Thịnh Thế Tuyệt Sủng

Chương 20: Giải phẫu thi thể




“Vương thái y, nếu như ngươi sợ hãi, vậy hãy ra ngoài cửa đợi ta.” Mắt nhìn về phía Vương thái y, vén ống tay áo, mang bao tay màu trắng vào.

“Thần sao lại sợ hãi? Hoàng hậu nương nương, thần sẽ ở bên cạnh hiệp trợ hoàng hậu nương nương.” Lục Ngưng Nhiên trong giọng nói có khinh thường Vương thái y vẫn nghe được, đối với hắn là sự vũ nhục rất lớn, sắc mặt ửng đỏ, nói lớn.

“Như thế cũng tốt.” Lục Ngưng Nhiên cười cười, cúi người, đem quần áo trên người Thủy Nguyệt cởi bỏ, đợi khi nghe được tiếng bước chân của Hoa ma ma, tay phải sớm đưa ra.

“Nương nương, lão nô đã đem chủy thủ đến.” Hoa ma ma cúi đầu, hai tay đem chủy thủ lạnh băng để vào tay Lục Ngưng Nhiên, lui một bước, đứng sau Vương thái y.

Phòng khám nghiệm tử thi âm u, ánh chiều tà chiếu nghiêng vào phòng, Vương thái y vẻ mặt nghiêm túc, nhìn Lục Ngưng Nhiên cầm đao, quen tay, giải phẫu cho Thủy Nguyệt, đầu đao nhẹ nhàng xẹt qua bụng Thủy Nguyệt, một vật cứng đen tuyền được lấy ra, ngay sau đó cắt một miếng gan nhỏ, tập trung tinh thần kiểm nghiệm thi thể, “Hoa ma ma, lấy một cái khay đến đây.”

Bốn phía yên tĩnh, chỉ nghe được thanh âm sắc bén của chủy thủ xẹt qua làn da, còn có thanh âm cắt nội tạng, Hoa ma ma thường ngày gặp qua tử thi cũng không ít, nhưng, chưa bao giờ gặp qua chuyện như thế, không, phải là cảnh tượng ghê tớm, thế nhưng lại mổ bụng người ra, phóng tầm mắt nhìn lại, mơ hồ đều có thể nhìn thấy ruột gan, một trận gió lạnh thổi qua, không tự giác đánh một cái rùng mình, nghe được thanh âm của Lục Ngưng Nhiên, tức khắc xoay người, nàng cũng thật muốn ói.

Vương thái y bên này lộ ra biểu cảm khác nhau, có kinh hỉ cùng kinh ngạc, khi nhìn thấy khối gan nhỏ trong tay Lục Ngưng Nhiên, còn có vật cứng được lấy ra từ trong bụng, tiến lên một bước, đánh vỡ sự yên tĩnh, “Nương nương, có thể để thần cẩn thận kiểm tra một chút?”

Lục Ngưng Nhiên chuyển mắt, đem vật cứng đưa cho Vương thái y, “Vương thái y, hãy nhìn xem đó là cái gì?”

“Nếu như thần không có nhìn lầm, đây chính là mầm của hoa anh túc đã được đốt cháy.” Vương thái y đem vật cứng nghiền nát trong lòng bàn tay, cẩn thận quan sát.

“Không sai, đúng là mầm hoa anh túc.” Lục Ngưng Nhiên khẳng định đáp, “Khối gan này hiện ra màu đen, tình trạng của gan không tốt, người chết sớm đã có bệnh không trị được, mà anh túc có ngưng khí an thần, có tác dụng nhanh chóng giảm đau, cho nên, nàng hẳn là thường xuyên dùng hoa anh túc.”

Vương thái y liên tục gật đầu ngợi khen, Hoa ma ma cúi đầu hai tay cầm khay đến, Vương thái y hợp thời đem mầm anh túc để vào trong khay.

“Dựa vào độ ấm của gan, càng có thể khẳng định phán đoán lúc trước của bản cung, nàng ước chừng là chết giờ sửu đêm qua, mười một điểm (giờ).” Lục Ngưng Nhiên đem khối gan bọc lại, tùy tay để vào khay, “Bản cung sở dĩ phán đoán nàng tự sát, là vì, nếu bị người khác quăng xuống giếng, nàng chắc chắn giãy dụa, phổi sẽ có nhiều nước, xuất hiện bành trướng, nhưng, đôi môi nàng khép chặt, phổi rất ít nước, đủ để thuyết minh, nàng chìm tự do, hít thở không thông mà chết.”

“Nương nương phân tích hợp tình hợp lý, dựa theo chứng cứ cùng suy đoán trước mắt, xem ra cung nữ này là tự sát mà chết, chỉ là, vì sao nàng lại tự sát?” Vương thái y trong lòng đối với hoàng hậu nương nương bội phục không thôi, dĩ vãng đối với hành vi tâm ngoan thủ lạt của nàng, giờ phút này cũng triệt để đổi mới.

“Tự sát có hai loại khả năng, một là không có ý chí muốn sống, thứ hai là che giấu hành vi phạm tội.” Lục Ngưng Nhiên cởi bao tay, đi ra phòng khám nghiệm tử thi, ngẩng đầu, nhìn mặt trời ngã về Tây, “Vương thái y, thi thể của Thủy Nguyệt giao cho ngươi, chờ hết thảy tra ra manh mối, lại tiếp tục xử lý.”

“Dạ, hoàng hậu nương nương.” Vương thái y theo sau trong lòng ra như được khai sáng, kiến thức của hắn có vẻ quá lạc hậu rồi.

“Hoa ma ma, trở về nhai gừng sẽ không có việc gì.” Lục Ngưng Nhiên nhìn Hoa ma ma cố nhịn nôn mửa, nhàn nhạt mở miệng, nàng sớm đã quen mùi của thi thể, đương nhiên không có phản ứng.

Lững thững hồi cung, đem nghi vấn trong lòng từng cái cởi bỏ, thân phận của Thủy Nguyệ thực tại rất khả nghi, nhìn nàng hai tay nhẵn nhụi, không giống cung nữ, mà nàng thân mang bệnh nan y, lại không có ý chí để sống, lại vì sao chọn phương pháp này?

Nàng cùng Lệ Phi trong lúc đó có âm mưu gì? Trước khi nàng bị loạn kim đâm, nàng từ trong cung Lệ Phi vội vàng rời đi, người sau lưng có thể là người khác.

Hoa Tú cung? Mai Tần? Hoa Anh Túc? Vu cổ thuật? Thủy Nguyệt? Hiện tại chỉ thiếu một thông tin quan trọng để xâu chuỗi lại, tất cả chỉ có thể chờ Bình Nhi trở về mới có thể có đầu mối.

Không tự giác, nàng đã đi đến cửa Cảnh Nghi cung, Lý Đức Phúc đã chờ tại đây, gặp Lục Ngưng Nhiên chậm rãi tới, vội quỳ xuống đất hành lễ, “Lão nô tham kiến hoàng hậu nương nương!”

“Lý công công, không biết hôm nay lại có chuyện gì?” Nhìn hộp đựng thuốc ở phía sau, Lục Ngưng Nhiên nhíu mày lại, trong lòng đã đoán ra mười phần.

“Khởi bẩm hoàng hậu nương nương, hoàng thượng biết nương nương đã nhiều ngày vất vả, trong lòng rất lo lắng, đặc biệt mệnh lão nô đem thuốc bổ đến…” Lý Đức Phúc kéo dài tiếng nói, vụng trộm đánh giá Lục Ngưng Nhiên.

“Hoàng thượng thật là có lòng.” Lục Ngưng Nhiên hạ giọng, lộ ra lãnh ý, chẳng lẽ hôm qua còn không nói rõ ràng sao? Tên hoàng đế này đến cùng là muốn như thế nào? Quả thực là vô lại chi cực.

“Thỉnh nương nương thừa dịp dùng khi còn nóng, mới không cô phụ tâm ý của Hoàng thượng.” Lý Đức Phúc đáy lòng bồn chồn, nhưng cũng kiên trì nói, do nhớ được đêm qua Hoàng thượng tươi cười quái dị, hắn nhất thời hàn ý nổi lên bốn phía.

“Lý công công, chẳng lẽ hôm qua bản cung nói không đủ rõ ràng sao?” Lục Ngưng Nhiên tiến lên một bước, lãnh mâu nhìn Lý Đức Phúc.

“Hoàng hậu nương nương, lão nô cũng là phụng chỉ làm việc.” Cảm giác áp bách cường đại trong lòng Lý Đức Phúc run lên, không khỏi kêu khổ thấu trời, một Hoàng thượng thay đổi tâm trạng liên tục liền quên đi, bây giờ, còn thêm một Hoàng hậu cuồng vọng vô cùng, điều này làm cho hắn giống như con chuột, hai đầu bị khinh bỉ.

Người nào cũng không dám đắc tội a.

“Phụng chỉ? Thánh chỉ đâu?” Lục Ngưng Nhiên nhíu mày, đứng dậy, xoay người hướng về Cảnh Nghi cung.

“Là khẩu dụ.” Lý Đức Phúc tiếp tục trả lời, Hoàng hậu đáng sợ, cũng không bằng Hoàng thượng khủng bố, nội tâm giãy dụa một phen, hắn vẫn quyết đoán lựa chọn Hoàng thượng.

“Hừ, khẩu dụ?” Lục Ngưng Nhiên khẽ cười một tiếng, “Đi về nói với Hoàng thượng, bản cung ngày gần đây sự vụ bận rộn, không có tâm tư đoán thánh ý, cũng không muốn nhận thánh ân.”

“Hoàng hậu nương nương, này…” Lý Đức Phúc vội đuổi theo, nếu trở về như thế, hoàng thượng nơi đó, hắn nên nói thế nào?

“Lý công công, không tiễn! Lần sau không được đem cái này tới nữa, nếu như thêm một lần nữa, bản cung sẽ không khách khí trực tiếp đuổi người.” Đột nhiên xoay người, sẳng giọng hạ lệnh đuổi khách, hừ, Quân Mặc Hàn, bổn cô nương cũng không rảnh đùa giỡn với ngươi.

Lý Đức Phúc đờ đẫn đứng ở ngoài cửa Cảnh Nghi cung, Hoa ma ma đi ngang lắc đầu thở dài, nhún nhún hai vai, một bộ lực bất tòng tâm, bước vào cửa cung, chỉ để lại Lý Đức Phúc ủ rũ.