Thịnh Thế Trường An Dạ

Chương 39




Dạ nhìn ta, ta nhìn Dạ. Ta nghiêm túc nói, “Dạ, ta sờ được ngươi thật đấy.”

Dạ giữ chặt tay ta, híp mắt cười, “Ta là người nhỏ mọn vậy sao? Tới đây, cứ sờ thoải mái.”

“…”

Ta vội rụt tay về, Dạ tới gần ta, thổi về phía ta một luồng hơi lạnh, “Đại nhân, không nóng sao.”

Ta giật mình, sau đó nhảy phắt từ trên giường xuống đất, “Giác hơi! Ngươi ngươi ngươi! Nhổ ra cho ta!! Bỏng! Bỏng mất!”

“Nằm yên.” Dạ đè lại ta. Nhổ lọ giác hơi xuống. Ta bị bỏng đến khóc không ra nước mắt.

“Ái chà chà, da tím bầm rồi.” Móng vuốt của Dạ lại bắt đầu sờ soạng, lạnh lẽo làm ta sợ run cả người. “Nhìn đầu ngươi đầy mồ hôi này, quả nhiên là hết sốt rồi nhỉ.”

Ta ôm gối đầu, vẫn nằm úp sấp, “Dạ.”

“Ừ?”

“Ta vừa mơ thấy ngươi.”

“…” Dạ đứng dậy, quăng ga giường dưới đất lên trước mũi ta, “Té ra đại nhân đã có ý với ta từ lâu.”

“Cái gì?”

“Cái ga này bẩn…”

Ta nhìn cái ga giường đó, mặt mo đỏ phừng. “Không phải…”

Lật người, dang hai tay, “Dạ, qua đây, “

Dạ bay qua, ta một tay ôm lấy hắn, gương mặt lành lạnh của hắn dán vào ***g ngực ta, ta run rẩy. Cảm thấy rõ ràng tay mình chạm tới mái tóc của hắn, hơn nữa còn lùa vào trong, vuốt vuốt.

“Tử Vi nói ngươi tới Hoàng tuyền náo loạn. Có bị thương hay không.”

“Không có.”

“Dạ.” Nhớ tới vẻ mặt trong gương của Dạ, hai mắt ta lập tức cay xè, “Để ta ôm ngươi một cái.”

“Ừ.” Dạ nhu thuận không lộn xộn, chỉ ngoan ngoãn để ta ôm như vậy… mới là lạ. Móng vuốt của hắn đã bắt đầu sờ mó lung tung, ta bị hắn sờ lạnh không chịu nổi, cuối cùng đành trở mình ngồi đậy, trốn sang một bên.

“Thực ra bị thương rồi.”

Dạ mặt mày hớn hở, “Còn bị thương không nhẹ nữa, nhưng ta đã hút dương khí của đại nhân, cũng ổn rồi, thế nhưng đáng tiếc, dương khí lại đủ để đại nhân sờ được vào ta.”

Ta nhớ đến mõm sói của hắn trước khi hôn mê. “Ngươi hôn ta.”

“Đâu chỉ vậy.” Dạ liếm liếm đầu lưỡi, “Ta và đại nhân còn làm mấy việc nữa cơ. Đại nhân nửa mê nửa tỉnh, càng thêm phong tình vạn chủng nhá.”

Bàn tay ta đang mặc quần áo sựng lại, cứng ngắc xoay đầu nhìn hắn, “Ngươi nói cái gì.”

Dạ bắt đầu bay loạn xạ, “Hử? Đại nhân, ta đã nói cái gì à.”

Ta quăng quần áo tới, dùng y phục bao trùm xuống Dạ giống như chụp chuồn chuồn, sau đó bổ nhào qua, đè hắn xuống đất, “Ngươi nói cái gì.”

Dạ giãy giụa trong mớ quần áo.”Chưa từng nói gì cả!”

“Ngươi nói!”

Cảnh tượng nơi nơi lửa cháy không ngừng trùng kích trong óc ta.

“Máu trên vạt áo ngươi, rốt cuộc có phải máu của ta hay không!”

Bên trong đống quần áo, Dạ đột nhiên bất động.

“Dạ!”

“Không phải!” Đột nhiên Dạ bắt đầu thét chói tai.

“Có phải hay không!”

“Không phải!”

“Là của ta! Phải không! Chúng ta đã biết nhau từ kiếp trước! Người nọ ngươi kể với ta, chính là ta!”

“Không phải không phải không phải!”

“Thậm chí ta đã mơ thấy rồi! Ngươi còn không thừa nhận!” Ta liếc xuống ga giường, “Đêm qua không phải mộng xuân, ngươi thực sự cùng ta làm, có phải hay không!”

“Không làm! Ta chỉ hôn!”

Hãy nói thật đi.

Ta đứng dậy, nhặt y phục lên, Dạ cuộn mình trên mặt đất, vành mắt đã đỏ au.

Lần đầu tiên có thể ăn hiếp con mèo nhỏ chuyên giương nanh múa vuốt này thành như vậy, ta vừa hả giận, vừa đau lòng.

Dạ một lần nữa bay lên, hóp hóp miệng với ta, ngay thời điểm ta cho rằng hắn sắp khóc, thần sắc hắn bỗng nhiên biến đổi, lập tức một trảo vồ tới!

“Oa oa oa!! Đại nhân! Ngươi dám đối xử với ta như thế! Ta phải đi nói cho Ngự Vương! Nói ngươi đã lên giường với Long hoàng!”

Má trái ta vừa trúng một cái tát. Ngay sau đó má phải lại bị ăn một nhát cào, Dạ vẫn thét chói tai, “Còn cả Bạch Liên Hoa! Ta phải nói cho Ngự Vương ngươi cấu kết với Bạch Liên Hoa! Quý đại nhân! Ngươi chờ chết đi!!”

Xong.

Nếu hắn đi nói thật, ta chết là cái chắc.

Ăn cơm xong. Ta bị Dạ ôm vào lòng, theo gió bay về Trường An.

Dạ ném thẳng ta xuống cửa điện Cam Lộ, sau đó bay đi một mình.

Ta xoa nắn thắt lưng, vô cùng cẩn thận đẩy cửa ra.

Tiểu súc sinh làm ta ngày đêm mong nhớ, từ khi xảy ra chuyện, ta vẫn không dám nghĩ đến hắn.

Ta càng không dám xem cái gương sứt của Long hoàng, sợ nhìn thấy hắn khóc.

Ta đời này, không sợ Tiểu Mai kêu the thé, chỉ sợ Ngự Vương mắt đỏ au.

Vì vậy ta thấp thỏm không yên đứng ở cửa, thế nào cũng không dám bước vào trong.

Lại càng không dám ngẩng đầu.

“Về rồi à.”

Tiếng tiểu súc sinh vang lên, ta cúi đầu, nhìn xuống đất, nghe âm thanh dò vị trí, Ngự Vương hẳn là đang ngồi đằng sau cái bàn luôn luôn chất đầy tấu chương kia.

Quả nhiên, ta nghe thấy tiếng hắn lật trang.

“Còn đứng ở cửa làm gì vậy.”

“…” Ta nghe được hắn buông tấu chương xuống. Vẫn không dám ngẩng đầu nhìn hắn.

“Khu vực Hoàng Hà đã ổn định lại, quan viên bản vương phái đi cũng tới rồi, Huyện lệnh huyện Thanh Dương đã bị xử tử, Vệ Nhất bản vương cũng đã bắt được, hiện tại đang nhốt trong địa lao, mặc ngươi xử trí.”

Ta vẫn không dám ngẩng đầu, thế nhưng ta nghe thấy hắn thở dài, bước về phía mình.

Ta nhắm mắt lại, hắn nhất định sẽ nhào tới ôm chặt ta.

Sau đó hôn ta ngấu nghiến, rồi ném ta lên giường… vừa khóc, vừa ngược đãi ta…

Ta đang suy nghĩ cái gì vậy ta.

“Quý Thanh Hòa!”

“Vâng.” Ta cúi đầu càng thấp.

“Ngẩng đầu nhìn bản vương!”

“Không dám.”

Ta thực sợ hắn vì ta khóc đến hai mắt sưng vù, nếu như gương mặt mỹ nhân cực kỳ giống Ngự thái hậu kia nhếch nhác đến ngay râu ria cũng chẳng cạo, ta nhất định sẽ bất tỉnh tại chỗ.

Thân thể chấn động, ta bị Ngự Vương đẩy đánh rầm lên trên cửa, hắn chống tay sát một bên đầu ta, một tay bốc cằm ta lên, kiên quyết nhấc đầu ta ngẩng lên. Ta đối lại ánh mắt của hắn, tức thì hít phải một luồng hơi lạnh.

Ta bắt đầu run.

Ngự Vương cúi đầu lai, nheo mắt đầy nguy hiểm, “Có phải ngươi đặc biệt tưởng nhớ biết, bản vương nhận được tin ngươi tử nạn sẽ biến thành bộ dáng gì đúng không.”

Ta kịch liệt run.

Hắn! Hắn! Hắn thực sự không hề cạo râu!

“Bản vương khóc ba ngày, quả thực thân hình tiều tụy vì ngươi nhỉ.” Ngự Vương vuốt ve môi ta, kề sát cái cằm râu ria lởm chởm vào mặt ta, “Thanh Hòa thấy bộ dạng bản vương thế này đã hài lòng chưa?”

“Không, không hài lòng.”

Môi ta run run, quả thực đã chực lăn ra bất tỉnh.

Ngự Vương lạnh lùng nói, “Là lỗi của bản vương, không liên quan gì đến mẫu phi, từ khi bản vương quyết định khôi phục thân phận cho ngươi, ngươi vẫn liên tục bị thương. Bản vương nghĩ tới nghĩ lui …”

Rắc!

Cổ tay nháy mắt xọc qua cảm giác lạnh cóng quen thuộc.

Ta vội cúi đầu, thấy xiềng xích làm ta ác mộng rất nhiều năm, lại khóa lại trên hai cổ tay ta.

“… vẫn là quyết định, xích ngươi lại.”

Ngự Vương đang nói, bất chợt mềm oặt ngã lên người ta.

Ta vội ôm lấy hắn, cả hai cùng trượt phịch xuống đất.

“Tuy rằng đệ đệ ngươi nói với bản vương, hôm nay ngươi sẽ được đưa về, thế nhưng chưa gặp được ngươi, bản vương vẫn không nuốt trôi được miếng cơm nào.”

Ta vuốt ve cái cằm lởm chởm của hắn, tay nhoi nhói, nhìn sân nhỏ quen thuộc ngoài cửa, trong sân, Dạ lại lôi kéo con thỏ nhãi ranh, đang thì thào rỉ vào tai hắn. Nhìn vẻ mặt khóe miệng co giật của thỏ nhãi ranh, ta biết ngay, nhất định Dạ lại đang nói xấu ta.

Cảm giác này giống như đã từng quen thuộc.

Quen thuộc đến ta chừng như chực khóc.

Ôm chặt trong lòng thân hình rõ ràng gầy đi, ta tựa đầu lên cửa. Ánh tà dương, chói đến nheo mắt.

“Ta đã trở về.”