Thịnh Thế Trường An Dạ

Chương 29




Dưới mông mềm thiệt là mềm.

Tay phải ta quyến luyến không rời vuốt ve nệm giường điện Cam Lộ, muôn phần cảm khái.

“Đau!”

Ngự Vương ngồi cạnh ta, đang nắm tay trái ta thắt lại nút miếng gạc rịt thuốc, nghiến răng thít chặt, ngửa mặt lườm ta, “Ngươi còn biết đau hả?”

Ta cười gượng nói, “Thanh Hòa cũng chỉ có da mặt dày một chút, nhưng da tay mỏng lắm.”

Ngự Vương đậy nắp bình thuốc. Ta giật nhẹ góc áo hắn. Hắn còn đang vì chuyện vừa rồi ta đưa đao cho Ngự thái phi, thiếu chút nữa bị đâm thủng tim mà tức giận kìa.

“Đêm nay ngươi ở tại điện Cam Lộ, ngày mai bản vương sẽ sai người đón tất cả ‘đám thân thích’ của nhà ngươi đến, cho ngươi giải nỗi sầu tương tư.”

Tay phải ta còn giữ tay áo hắn, Ngự Vương khẽ cựa, không tránh đi, nói, “Làm sao?”

Ta xán vào gần hắn, hai mắt tỏa sáng, “Ngự Vương? Tam hoàng đệ?”

Ngự Vương nhíu mày.

Ta xán gần hơn chút nữa, môi cũng sắp dán lên cằm hắn, “Vừa mới nãy ngươi đã quỳ xuống trước mặt ta đúng không? Ta đời này chưa từng nghĩ tới ngươi còn có thể quỳ cho ta, thật sự cứ như mơ ấy, ngươi… Ngươi lại cho ta hư vinh thêm một lần nhá!”

Ngự Vương đứng dậy chực đi, ta bổ nhảo qua, ôm đùi hắn ~ “Ngươi … quỳ thêm một cái cho ta đi chứ…”

Ngự Vương đẩy ta ra, đạp thẳng một cước vào bụng ta, đem ta đạp ngã, ta ngã xuống đầu giường bốn vó chổng lên trời, đầu váng mắt hoa, liền bị hắn nhào lên đè lại.

“Ối! Tay. Tay!”

Ngự Vương chống người nhổm dậy, giật xuống đai lưng ta, cổ định cổ tay trái ta cùng một chỗ với trụ giường, sau đó xé tung vạt áo ta, đoạn vùi đầu xuống.

Ta tức thời hít ngược một hơi, tay phải còn được cử động cài vào tóc đen của hắn, năm ngón tay quyện thành một khối.

Ngự Vương lấp kín môi ta, sau đó hôn đủ rồi, bèn ngẩng đầu, trán áp vào trán, hắn nhìn ta, hơi nóng phả vào mặt ta, “Lần sau không được làm chuyện nguy hiểm như thế nữa, có nghe thấy không.”

“Ngươi thổi tiêu cho ta, ta sẽ không làm. Ngươi không thổi tiêu cho ta, ngày mai ta vẫn đi gặp Ngự thái phi.”

Ngự Vương mín chặt môi, tựa hồ lại bị ta chọc giận.

Không nói hai lời tách hai chân ta ra, lấy tay giật quần ta xuống.

Ta khẩn trương nhắm tịt mắt lại, hít mạnh một hơi, phỏng chừng hắn lại muốn xông vào rồi.

“Ưm! Hả ~?”

Bên dưới đột nhiên được bao bọc trong một cơn sóng ấm áp, thoải mái khó diễn tả bằng lời.

Ta ưỡn sống lưng, nhất thời thất thần không kịp phản ứng.

Ngự Vương ngừng một chút, ở bên dưới cắn một cái.

Ta lập tức thét lên.

Thổi… Thổi tiêu rồi!

Hắn! Hắn thổi tiêu! Cho ta rồi!

Tức thời tiếng ưm a không dứt bên tai, ta quả thực sung sướng muốn bật khóc hưng hức.

Chưa đến một chốc ta rất nhanh đã quăng mũ quẳng giáp xin hàng.

Ngự Vương dùng sức xoa xoa miệng, sau đó lại ép tới, ấp tay lên gương mặt thất thần của ta, nói một cách hung bạo, “Cùng ngươi ở một chỗ cho tới tận giờ, ngươi đều chỉ thở dốc, không rên một tiếng. Sao hôm nay lại kêu êm tai thế hả. Hả?”

Con ngươi ta không tìm ra tiêu cự, run rẩy nói, “Thổi… thổi… ngươi… thổi..”

Ngự Vương thở dài, vuốt ve gương mặt ta, “Liền cho ngươi vui thích đến vậy. Đã nhiều năm như vậy, ta còn không biết hóa ra ngươi còn có thể reo hoan như thế…”

Ngự Vương cuốn lấy ta, sau đó hai ta quấn vào thành một, tiếp nữa không thể phân ly.

―――――――――――― ―――――――――――――――

Sáng sớm có kẻ véo mũi ta.

Ta nghẹt thở mà tỉnh, xúc cảm lạnh băng mách cho ta, là Dạ.

Ta lật người, rùng mình một cái, đột nhiên cảm thấy có chút không đúng, cảm giác bản thân không hề có chăn che, người không mảnh vải cứ thế ngửa mặt nằm trên giường.

Ta vội mở mắt, tức thì nghe được một tiếng cười giễu cợt.

Nhìn một cái, lại khiến ta ba hồn dọa rơi bảy phách.

Cạnh giường ta đứng một đống người.

Con thỏ nhãi ranh ngồi chồm hỗm ở mép giường, sững sờ nhìn chằm chằm cơ thể ta.

Tử Vi lắc đầu, phát ra âm thanh chậc chậc.

Tiểu San Hô bụm mặt, ngồi xổm dưới đất nhòm ta qua kẽ ngón tay.

Bạch Liên Hoa tựa bên cửa, quay đầu đi chỗ khác cười châm biếm.

Dạ ở trên không bay loạn xạ, hai tay còn cầm cái chăn vốn nên đắp trên người ta. Bay qua bay lại.

Thời điểm ý thức được điều này, ta đã theo bản năng xoay người nằm sấp xuống giường, che bộ vị then chốt ở bên dưới, hậu quả cái mông lại chổng lên trời, chuyện tốt Ngự Vương làm đêm qua hiển hiện rõ mồn một không sót tí nào.

Chăn bị Dạ túm lên không, ta rống lên giận dữ, “Dạ! Đừng gây rối nữa!”

“Úi.” Dạ lanh trí bay qua, quăng vèo cái chăn, phủ lên hoa gấm trên người ta.

Sau đó cười hi hi, “Dù sao mọi người đều thấy hết cả rổi.”

Ta tức giận đến vành mắt đỏ ké. Vội vàng giật chăn quấn quanh thân thể. Tử Vi lắc đầu chậc chậc, vừa nói “Đại nhân thật là phong lưu nha.” Sau đó biến thành một luồng tử quang, bay vọt vào tử minh châu ta đeo trên cổ.

Bạch Liên Hoa cười đã đủ rồi, cũng bay vào ngọc bội, Tiểu San Hô chớp chớp con mắt, cũng hấp tấp bay vào. Ta lập tức trừng mắt nhìn con thỏ nhãi ranh, rống giận, “Nhìn cái gì hả! Ngươi cũng bay vào cho ta!”

Con thỏ nhãi ranh cuống quít hoàn hồn, xòe quạt nói, “Ta bay vào đâu được.” Sau đó nhìn ta, mặt đỏ tim đập nói, “Đại nhân, trông cơ thể ngươi rất đẹp. Ta sờ thử được không.”

Dứt lời liền vươn móng vuốt hồ ly tới, ta vội giơ tay phải, đập xuống đánh chát, “Không được sờ!”

“…” Con thỏ nhãi ranh móp móp miệng, hừ một tiếng, biến thành một con cáo trắng nhỏ y như con cáo đỏ, hai con hồ ly chụm vào một chỗ, chít chít oe oe chuồn mất.

Tối hậu, ta nhìn Dạ, “Còn dư mỗi ngươi thôi.”

“Ta ứ đi.” Dạ bay tới, lại giật chăn của ta, “Hê hê ta sẽ không đi. Mà nói lại, hoa gấm của đại nhân thực sự là mỹ quan nha. Đặc biệt là lúc… còn mang trên… Sao ta có thể ích kỷ xem mảnh như vậy, thế nên ta đã gọi tất cả mọi người tới, cùng nhau thưởng thức hoa gấm của đại nhân.”

“Ngươi câm miệng cho ta!” Ta giằng chăn với Dạ, lúc này có cung tỳ gõ cửa, nhẹ giọng nói, “Trưởng hoàng tử điện hạ, nô tỳ đã chuẩn bị điểm tâm và nước ấm.”

“Trưởng hoàng tử điện hạ, quá ngọ, tam công Thái úy sẽ đến chào hỏi, chỉ bảo ngài đọc sách. Buổi tối Ngự Vương điện hạ sẽ chuyển toàn bộ sổ sách phủ Ngự Vương vào điện Cam Lộ, về sau liền ở lại điện Cam Lộ chỉ Trưởng hoàng tử điện hạ phê sửa tấu chương.”

“Miễn, sau giờ ngọ bản cung muốn ra ngự hoa viên dạo chơi, tam công không cần tới nữa. Về phần sổ sách, tiếp tục giao cho Ngự Vương là được.”

Ta cười nhạt một tiếng, bảo, “Đi di, cứ nói với tam công như vậy.”

“… Nô tỳ tuân mệnh.”

Nhìn cung tỳ vẻ mặt bối rối, Dạ đáp xuống, nói, “Đại nhân, coi chừng bị chửi hôn quân.”

“Chửi thì chửi chứ sao. Nhiều năm như vậy, bản cung mà không bị chửi, lại thấy không quen.”

“Chữ không biết mấy con, còn vọng tưởng để bản cung cai quản triều chính ư?” Ta ăn mặc chỉnh tề, cả búi tóc tán loạn cũng vấn lại, chụp lên mão kim long. “Dạ, cùng bản cung ra ngoài một chuyến.”

Dạ nhào tới, ngoắc trên vai ta, ta cứ thế lê theo một con bối hậu linh, dũng cảm đâm đầu, hướng đến hậu cung.

“Tay trái của Trưởng hoàng tử điện hạ còn chưa phế mất nhỉ.” Ngự thái phi tựa hồ trong một đêm già đi không ít, thái dương đã lộ ra tóc bạc.

Ta cười cười ngồi xuống, nói, “Nhờ phúc Ngự thái phi, bản cung mạng lớn, kể cả thiết châm thấu xương, tới tận cầu Nại Hà, vẫn có người có thể kéo bản cung trở về như thường. Ngự thái phi không cần tiếp tục lo lắng.”

Ngự thái phi hung tợn nhìn ta, cười lạnh nói, “Nghe nói Trưởng hoàng tử điện hạ cự tuyệt tam công chỉ bảo, tương lai còn dài, làm thế nào cai trị thiên hạ đây.”

Dạ trên lưng ta thay đổi tư thế, khiến cho ta khó chịu vặn vẹo, “Ngự thái phi muốn nhắc nhở bản cung, trong điện Cam Lộ, nơi nơi đều là tai mắt của ngài sao.” Ta dừng một chút, xoay người bảo nội thị tổng quản Ngự Vương mới đổi cho ta sau lưng, “Ngươi trở về, lập tức đem toàn bộ cung tỳ điện Cam Lộ thay đổi một lượt, về phần đổi thành dạng người gì, ngươi hẳn rõ ràng hơn bản cung.”

Nội thị tổng quản vội đáp, “Nô tài tuân mệnh.” Y là người của Ngự Vương, ta yên tâm.

Nội thị tổng quản thối lui, Ngự thái phi trợn lớn con ngươi, nhìn ta trừng trừng. Ta nói, “Lại nói, cũng coi như bản cung không đúng với bà, bà chẳng qua là muốn làm thái hậu, nhưng đều bị bản cung năm lần bảy lượt làm xáo trộn kế hoạch. Hôm nay bản cung là Trưởng hoàng tử, chỉ ít ngày nữa sẽ đăng cơ xưng đế, cũng nên bồi thường một chút cho Ngự thái phi người.”

Ngự thái phi giận đến mức cặp môi run rẩy, ta cười nhạt một tiếng, “Trong mắt Ngự thái phi, bản cung chính là tiểu nhân đắc chí, đáng tiếc bản cung cho rằng, tháng ngày bản cung gặp xuân đắc ý, vẫn còn dài lắm lắm.”

Nói đoạn chống người đứng dậy, “Thái phi người tuổi tác đã cao, công lao sánh với nguyên lão tam triều, chưởng quản hậu cung, vì Đại Đường ta tích đức tích phúc, bản cung quyết định phong Ngự thái phi người làm Ngự thái hậu, thống lĩnh tam cung lục viện, chuyển đến ở Thúy Điểu viện. An hưởng tuổi trời. Về phần thánh chỉ sắc phong, đợi bản cung trở về, cái này cần có Ngự Vương nhúng tay.”

Ngự thái phi đứng bật dậy, “Ngươi muốn giam ai gia ở hậu cung!”

Mặt ta lạnh tanh, nhanh chóng xoay người đi khỏi, “Ngự thái phi khỏi cần tạ ơn bản cung nữa!”

Xa xa, vẳng tới âm thanh Ngự thái phi ném vỡ tách trà.

Dạ úp sấp trên vai ta, nhỏ giọng cười nói, “Té ra đại nhân cũng biết chọc tức người ta như thế. Mở miệng một tiếng là tuổi tác đã cao, phụ nữ sợ nghe câu này nhất đấy.”

Ta nhìn dưới chân mẫu đơn nở rộ, ngẩng đầu nhìn cung điện đình các, lầu gác hoa tàn trải ra vô tận. Thở dài, nói:

“Chung quy không thể bị người ta ăn hiếp suốt đời. Hồi nhỏ sư phụ từng nói với bản cung, chỉ cần bị đánh, thì cho dù nhẫn nhịn mười năm, cũng phải tìm một cơ hội mà đánh trả.”