Thổ Long Truyền Thuyết

Chương 47




Theo chẩn đoán của ngự y, Thu Nhan Thứ đến từ Nhân giới mê hoặc Ma quân đích thực là đã mang thai được mấy tháng. Tin tức vừa truyền ra, cả Ma giới như muốn nổ tung, ồn ào huyên náo.

Có người nhịn không được liền hỏi: Thu Nhan Thứ kia không phải nam nhân sao? Nam nhân cũng mang thai sao?

Câu trả lời của ngự y là: Thu Nhan Thứ kia vốn là nữ nhân, hơn nữa còn là đồ ngốc không biết giới tính của mình.

Liền sau đó, Ma quân hạ chỉ phong Thu Nhan Thứ làm hậu, quyết định rằm tháng sau sẽ cử hành đại hôn.

Ngay lập tức tin đồn liền biến thành Thu Nhan Thứ vốn là nữ mặc giả nam.

Có người thắc mắc: Thu Nhan Thứ kia chẳng phải vẫn tự khoa trương nói mình là nam nhân sao?

Có người lại nói: Ở Nhân giới có một số chuyện kì lạ. Có một số người lo sợ đứa trẻ yếu đuối mà chết non, nên con gái sẽ được nuôi dưỡng như nam hài, cũng có khi nam hài lại được nuôi dưỡng như bé gái. Thu Nhan Thứ kia sinh trưởng ở Nhân giới, chắc chắn là từ nhỏ đã được nuôi dưỡng như một nam hài, cho nên ngay cả chuyện mình vốn là nữ giới cũng không biết rõ.

Có người lại nói: Dù sao cũng chỉ là suy đoán, sao có thể khẳng định đâu là sự thật?

Người ta lại đáp: Ngu ngốc, Thu Nhan Thứ dung nhan khuynh quốc khuynh thành, ngay cả mỹ nhân đệ nhất Ma giới Đào Cơ còn phải kém ba phần, nam nhân có thể đẹp như vậy sao? Hơn nữa, Thu Nhan Thứ đã mang thai, nam nhân đâu thể sinh con. Chuyện này chắc chắn hắn vốn là nữ nhân.

Vậy là tranh luận kết thúc. Dư luận khẳng định: Thu Nhan Thứ chắc chắn là gái giả trai.

Ma quân đại hôn không những là sự kiện rất quan trọng mà còn là sự kiện quan trọng nhất Ma giới.

Thu Nhan Thứ phục trang xúng xính xuất hiện tại Vọng Nguyệt đài của Ma giới cùng Tu Trạch nhận sự cung kính của thần dân. Khi đó có ít nhất một vạn Ma chúng thấy rõ ràng dưới ánh trăng, lộ ra một khuôn mặt yêu diễm, dịu dàng đáng yêu, ẩn giấu sau bộ xiêm y của Ma hậu là bộ ngực căng tròn. Nàng đứng kia vẻ mặt thẹn thùng cùng với ngữ điệu nhỏ nhẹ. Nói đó không phải nữ nhân, chỉ sợ là có thiên tai giáng xuống cũng chẳng kẻ nào tin.

Nhưng mà Nhan Thứ lại cực kì tức giận. Lúc trước, khi Tu Trạch nói đến chuyện sẽ cử hành hôn lễ vào ngày rằm, y còn chưa ý thức được. Chờ y hiểu được rồi thì ngày đại hôn đã công bố khắp thiên hạ, muốn sửa cũng không kịp nữa. Y cũng không có muốn lấy chồng, chính là nếu không sẽ mất mặt Tu Trạch trước thần dân. Nghĩ đi nghĩ lại vẫn thấy kết quả là không mặc đồ nữ nhân gả cho Tu Trạch là không được, vậy là y tức giận không thôi. Khí khái nam tử đáng thương của y vốn đã không được rõ ràng. Vậy mà giờ còn bị khắp Ma giới coi là nữ nhân. Cơ hồ mục tiêu tu luyện thành nam nhân chân chính thật sự là càng ngày càng xa.

Tuy rằng Tu trạch mặc kệ y là nam hay nữ cũng vẫn yêu y. Nhưng mà nói sao thì nói, lúc nam lúc nữ như vậy thật sự rất quái dị. Hơn nữa, chuyện đáng sợ nhất chính là y lại mang thai. Nghĩ đến chuyện mang thai, y không giấu nổi khủng hoảng. Y sợ nếu lỡ sinh ra cái gì kì quái, thân con giun đầu là ma hay đầu giun thân ma, như vậy phải làm sao đây?

Hơn nữa, đó chưa phải chuyện y lo nhất. Chuyện là giun vốn là loài đẻ trứng. Một con giun trưởng thành có thể đẻ ra hơn hai trăm trứng, có thể nở ra cũng vài chục cái. Vạn nhất… vạn nhất mình sinh ra mấy chục con giun, vậy thì phải làm sao đây?

Y mỗi ngày đều vì chuyện này mà phiền não không thôi. Mà chuyện xấu hổ như vậy sao có thể giải thích với Tu Trạch. Cho nên khi nghe nói gia tộc lớn nhất Ma giới phái người tới biên giới để đối phó ngoại thù, y liền năn nỉ Tu Trạch cho Khắc Khâm Luân vốn đang trong quân ngũ tới gặp mình. Tu Trạch tuy rằng thập phần khó chịu nhưng cuối cùng cũng không chịu nổi việc y cầu xin mà đành nhượng bộ.

“Nghe nói ngươi mang thai?” – Khắc Khâm Luân không biểu hiện một chút kinh ngạc nào. Hắn gặp Thu Nhan Thứ thân là Ma hậu cũng chẳng tỏ chút nào tôn kính, miễn cưỡng dựa người vào ghế dài, trên gương mặt xinh đẹp luôn ngập vẻ nhàm chán. – “Nói đi rốt cuộc là sao?”

Nếu ai có thể chứng minh Nhan Thứ là nam nhân thì ngoài Tu Trạch ra chỉ còn có một mình Khắc Khâm Luân đã từng thấy qua thân thể mình. Cho nên, Khắc Khâm Luân sẽ tuyệt không tin chuyện mình là nữ nhân.

Nhan Thứ nhăn nhó một lúc lâu mới gật đầu nói: “Chuyện này đúng là có thật.”

“Ngươi đúng là nam mà.” – Khắc Khâm Luân vốn vẫn luôn không biểu lộ chút kinh ngạc nào giờ cũng tò mò – “Nam nhân cũng mang thai sao, ta lần đầu tiên nghe nói đó. Ngươi làm sao mà làm được vậy?”

Nghe hắn nói cứ như đó là bản lĩnh gì hay ho lắm. Nhan Thứ mặt đỏ bừng, lúc lâu sau mới nói: “Nguyên hình của ta vốn là thổ long, là loài lưỡng tính. Mỗi đêm trăng tròn ta sẽ biến thành nữ nhân. Ta sẽ không mang thai, nhưng thời điểm biến thành nữ nhân sẽ có thể. Tuy đúng là chuyện khó giải thích, nhưng mà đúng là ta có mang thai.”

“Thổ long?” – Khắc Khâm Luân khó hiểu quay đầu – “Ngươi nói thổ long chắc không phải con trùng màu vàng của Ma giới ta đó chứ.”

“Thổ long là từ ở Nhân giới gọi con giun đó.” – Nhan Thứ  cuối cùng nhịn không được mà kêu lên.

“Thì cứ nói là con giun, làm gì thổ long này nọ.” – Khắc Khâm Luân vẻ mặt bất đắc dĩ – “Ta còn tưởng là con sâu màu vàng của Ma giới chúng ta chứ.”

Nhan Thứ bị chọc giận. Nói thổ long là vì muốn nói cho dễ nghe. Nhưng nghĩ đến Tu Trạch cũng từng hiểu lầm y là con sâu, y thấy thật chán nản. Chẳng lẽ người ở Ma giới đều không biết con giun ở nhân giới gọi là thổ long sao?

“Thổ long là con giun, đây là chuyện mọi người ở Nhân giới đều biết.” – Nhan Thứ ảo não nói.

“Nơi này là Ma giới.” – Khắc Khâm Luân đảo cặp mắt, trợn trừng nhìn Nhan Thứ một hồi, đánh giá từ trên xuống dưới.

“Sao lại nhìn ta như vậy?” – Nhan Thứ bị cái nhìn làm cho bất an.

“Chẳng trách da của ngươi sờ lại thích như vậy, thì ra là con giun nhỏ.” – Khắc Khâm Luân cợt nhả mà sờ sờ cánh tay Nhan Thứ, bộ dáng chỉ thiếu mỗi chảy nước miếng – “Vừa bóng lại vừa mượt mà. Ma quân của chúng ta thật sự có diễm phúc.”

“Uy, ngươi không cần nói mấy lời ghê tởm đó có được không?” – Nhan Thứ chán ghét chụp lấy hai tay Khắc Khâm Luân.

Khắc Khâm Luân nhún vai, vẻ mặt tiếc nuối: “Ta trước đây cũng thật ngốc, sao cứ như vậy dâng ngươi cho Tu Trạch không công chứ. Sớm biết như vậy, ta liền lừa ngươi làm tình nhân của ta rồi.”

“Khắc Khâm Luân, ngươi đứng đắn một chút được không?” – Nhan Thứ thở dài. Khắc Khâm Luân này chính là tên kì quái, luôn có dáng vẻ không đứng đắn.

“Quên đi, ngươi thật chẳng biết đùa gì cả.” – Khắc Khâm Luân trên khuôn mặt lộ vẻ nhàm chán – “Được rồi vậy ngươi tìm ta tới đây là có chuyện gì?”

Nhan Thứ im lặng một lúc lâu sau mới nói ra nghi ngờ trong lòng mình. Khắc Khâm Luân nghe xong sửng sốt, rồi cười ha hả đứng lên, cười đến chảy nước mắt.

“Chuyện gì? Có gì đáng cười?” – Nhan Thứ trừng mắt liếc hắn một cái, không nhịn nổi có chút tức giận. Y vì coi Khắc Khâm Luân là bằng hữu mà đem tâm tư nói ra, thái độ hắn như vậy là sao? Lại cười đến như vậy!