sống qua ngày. Người như vậy ngay cả làm thiếp thất của ta cũng không xứng”.

“Nhưng mà ca ca, huynh và người ta vốn đã có hôn ước, là cha đã đính ước từ khi huynh còn là oa nhi nha”.

“Có hôn ước thì như thế nào?” Lý di nương cười lạnh, “Cho dù đã gả vào cửa, nữ tử không tài không thế như vậy, ta cũng nghĩ biện pháp hưu nàng ta. Thông gia với phủ chúng ta phải là phú gia một phương. Nếu không sao xứng với Tín Xuyên tương lai sẽ là đương gia Thịnh Thế”.

“Cho nên a, nương…” Trang Minh Hỉ cầm tay mẫu thân, “Người đứng phía sau làm cho ca ca và Đại nương đối nghịch, Đại nương ghi hận trong lòng, còn không phải sẽ dùng sức làm khó dễ. Dù thế nào Đại nương cũng là đương gia phu nhân của trang phủ, bà ta nếu quyết tâm không cho phép hối hôn, sẽ thực phiền toái”.

Trang Tín Xuyên gật đầu, rất nhanh lại lắc đầu, tức giận nói: “Nhưng mà làm như vậy lại đúng ý của nữ nhân kia, ta về sau có mặt mũi nào”. Vung tay lên, quả quyết nói: “Ta không đi”.

“Đúng, ca ca ngươi về sau là gia chủ Thịnh Thế, sao có thể đem mặt mũi cho bọn hạ nhân dẫm đạp?” Lý di nương cũng không ủng hộ.

Trang Minh Hỉ cười cười: “Ta làm sao không vì ca ca suy nghĩ? Về sau tương lai muội tử còn phải trông chờ vào ca ca mà…” Nói xong, nàng nghiêng thân mình, nhìn hai người nhỏ giọng nói: “Không phải còn có Tín Trung sao? Cũng là thiếu gia trang phủ, ca ca mang theo hắn đi cùng, bảo hắn đi xin lỗi trà nông. Đều là kẻ hạ lưu bại hoại, hắn sao không dám đáp ứng. Trà nông làm sao phân biệt rõ đâu là Nhị thiếu gia đâu là Tam thiếu gia? Bắt những người đi theo phải giữ bí mật, Đại nương sẽ không biết được. Cho dù truyền ra, cũng chỉ là đồn đãi mơ hồ, sẽ không làm ca ca mất mặt”.

Lý di nương cùng Trang Tín Xuyên hai mắt sáng ngời, đập bàn cùng nói: “Ý kiến hay”.