Thổ Phỉ Công Lược

Chương 17: Không mời mà tới!!!




Triệu Việt cùng Lục Truy đều không ở Triêu Mộ nhai, cho nên một khi xảy ra chuyện, phản ứng đầu tiên của nhóm tiểu lâu la chính là đi tìm Tam đương gia —— Tên là Vương Kiệm, ngày thường phụ trách quản lý sổ sách và dạy mọi người đọc sách biết chữ, tuy uy danh ở trong mắt tiểu đệ khá cao, nhưng dù sao cũng chỉ là một tú tài tiên sinh, chưa từng thấy qua cái gì quen mặt, cho nên đột nhiên nhìn thấy hơn mười người từ trên trời giáng xuống, khó tránh khỏi có chút kinh hoảng.

“Các hạ chính là Triệu đại anh hùng?” Vương Kiệm vừa mới bước chân vào cửa đã bị nhiệt tình nắm chặt hai tay, “Tuy so với bức họa không giống lắm, nhưng vẫn như trước uy phong lẫm lẫm dáng vẻ bất phàm, vừa nhìn liền biết không phải người thường, Tiên Giới gần đây có khỏe không?”

Hoa Đường đỡ trán, đến khi nào mới có thể không mất mặt nữa đây?

“Tại hạ không phải là Đại đương gia mà chỉ là một người dạy học mà thôi.” Vương Kiệm dùng hết sức lực mới có thể rút tay về, “Chư vị đến tột cùng là người phương nào, vì sao lại tới Triêu Mộ nhai?”

“Là ta muốn tìm Triệu đại đương gia.” Ôn Liễu Niên tiến lên, “Tùy tiện quấy rầy, xin thứ lỗi.”

“Hóa ra là Ôn đại nhân.” Vương Kiệm nhận ra hắn, vì vậy có chút dở khóc dở cười, “Cũng không biết việc này coi là khéo hay là không khéo nữa.”

“Có ý gì?” Ôn Liễu Niên khó hiểu.

“Đại đương gia cùng Nhị đương gia một canh giờ trước mới vừa xuống núi.” Vương Kiệm nói, “Nói là muốn đến phủ nha tìm Ôn đại nhân.”

Ôn Liễu Niên: …

Ám vệ cảm khái, thực sự là một đoạn nghiệt duyên.

“Không bằng hẹn đại nhân một ngày khác?” Vương Kiệm nói, “Chờ sau khi Đại đương gia trở về, ta sẽ nói lại với hắn.”

“Không cần phiền toái như vậy.” Ôn Liễu Niên cười tủm tỉm ngồi ở trên ghế, “Chúng ta sẽ ở đây chờ hai vị chủ nhà trở về.”

“Đi trước một bước.” Thượng Vân Trạch xoay người ra ngoài, xoát xoát vài bước liền nhảy qua đầu tường.

Ôn Liễu Niên cùng ám vệ đều không cảm thấy ngạc nhiên —— Trong nhà có thổ phỉ chạy vào, cho dù biết thổ phỉ này không phải là người xấu, cũng khó tránh khỏi sẽ lo lắng cho người trong lòng, hiểu mà hiểu mà.

Hoa Đường và Triệu Ngũ nhìn nhau nở nụ cười, cũng nhìn ra được vài phần manh mối.

“Đại nhân định ở đây chờ?” Vương Kiệm muốn làm khó dễ.

“Không sao, tiên sinh cứ việc đi ngủ.” Ôn Liễu Niên thoải mái nói, “Chúng ta ngồi ở đây chờ cũng được.”

Vương Kiệm: …

Sống gần ba mươi năm, hắn vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy người đổi khách thành chủ như vậy.

“Trà không tệ.” Ôn Liễu Niên thổi bọt nổi lên trong chén.

“Chư vị rốt cuộc là làm thế nào mà lên được đây?” Vương Kiệm thực sự không nhịn được hỏi. Thương Mang thế núi hiểm trở, xung quanh Triêu Mộ nhai cơ quan tầng tầng, càng chưa nói đến vô số trạm gác, quả quyết không có lí do khách nhân đã lên đến đỉnh núi rồi mình mới nhận được tin tức.“Bản quan cũng không biết.” Ôn Liễu Niên trả lời.

Vương Kiệm: …

Trả lời qua loa có lệ như vậy sao.

Ám vệ lập tức tiến hành giải thích, đại nhân hắn thật sự không biết, bởi vì vẫn luôn bị chúng ta khiêng ở trên người.

Vương Kiệm gật đầu, “Thì ra là như vậy.”

Lại đợi thêm nửa canh giờ, ám vệ ngáp ngắn ngáp dài, cảm thấy hơi buồn ngủ, vì vậy tràn ngập thành khẩn hỏi có thể đi ra ngoài tham quan bốn phía một chút hay không.

Vương Kiệm nói, “Tất nhiên là không thể.”

Ám vệ nhấc tay bảo đảm, “Trước khi chúng ta đến đã ăn cơm rồi, tuyệt đối sẽ không đến phòng bếp.”

Vương Kiệm: …

Hắn là xuất hiện huyễn nghe sao, chuyện này thì có liên quan gì đến phòng bếp?

Ám vệ trong mắt lóe ra ánh sáng lấp lánh.

Vương Kiệm như trước kiên định từ chối.

Ám vệ trong lòng tiếc nuối.

Nếu không thể đi dạo xung quanh, vậy cũng chỉ có thể tiếp tục chờ ở trong đại sảnh, mà không có việc gì làm thì rất nhàm chán, vì vậy không nhịn được hỏi, “Có mạt chược không?”

Vương Kiệm đầu ong ong vang.

Chỉ chốc lát sau, ám vệ cùng tiểu đệ tử trên Triêu Mộ hai bên ngồi xổm ở trong viện dùng kí tự 'ox' đánh cờ năm quân.

Tuy rằng hình ảnh có chút quỷ dị, nhưng tốt xấu gì cũng sẽ không chạy loạn khắp nơi. Vương Kiệm có chút mệt mỏi, cảm thấy mình chưa bao giờ tưởng niệm Triệu Việt điên cuồng như vậy.

Ôn Liễu Niên ôm chén trà, cũng đứng ở trong viện xem trò vui, cuối cùng đơn giản tự mình ra trận, vén tay áo lên đại sát tứ phương, phải nói là khí phách bừng bừng.

Triệu Việt cùng Lục Truy một đường tưởng tượng ra vô số cảnh tượng, có lẽ đến lúc mình trở lại Triêu Mộ nhai hai bên đã đánh nhau, nếu không nữa thì chính là đối đầu giằng co, thậm chí cũng rất có thể Vương Kiệm bị tươi sống tức chết —— Dù sao thì một con mọt sách thành thật cũng không thể đấu lại được một con mọt sách cáo già. Nhưng cũng ngàn vạn lần không nghĩ tới, khi đẩy cửa ra liền thấy vị Tri phủ đại nhân này ngồi xổm ở trong viện, chóp mũi hồng hồng cầm thanh gỗ nhỏ, hết sức chuyên chú vẽ vòng tròn trên đất.

Triệu Việt: …

Lục Truy: …

“Đại đương gia.” Vương Kiệm rốt cuộc cũng đợi được cứu tinh trở về.

“Đại đương gia.” Các tiểu đệ còn lại cũng bỏ lại thanh gỗ đứng lên.

“Các hạ chính là Triệu đại anh hùng?” Ám vệ lần thứ hai dùng vẻ mặt tươi cười nghênh đón, “Quả nhiên cùng bức họa giống nhau như đúc, uy phong lẫm lẫm dáng vẻ bất phàm, vừa nhìn liền biết không phải người thường, Tiên Giới gần đây có khỏe không?”

Vương Kiệm vẻ mặt cứng đờ, đoạn văn này hắn tựa hồ đã nghe qua ở đâu rồi ?

“Triệu Đại đương gia.” Ôn Liễu Niên cũng đứng lên, “Biệt lai vô dạng.”“Đại nhân cái này gọi là không mời mà tới.” Triệu Việt lạnh lùng đi vào phòng khách.

Ôn Liễu Niên cười tủm tỉm, “Cũng vậy.”

“Tới tìm ta có chuyện gì?” Triệu Việt ngồi ở trên ghế.

“Triệu đại đương gia tìm ta lại là có chuyện gì?” Ôn Liễu Niên khoác áo bông, cảm thấy hơi lạnh.

Triệu Việt rất muốn kêu người tiễn khách.

“Chư vị đều là người của Truy Ảnh cung?” Lục Truy hỏi.

“Đúng.” Hoa Đường gật đầu, “Nhưng mà Truy Ảnh cung cũng không có ý nhằm vào Triêu Mộ nhai, chỉ là Ôn đại nhân cùng Cung chủ là bạn cũ, ta cùng với Tiểu Ngũ lại vừa vặn đi ngang qua nơi này, cho nên liền một đường tới xem kết quả như nào, Nhị đương gia không cần phải lo lắng.”

“Cô nương quá lời.” Lục Truy cười cười, “Ta cũng chỉ là thuận miệng hỏi mà thôi.”

“Chuyện ta đề nghị vài ngày trước, không biết Đại đương gia nghĩ sao rồi?” Ôn Liễu Niên hỏi.

“Ta đồng ý cùng ngươi hợp tác.” Triệu Việt nói, “Nhưng mà có điều kiện.”

“Cứ nói đừng ngại.” Ôn Liễu Niên lại vuốt vuốt chòm râu tự tưởng tượng.

“Liên quan với Mục gia trang Miêu Cương—— ”

“Bản quan biết bọn họ tuyệt đối không phải là hạng người lương thiện.” Triệu Việt còn chưa nói xong, Ôn Liễu Niên cũng đã cắt ngang lời hắn, “Đại đương gia có thể yên tâm, cho dù Mục Vạn Lôi có nói cái gì hay làm gì, quan phủ đều kiên quyết không hợp tác.”

Ám vệ cũng nghiêm túc gật đầu, Khổng Tử đã từng nói, trên đời này tất cả những người mưu toan chia rẽ Tiểu Ngũ cùng Tả hộ pháp đều không phải là người tốt.

Thật sự là phi thường có đạo lý.

“Vậy Đại đương gia dự định khi nào xuống núi?” Ôn Liễu Niên hỏi.

Triệu Việt nói, “Việc này ta còn muốn bàn bạc lại một chút.”

“Không sao không sao, Đại đương gia cứ việc bàn bạc.” Ôn Liễu Niên nói, “Thậm chí có thể để sau mùng năm rồi cho bản quan một câu trả lời chắc chắn cũng được.”

“Đa tạ đại nhân.” Lục Truy gật đầu.

“Không bằng đêm mai cùng nhau ăn cơm?” Ôn Liễu Niên nhiệt tình mời.

Triệu Việt trên trán gân xanh nhảy lên.

Ôn Liễu Niên tiếp tục nói, “Chúng ta dự định ăn lẩu.”

“Đa tạ đại nhân đã mời, chỉ là đệ tử trên Triêu Mộ nhai đông đúc, e là quan phủ cũng không chứa được.” Lục Truy nói, “Vẫn là để sau này đi.”

“Như vậy a.” Ôn Liễu Niên trong mắt rất là tiếc nuối.

“Sắc trời cũng không còn sớm.” Triệu Việt thực sự không thể nhịn được nữa, “Người đâu, tiễn khách!” Đợi thêm chút nữa sợ hắn lại không nhịn được nói ra 'Nếu Đại đương gia không muốn xuống núi, vậy không bằng đến lượt ta lên núi, bữa cơm tất niên nên cùng nhau ăn mới náo nhiệt' ... các loại, vẫn là sớm đuổi đi một chút thì tốt hơn.Ám vệ lập tức dùng ánh mắt như nhìn kẻ bạc tình nhìn hắn —— Đại nhân nhà ta nhiệt tình mời như vậy, ngươi lại còn đuổi hắn đi? Đến tột cùng có lương tâm hay không, Trần Thế Mỹ.

Triệu Việt: …

“Chúng ta mùng hai trở lại phủ nha.” Lục Truy đành lui một bước.

Ôn Liễu Niên cười tủm tỉm, “Rất tốt, cùng nhau ăn cơm tối đi.”

Triệu Việt đau đầu, vì sao người này nói chưa được ba câu đều nhịn không được mời ăn cơm?

“Được.” Lục Truy gật đầu, “Vậy hai ngày sau gặp mặt lại nói tiếp.”

Trên dưới sơn đạo tuyết phủ mênh mông, chờ trở lại nha phủ, Ôn Liễu Niên đã cóng hết tay chân, Hoa Đường giúp hắn nấu một nồi lớn đường đỏ với gừng, uống vào mới xem như là có chút ấm lên.

“Đa tạ Tả hộ pháp.” Ôn Liễu Niên môi hơi trắng bệch.

Hoa Đường nói, “Đại nhân đối Triêu Mộ nhai cũng coi như là tận tâm tận lực.” �

“Triệu Việt không phải người xấu.” Ôn Liễu Niên đặt chén nước xuống, “Có thể kéo được một người thì thêm một người.”

“Công tử nhà ta thực sự là nhớ đại nhân.” Hoa Đường lại giúp hắn rót thêm chén nước đường.

“Thật sao?” Ôn Liễu Niên cười nói, “Ta cũng rất nhớ mọi người, trong thành Vân Lam hiện tại như thế nào?”

”Huyện lệnh mới tới tên là Thành Cảnh Hiên, cũng không tệ lắm, nhưng mà không giống với đại nhân.” Hoa Đường nói, “Như lời cung chủ nói, đại nhân là im lặng làm mấy chuyện xấu, hắn thì ngang nhiên trắng trợn mà làm, nhưng cũng vẫn có điểm giống nhau, đều ghét những kẻ xấu không nhận tội.”

Ôn Liễu Niên cười to, “Tần cung chủ quả thật là nhận định sắc bén.”

“Cũng sắp sáng rồi, đại nhân cũng nghỉ sớm một chút đi.” Hoa Đường nói, “Ngày mai còn phải dậy sớm.”

Ôn Liễu Niên gật đầu, sau khi nói đa tạ thì tiễn Hoa Đường về tiểu viện, sau đó mới trở lại chỗ ở của mình, trên đường đi qua phòng ngủ của Mộc Thanh Sơn, thấy trong phòng ánh nến nhảy lên, bên giường hình như là có người đang ngồi, vì vậy hài lòng xoa bóp cằm, bình tĩnh đi ngang qua.

Mộc Thanh Sơn cuộn ở bên trong ổ chăn, đang ngủ đến say sưa —— Sau khi Triệu Việt rời đi không bao lâu, hắn liền thu dọn đồ đạc trở về phòng ngủ, bởi vậy cũng không biết Thượng Vân Trạch đã sớm trở về.

Mọt sách phần lớn đều ngủ rất thành thật, Mộc Thanh Sơn cũng không ngoại lệ, ngón tay nắm chặt một bên chăn, hơn nửa canh giờ cũng không nhúc nhích dù chỉ là một chút.

Thượng Vân Trạch thấy buồn cười, đưa tay nhẹ nhàng chọc chọc gò má của hắn.

Mộc Thanh Sơn bất mãn rụt vào trobg chăn, đem mình toàn bộ che lên.

Thượng Vân Trạch từ trong tay áo lấy ra một khối ngọc bội tinh xảo, đặt xuống bên cạnh gối xong lại ngồi nhìn một lúc rồi mới đứng dậy rời đi.

Ám vệ như trước ngồi xổm trên nóc nhà nhìn hắn.

Thượng Vân Trạch mắt nhìn thẳng, coi như chính mình cái gì cũng không thấy.

Ám vệ tập thể chống quai hàm thở dài.

Rõ ràng lại không thành a.

Cứ chiếu theo tiến độ này, chúng ta rốt cuộc khi nào mới có thể uống rượu mừng.

Thật là phi thường sốt ruột.

Sáng sớm ngày hôm sau, bầu trời hiếm khi hé ra được chút tia nắng. Ôn Liễu Niên đứng ở trong viện hoạt động gân cốt một chút, sau đó đi viết hơn chục câu đối, sai người đưa cho dân chúng trong thành.

“Đại nhân, sớm.” Mộc Thanh Sơn bọc áo bông lớn, ngáp dài xuất hiện —— Chưa tỉnh ngủ.

“Sớm.” Ôn Liễu Niên nói, “Hôm nay cũng không có việc gì phải làm, sư gia vẫn là về nhà ăn tết sớm một chút đi.”

“Ngược lại cũng không vội.” Mộc Thanh Sơn nói, “Thượng bảo chủ nói muốn cùng ta về nhà, hiện tại hình như còn chưa dậy.”

“Thật sao?” Ôn Liễu Niên kinh ngạc.

“Ân.” Mộc Thanh Sơn gật đầu, “Hắn nói bản thân không thể ăn lẩu, một thân một mình lại không có chỗ để đi.” Nghe qua hơi thê thảm.

“Như vậy cũng tốt, để Thượng bảo chủ ăn đồ đại tẩu nấu đi.” Ôn Liễu Niên cười tủm tỉm gật đầu.

Tiến độ thật sự khả quan a.