Thịnh Thế Trường An Dạ

Chương 25




Dọc đường đi.

Dạ trắng trợn thổi phồng hắn với tư cách oán linh ngàn năm, địa vị trong đám quỷ hồn cao đến thế nào.

Còn nói hắn chỉ đứng trước cửa Chính Đức hô lên một tiếng, lập tức có hơn ngàn oan hồn bay ra, đi tìm huyết thạch cho hắn.

“Trong hoàng cung đâu đâu chả có người chết oan. Tiểu thái giám bị chủ nhân đá chết, tú nữ bị thị vệ làm nhục hại chết, hoàng phi tâm cơ kín kẽ, cung tỳ uổng mạng mỗi khi thay đổi triều đại…”

Dạ mặt tươi hơn hớn, giương nanh múa vuốt nói, “Cảnh tượng đó quả thực là tiền vô lai giả, hậu vô cổ nhân1, ngoạn mục vô cùng, có thể xưng là nhất tuyệt nha…”

Ta quyết định tiếp tục giả bộ như không biết hắn đang huênh hoang khoác lác, cố ý làm vẻ mặt sùng bái, tiếc hận nói, “Tiếc quá đi mất. Cảnh tượng kinh hãi như vậy, làm sao ta lại không thấy được nhỉ.”

Dạ ho khan một tiếng, quanh co nói lấp liếm, “Thì ngươi đang bị con mụ kia ăn hiếp mà, trông thấy làm sao được.”

Ta không nín được phì cười, ngoảnh đầu đi.

Về đến Ngoại Ti Tỉnh trời đã tờ mờ sáng, Dạ sợ Quan m, liền bay tọt vào theo cửa sau.

Từ đằng xa, ta đã thấy đại đường đèn đuốc sáng trưng, Tử Du Tiểu Mai đi tới đi lui đảo như rang lạc.

Ngoài dự liệu chính là, Ngự Vương tịnh không hề tới, chiếm đoạt sập quý phi của ta, ấy lại là sư huynh.

Ta đang chực chạy vào, Tử Du lại túm chặt ta, lôi xềnh xệch vào một góc, có phần đau lòng mà quở trách, “Đại nhân, Tiểu Mai mang cho bữa khuya ngài, kết quả phát hiện ngài đã mất tích cả đêm, nàng ấy đã khóc bảy lần. Hai mắt sưng to như quả hạch đào.”

Ta thấp giọng nói, “Thế ngươi đã tới Ngự Vương phủ tìm ta hay chưa.”

“Đã tới.” Tử Du mặt mày tái nhợt nói, “Thế nhưng chẳng biết vì sao, Ngự Vương phủ đột nhiên canh phòng nghiêm ngặt, thuộc hạ không biết đại nhân có ở trong phủ hay không, mà thị vệ canh cổng vô luận thế nào cũng không cho ta bước vào trong một bước.”

Xem ra những lời Ngự thái phi đã nói là thật.

“Đến khi thuộc hạ trở về…” Tử Du nhịn không được, lại quay đầu liếc sư huynh một cái, “Đại nhân, hình như nhà ngài, lại xuất hiện một vị thân thích… Người này quá nửa đêm tìm tới tận cửa, cũng thật sự là có chút…”

“Khụ khụ! Là sư huynh ta.”

Tử Du hình như không cao hứng lắm, “Đại nhân, ngài thẳng thắn nói cho thuộc hạ ngài còn có họ hàng nào nữa, để trong đầu thuộc hạ, cũng có một cái gia phả…”

“Ta chỉ có một đứa em họ Tử Vi, đã được ngươi sắp xếp ở lại, đây là Tiêu An sư huynh của ta, thế nhưng ân nhân nuôi dưỡng ta, đã không còn nữa, Tuyệt! Đối! Không còn nữa … Về phần tối nay, là Ngự Vương điện hạ chợt có chuyện quan trọng, tạm thời phái Vệ Nhất lặng lẽ đón ta tới phủ, cũng không kinh động các ngươi. Ngươi xem chẳng phải ta sợ các ngươi lo lắng sao, thành ra cũng không đáp ứng Ngự Vương lưu lại qua đêm, trời chưa sáng đã chạy ngay về…”

Tử Du lo âu nói, “Đại nhân thật là có tâm ghê, mấy hôm nay thuộc hạ tiến cung dâng cống, toàn nghe nói triều đình không yên ổn lắm, gần đây đại nhân lại năm lần bảy lượt bị thương, thực sự phải cẩn thận hơn nữa.”

Sau đó lại vội vàng chạy sang an ủi Tiểu Mai.

Ta chần chừ đến bên người sư huynh, thấy hắn hoàn hảo không sứt mẻ tẹo nào, chứ đừng nói gì tới bị thương, khóe miệng còn ngậm dở một cái xương gà.

Ta vừa tới gần, sư huynh liền hé một mắt, híp mí nói, “Không tệ, gà hồ lô ở Trường An, quả nhiên mỹ vị.”

Tiểu Mai sụt sà sụt sịt bị Tử Du bồng đi, người hầu cũng lui ra hết, đóng cửa, chỉ chừa lại một ngọn đèn, chiếu đại đường sáng tù mà tù mù.

Ta một tay rút xương gà bên khóe miệng hắn ra, vứt xuống đất nói, “Sư huynh. Giáo chủ ca ca sao rồi.”

Sư huynh lại cười cợt chỉ phương hướng Tiểu Mai vừa đi xa nói, “Thị nữ này của ngươi thực sự là một nữ tử đặc sắc, mới vừa rồi vẫn nhè phó quan của ngươi khóc lóc kêu la, ‘Ngươi tìm đại nhân về cho ta! Ngươi tìm đại nhân về cho ta! Bằng không ta sẽ không gả cho ngươi nữa!’… Phó quan đó của ngươi cũng thật là bị xoay tít thò lò nha.”

“Sư huynh! Giáo chủ ca ca sao rồi!”

Sư huynh trở mình, hét toáng lên, “Vào trong cung xem rồi, đáng tiếc cung Đại Minh quá sáng sủa, thiếu chút nữa bị phát hiện, phải quay luôn về đây. Hẳn là còn chưa chết được đâu.”

Hiện giờ huyết thạch đang nằm trong tay ta, giờ phút này phỏng chừng Ngự thái phi đã biết được nó bị đánh cắp. Người đàn bà kia vốn bụng dạ hẹp hòi, không nuốt trôi chút xíu ấm ức nào, chắc bây giờ đang lên cơn thịnh nộ, chỉ e giáo chủ ca ca sẽ là người thứ nhất gặp phải tai ương.

“Phải nghĩ biện pháp, nhanh chóng cứu huynh ấy ra.” Ta càng nghĩ càng lo lắng, “Sư huynh sao huynh không gấp hả!”

“Ta gấp cái gì, đã có người đáp ứng ta, sẽ đưa hắn bình yên vô sự về đây. Ta bây giờ chỉ cần chờ đợi. Thuận tiện thưởng thức gà hồ lô…”

“Cái…” Ta ngẩn ra, “Là ai.”

“Hiển nhiên là bản vương!”

Ngự Vương đột nhiên một cước đá văng cửa, lôi theo một người đàn ông gầy gò, xông vào.

Sư huynh mới vừa rồi còn một bộ cà lơ phất phơ, thấy người nọ vào, thoắt cái vùng dậy lao ra, giành đỡ lấy y.

Khuôn mặt thanh tú, chững chạc trưởng thành, khóe miệng luôn luôn vương nụ cười mỉm như có như không, ta vô cùng kinh ngạc thốt lên, “Giáo chủ ca ca!”

Giáo chủ ca ca hai mắt nhắm nghiền, sư huynh vội vàng ôm y vào lòng, đặt lên sập, bắt mạch cẩn thận, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, “Trúng phải mê hương.”

Ngự Vương ném một lọ thuốc giải qua, sư huynh vươn tay bắt lấy, vặn ra ngửi ngửi, “Thì ra là Di hồn triều đình mới có, khó trách hắn lại bị bắt đi.”

Ngự Vương buông mắt nhìn xuống, thản nhiên nói, “Võ công cao nữa thì đã sao, quan binh quét lên núi, còn không phải song quyền khó địch bốn tay. Mẫu phi làm việc xưa nay kỹ lưỡng, hơn nữa Di hồn hương này, cho dù là thiên hạ đệ nhất, còn không phải bó tay chịu trói. Hôm nay ma giáo đã chỉ còn trên danh nghĩa, y lại trúng độc, cần điều dưỡng từ từ, Thanh Hòa phàm đã là sư đệ ngươi, lại là nguồn cơn gây họa, các ngươi tạm thời, cứ ngụ ở Ngoại Ti Tỉnh này đi.”

“Được thôi.” Sư huynh ôm chặt giáo chủ ca ca, cười nói, “Việc đã đáp ứng ngươi, ta cũng nhất định làm được.”

Sư huynh và giáo chủ ca ca chiếm cứ đại đường, ta bèn dẫn Ngự Vương về tẩm điện.

Dọc đường đi sóng lòng ta trào dâng cuồn cuộn, hận không thể ngửa mặt lên trời hú dài một tiếng, tiểu súc sinh ngươi cùng sư huynh ta đã cấu kết từ bao giờ hả!

Kết quả vừa mới vào phòng, liền bị Ngự Vương ấn ập vào lòng, gắt gao ôm rịt.

“Ối chao ôi mẹ của ta ơi…” Dạ vội vàng làm bộ làm tịch bịt chặt hai mắt, cười *** đãng bay ra ngoài.

Ngự Vương ôm ta rất lâu, trong bóng tối chỉ có tiếng hít thở của hai người.

Rốt cuộc, kẻ đầu tiên không nhịn được, vẫn là ta.

“Ngươi với sư huynh đã bàn điều kiện rồi?”

Ngự Vương gật đầu.

Ta giãy khỏi hắn, thở dài nói, “Làm sao ngươi có thể bàn điều kiện với hắn được đây, công phu mặc cả của sư huynh, chính là đánh khắp thiên hạ không địch thủ.”

“Bản vương cũng không chịu tổn thất.”

“Khi nào.”

“Rời Ngoại Ti Tỉnh, trước khi tiến cung, y đã tới tìm bản vương… Y đáp ứng bản vương, sẽ từ trong chốn võ lâm tuyển ra mười thiếu niên, huấn luyện nghiêm khắc, làm ảnh vệ của ngươi, âm thầm bảo hộ ngươi.”

“Về phần Thập lục vệ, bản vương đã sớm phát hiện bọn họ hai lòng, Vệ Nhất lén đi, bản vương lập tức sai người tru sát toàn bộ những kẻ còn lại. Tuy nói bọn họ từ nhỏ đã đi theo bên người bản vương, song người mẫu phi chọn, có thể nào trở thành tâm phúc của bản vương được.”

Ngự Vương dừng một chút, “Về phần điều kiện đối với bản vương bên này…”

“Sư huynh muốn ngươi cứu giáo chủ ca ca ra?”

Ngự Vương sắc mặt bất thiện nói, “Y muốn bản vương thổi tiêu cho ngươi.”

“…”

Quả nhiên là sư huynh.

Trên đời chỉ có sư huynh tốt!

Ta tức khắc kích động đến rối rít tít mù, chộp phắt vạt áo Ngự Vương nói, “Cho nên ngươi đáp ứng rồi! Ngươi đáp ứng rồi! Ngươi! Đáp! Ứng! Rồi! Ngươi đáp ứng rồi đúng! Hay! Không!”

Ngự Vương sửa sang vạt áo nói, “Đương nhiên là không, bản vương đồng ý giúp y cứu người bị mẫu phi bắt lại ra, thay thế điều kiện này.”

“…”

………………………………………

1. Bắt nguồn từ câu “tiền vô cổ nhân, hậu vô lại giả” (từ xưa đến nay và trở về sau không bao giờ có), tùy theo ngữ cảnh mà có hàm nghĩa khen ngợi hoặc mỉa mai. Ở đây chắc Dạ đang mải bốc phét nên líu lưỡi nói lộn hai vế thành “tiền vô lai giả, hậu vô cổ nhân”.