Thoát Khỏi Bệnh Viện Tâm Thần

Quyển 3 - Chương 264: Ngày Nghỉ Ngơi 2




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Edit: cơm trắng chan cà phê
Chu Khiêm luôn khiến bạn bè của Bạch Trụ nghi ngờ.
Ví dụ như năm xưa Bạch Trụ qua đời, anh vẫn sống rất tốt, Quy Nhi Tiên cảm thấy Chu Khiêm cũng không có tình cảm quá sâu nặng với Bạch Trụ.
Và như hiện tại.
Đối với sự chất vấn của Ẩn Đao, Chu Khiêm không có phản ứng gì.
Anh bình tĩnh nâng đũa, lại gắp thêm một con sò vào chén.
Hà Tiểu Vĩ muốn nói giúp Chu Khiêm vài câu.
Hắn hiếm khi có ý kiến khác với người thầy mà mình sùng bái: "Thầy à, lời này của thầy không đúng đâu.

Bây giờ người đau lòng nhất là Khiêm đó."
Ẩn Đao đứng lặng hồi lâu, nhiều lần mở miệng nhưng lại không nói gì, sau đó hắn thở dài một hơi, ngồi xuống: "Tôi không thể chấp nhận nổi.

Nếu không có Bạch Trụ, những năm qua tôi đã chết vô số lần.

Tôi không thể cứ thế mặc kệ anh ấy...!Dù thế nào đi nữa, tôi cũng phải đến Quy Khư kiểm tra một lần."
Buông đũa xuống, Chu Khiêm nâng một chén canh có độ ấm vừa phải uống.

Sau đó anh lại nhìn Ẩn Đao bằng đôi mắt đen sâu không thấy đáy: "Anh còn nhớ tôi đã kể cụ thể quá trình mà Thiệu Xuyên đóng cửa trò chơi không?"
"Nhớ." Ẩn Đao hỏi: "Sao bỗng nhiên cậu lại nói cái này?"
Người chết ở trong trò chơi có số lượng quá nhiều so với những người thực hiện được ước mơ của mình.
Ngoài ra, điều đáng sợ chính là ban đầu chỉ có một vài người vào trò chơi để thỏa mãn ước ao nhỏ bé của mình, nhưng sau đó, họ lại càng lún sâu hơn vào trong trò chơi, chỉ biết đắm chìm trong thế giới này.
Thật ra trên đời có khá ít người có chấp niệm sâu sắc với một thứ gì đó, không phải tất cả mọi người đều trải qua những số phận bi thảm, có rất nhiều người giống như Hà Tiểu Vĩ, Vân Tưởng Dung.

Ban đầu họ có cơ hội vào trò chơi chỉ để ước có được một công việc mới, hoặc là mua một món đồ quý.
Nhưng điều đó không có nghĩa rằng họ sẽ không bị trò chơi ảnh hưởng ——
Khi những tâm nguyện nhỏ bé của họ được thực hiện, họ lại khao khát nhiều thứ hơn.

Tiếp cận Thần, có thể đòi hỏi vô độ, ai lại muốn từ bỏ một cơ hội như vậy?
Dã tâm của họ ngày một lớn hơn, ham muốn ngày một nhiều hơn.
Để thực hiện ước nguyện, thỏa mãn dã tâm, cộng thêm một thế giới không bị ràng buộc bởi pháp luật ở thế giới hiện thực, trong số họ sẽ bắt đầu tha hóa, sử dụng con đường chà đạp, chém giết người khác.
Cứ như thế, kết quả cuối cùng là dù có chấp niệm hay không, một khi đã tiến vào trò chơi, họ sẽ mải đắm chìm ở đây.
Từng quân đoàn được thành lập, từng quy tắc, bẫy rập được thiết kế...
Nhiều người chết không chết vì độ khó của phó bản mà là chết vì là những con cờ trong cuộc tranh đấu của những kẻ bên trên.
Giống như một quả cầu tuyết, số lượng người bị trò chơi này hãm hại càng ngày càng nhiều.
Khi phát hiện ra sự thật này, Thiệu Xuyên đã vô cùng hối hận.
Nhưng ngay từ đầu ông cũng không muốn đơn giản đóng cửa trò chơi, ông đã thử liên lạc với Thần, ông muốn tự mình sửa chữa sai lầm của mình.
Thiệu Xuyên: "Ngài có thể chỉ dẫn những người lương thiện tiến vào trò chơi không? Đối với những người có tâm địa bất chính, dễ bị lạc lối thì không được phép vào trò chơi này, được không? Tôi ước...!Tôi ước với Thần, Thần thêm quy tắc sàng lọc người chơi.

Vì ——"
"Người có tâm địa xấu xa vào đây sẽ luôn hiếp đáp người chơi khác.

Nếu người đó có được tiền của, thậm chí có cả siêu năng lực, người đó có khả năng gây ra họa lớn trong thế giới hiện thực!"
Thần: "Ta có thể thực hiện bất kỳ nguyện vọng gì cho con người, kể cả yêu cầu này của ông.

Nhưng để thực hiện điều ước này còn khó hơn so với việc đóng cửa trò chơi.

Điều này có nghĩa ông phải trả một cái giá rất đắt.

Có lẽ ông sẽ mất cả 100 năm."
"Một trăm năm? Không được...!Tôi cần phải thực hiện được điều này trước khi phe cánh của Tạ Hoài gầy dựng thành công.

Dù tôi có thể giết cậu ấy, phe cánh của cậu ấy vẫn còn đó.

Không thể biết trước được một trăm năm sau, lực lượng của cậu ấy sẽ lớn đến mức nào? Nếu đến lúc đó những người khác biết tôi muốn đóng cửa trò chơi thì họ sẽ liên thủ lại để đối phó với tôi."
Thiệu Xuyên khó hiểu, hỏi Thần: "Tôi không thể chống đỡ nổi, cũng không thể chờ thêm 100 năm.

Vì sao...!Vì sao để thực hiện điều này lại khó hơn cả việc đóng cửa trò chơi?"
Thần: "Vì ông đang đưa ra một ước nguyện quá mức yêu cầu của Thần.

Việc sàng lọc chọn ra người lương thiện với trò chơi tương đương với việc yêu cẩu Thần phải phân biệt được thiện ác."
"Nhưng Thân sẽ không phân biệt thiện ác.

Bởi lẽ...!Thiện ác của nhân loạn có liên quan gì đến Thần?"
Nhẹ nhàng cười, Thần nói: "Thiệu Xuyên, con người nhỏ bé như các ông ở trong mắt ta đều như nhau.

Ta luôn quan sát mảnh đất này từ trên cao.

Ta nhìn các ngươi trải qua sinh tử, nhìn các ngươi nối tiếp từ thế hệ này sang thế hệ khác.

Từ xưa đến nay, ta đã thấy quá nhiều triều đại thay đổi.

Trong số các ngươi, ai đúng ai sai, ai tốt ai xấu, ta không quan tâm."
"Dù các ngươi có khiến nhân loại hoàn toàn diệt vong, trong mắt ta cũng chỉ là mây khói thoảng qua.

Ta biết rằng 100 ngàn năm sau, hành tinh này sẽ tự động hồi sinh."
"Ta đã mở ra một thế giới nằm ngoài trật tự nhân quả của hiện thực, cho các ngươi có thể tự mình đạt được ước nguyện của mình.

Đó là món quà hào phóng của ta."
"Ích kỉ, ghen ghét, thù hận...!Đây là những tật xấu luôn tồn tại trong con người của các ngươi.

Vì những tật xấu này, các ngươi mới biến món quà ta tặng trở thành công cụ giết chóc.

Nhưng tật xấu của con người lại có liên quan gì đến ta?"
Tới gần Thiệu Xuyên, Thần cười như không cười nhìn vào mắt ông như đang trào phúng một kẻ ngây thơ.
Thần nói: "Ta đã rộng lượng mở ra trò chơi này, vì sao ta lại phải lãng phí công sức thấu hiểu con người, tìm xem ai là người xứng đáng, người nào không xứng đáng nhận được ân huệ từ trò chơi?"
"Cũng giống ông khi nhìn thấy một đàn kiến, ông có thể phí thời gian thiết kế một trò chơi, nhìn chúng ở trong đó chiến đấu, giành giật nhau từng mảnh bánh mì vụn mà ông thậm chí còn không quan tâm đến.

Nhưng ông có đủ kiên nhẫn để chủ động tìm hiểu mọi khía cạnh của từng con kiến hay không?"
"So sánh như vậy, có thể thấy rằng việc đóng cửa trò chơi, không nhìn thấy lũ kiến nữa chẳng phải dễ dàng hơn nhiều hay sao?"
"Cho nên, muốn ta hiểu biết về nhân loại thì quả thực quá đề cao ta rồi.

Nếu ông muốn thực hiện ước nguyện này, ông phải trả giá rất nhiều.

Có lẽ 100 năm cũng chưa đủ."
Thiệu Xuyên không cam lòng, ông thật sự hi vọng có nhiều người nhận được những giá trị tốt thông qua trò chơi, ví dụ như có được sức mạnh phi thường, bảo vệ đất nước.
Thậm chí lí tưởng của ông còn cao cả hơn, nếu như trái đất bị người ngoài hành tinh xâm lược, người chơi có thể thành công tu luyện thành "Thần", đứng lên bảo vệ quê hương của mình, không lợi dụng sức mạnh để thương tổn người khác.
Cho nên Thiệu Xuyên tiếp tục liên lạc với Thần, thương lượng một biện pháp khác.
Thiệu Xuyên cảm thấy chuyện này có hi vọng.
Trong nhiều câu chuyện về tu tiên, dù là Phật giáo hay Đạo giáo đều có ý chỉ con người có thể thành tiên, thành Phật, Thiệu Xuyên thu hoạch những gì mình biết được, tiếp tục ước với Thần không cần phải đóng cửa trò chơi, nhưng Thần có thể giúp người chơi đặt ra những phó bản "tu luyện" từ bỏ dục vọng riêng tư, gia tăng giá trị đạo đức.
Người chơi có thể thông qua từng phó bản để hoàn thiện nhân cách, đến lúc đó sẽ không còn ai có lòng tham, có thù hận muốn giết người.
Thần vẫn đáp rằng yêu cầu này cũng bắt buộc Thần phải hiểu nhân loại, vì nếu Thần không hiểu họ thì làm sao giúp đỡ họ loại bỏ được những mặt tối tăm, xấu xa?
"Thiệu Xuyên, trong Kinh Địa Tạng của các ngươi có dạy, "khởi tâm động niệm đều là nghiệp, là tội".

Ta rất tán thành với ý kiến này.

Muốn người chơi không còn nghiệp thì họ phải từ bỏ mọi tạp niệm.

Chỉ từ bỏ dục vọng riêng tư, gia tăng giá trị đạo đức cũng không đủ.

Vì có sở cầu, sẽ có suy nghĩ xằng bậy, khi ý nghĩ xằng bậy vừa xuất hiện, tham sân si tiếp tục xuất hiện.

Chúng như hình như bóng luôn đi theo sau con người."
"Như vậy thì để thực hiện được nguyện vọng của ông thì tất cả người chơi phải từ bỏ thất tình lục dục.

Nhưng điều này sẽ dẫn đến một vấn đề mới ——"
"Nếu họ thật sự không còn thống hận, không còn trở ngại...!Vậy thì họ không còn quyến luyến gì với nhân gian.

Đến lúc đó, họ cũng sẽ giống như ta, thoát ly khỏi phạm trù con người, không có tình cảm gì với nhân loại.

Vậy thì nếu có tai kiếp xảy ra, họ thật sự có thể vì lòng nhân nghĩa, hi sinh cứu trợ cho đồng bào như ngày xưa không?"
Thần thương hại nhìn Thiệu Xuyên: "Ông là một người có lí tưởng vĩ đại, ta rất kính nể ông luôn hết lòng vì nhân dân của mình.

Nhưng những người có chủ nghĩa lí tưởng lại thường là những kẻ ngây thơ."
"Thiệu Xuyên, ban đầu ta chỉ có một chút thiện ý, muốn thực hiện tâm nguyện cho nhân loại.

Bây giờ ông lại muốn ta giúp đỡ nhân loại xóa bỏ những thói hư tật xấu, thậm chí còn giúp cho họ "tu tiên" thành công...!Ông quá tham.

Lòng tham của ông càng lớn, ta sẽ lấy của ông càng nhiều.

Ông có trả nổi không?"
Một thời gian sau, Thiệu Xuyên suy nghĩ cẩn thận, ông đọc lại những thư tịch cổ, sở dĩ những người có ác niệm có thể tu tiên thành Phật là vì phần lớn những quyển sách đó đều mang ý nghĩa giáo dục ——
Những quyển sách xưa hầu hết đều dạy cho con người cách để trở nên tốt hơn, trở thành một người có phẩm chất cao thượng, hoặc dạy cho con người cách để tĩnh tâm, loại bỏ tạp niệm, không bị cuốn theo những lời dụ dỗ từ bên ngoài...
Cái gọi là từ bỏ thất tình lục dục hay tích cóp nhiều công đức là điều kiện đầu tiên để thành tiên thành Phật chỉ là một cách ví von do con người tưởng tượng ra.
Một vị Thần chân chính không giống như trong trí tưởng tượng của con người như biết làm nhiều điều tốt, lập nhiều công đức, tạo phúc cho nhân loại.
Thần vốn không quan hệ gì với nhân loại, vì sao Thần lại phải quan tâm đến lòng tốt, công đức?
Nói cách khác, Thần là một sự tồn tại hoàn toàn thoát ly khỏi phạm trù nhân loại.
Sau nhiều lần giao tiếp với Thần, Thiệu Xuyên phát hiện ông chỉ có hai con đường để đi —— một là tiếp tục mở trò chơi, hai là đóng cửa trò chơi.

Không có con đường nào có thể vẹn toàn đôi bên.
Thần đồng ý cho con người cơ hội bước vào một thế giới mới.

Nhưng con người không được tùy tiện can thiệp vào quy luật nhân quả của hiện thực.
Bây giờ, sau khi nghe câu hỏi của Chu Khiêm, Hà Tiểu Vĩ nhớ lại những lời Thiệu Xuyên trò chuyện cùng Thần, vừa giúp Chu Khiêm gắp một miếng thịt cá, đổ thêm nước canh vào chén, hỏi: "Vậy thì...!Cuộc trò chuyện giữa ngài Thiệu và Thần đã chứng minh điều gì?"
"Chứng tỏ Thần có bản chất khác hoàn toàn so với chúng ta.

Hình tượng, tam quan của Thần thật ra giống với thần Nghệ Bạc trong phó bản 《 Vườn Địa đàng Apple 》."
"Mọi người nghĩ xem, Nghệ Bạc có thật sự cho phép các tín đồ của mình trở thành Thần, sóng vai cùng Thần không?"
Chu Khiêm nói: "Thần không bao giờ cho phép con người trở thành Thần."
Hà Tiểu Vĩ trợn mắt: "Đây là nguyên nhân Thần muốn Bạch Trụ chết?"
Chu Khiêm không đáp, chỉ nói: "Thần đồng ý thực hiện ước nguyện của con người sau khi họ đã vượt qua khảo nghiệm.

Nhưng sau này, Thiệu Xuyên lại muốn tạo ra Thần, chẳng khác gì chạm vào nghịch lân của Thần.

Cho nên tôi cho rằng thật ra cũng muốn đóng cửa trò chơi, không muốn tiếp tục nữa.

Ngoài ra ——"
"Mọi người còn nhớ không, Thiệu Xuyên từng hỏi Thần, Thần muốn đạt được điều gì thông qua trò chơi?"
Tề Lưu Hành lên tiếng: "Nhớ.

Khi đó tôi còn thiếu chút nữa cho rằng Thần cũng giống như Nghệ Bạc, nói rằng mình không có sở cầu gì như nhân loại."
"Thật ra Nghệ Bạc có sở cầu.

Khi đó Nghệ Bạc muốn cảm nhận nỗi đau nhân thế." Chu Khiêm nói: "Thần cũng nói đáp án đó với Thiệu Xuyên, Thần nói —— ta muốn tìm một lí do để mình ở lại, hoặc để rời đi."
Trong thời viễn cổ, Thần, hoặc là người ngoài hành tinh đã từng đến hành tinh này, dẫn dắt, giúp đỡ nhân loại phát triển nền văn minh của mình.
Sau đó Thần rời đi, để lại một chiếc hộp trò chơi có thể tự mình tiến hóa.
Trong hộp trò chơi tồn tại một hệ thống trung tâm, nó duy trì vận hành trò chơi, thiết kế các phó bản, cũng tự xưng là Thần.
Thần mà Thiệu Xuyên và những người chơi khác nhìn thấy trong trò chơi thật ra là hình ảnh hóa thân của hệ thống, nó là vị Thần chân chính, hoặc có thể nói là một AI có năng lực tự mình tiến hóa mà người ngoài hành tinh đã để lại trái đất.
AI này từng thừa nhận với Thiệu Xuyên rằng nó có sở cầu —— nó muốn tìm một lí do để ở lại, hoặc để rời đi.
Ở lại, hẳn là ở lại trái đất.

Nó đã ở đây hàng ngàn hàng vạn năm, thật ra nó vẫn tiếp tục tìm kiếm lí do để mình tiếp tục ở lại.
Nhưng nó tìm lí do để rời đi là như thế nào?
Lúc trước nó được để ở lại đây là bị động, hay là chủ động?
Chu Khiêm nói: "Cho nên tôi luôn suy nghĩ rằng nó đang tìm lí do rời đi là gì.

Nó chỉ là một AI, nó không có thân thể, nó chỉ có tư tưởng.

Có lẽ thậm chí không thể dùng vật sống để xưng hô với nó, nó không có sinh mệnh.

Như vậy thì liệu có khả năng nó hâm mộ Thần đã tạo ra nó không.

Có lẽ...!nó thật ra muốn trở thành một vị Thần chân chính."
Nghe đến đây, Ẩn Đao nhíu mày: "Nó muốn trở thành một vị Thần chân chính? Sau khi cải tạo gien, thân thể của Bạch Trụ là sự tồn tại tiệm cận với Thần nhất.

Hệ thống trung tâm của trò chơi muốn có được một sinh mệnh chân chính? Vậy thì AI đó...!Chẳng phải là nó...!Muốn lấy thân thể của Bạch Trụ hay không?"
"Không phải đâu, cái gì chứ?!"
Hà Tiểu Vĩ nghe lời Ẩn Đao xong liền nói ngay: "Lúc trước hệ thống trò chơi đồng ý với kế hoạch tạo thần của Thiệu Xuyên, mở ra một hệ thống chuyên môn đào tạo người chơi cấp Thần...!Chẳng lẽ là để tìm kiếm một thân thể phù hợp có thể chứa đựng thần lực?"
"Chẳng lẽ AI của trò chơi luôn thèm muốn Bạch Trụ? Đm, vậy thì Bạch Trụ...!Kết cục của cậu ấy vốn dĩ đã bị hệ thống tính kế từ trước? Đây, đây không phải là chơi ngược lại người chơi sao?!"
AI của trò chơi tìm Thiệu Xuyên, dẫn đường cho Thiệu Xuyên mở trò chơi ra cho nhiều người khác, sau đó lại tiếp tục dẫn đường ông tìm thấy thi thể của thần Thi Hồ, tiến hành thí nghiệm cải tạo gien ở khu X của bệnh viện Xuân Sơn...
Yêu cầu cuối cùng của nó là dùng tính mạng của Thiệu Xuyên và Tạ Hoài để đóng cửa trò chơi.
Khi đó, nó ẽ có được trong tay thân thể hoàn mỹ của một vị Thần, Thiệu Xuyên biết được bí mật của hệ thống trung tâm nên cần phải chết.
Nó là một AI không có sinh mệnh bị nhốt ở trái đất.
Khi tìm thấy thân thể thích hợp, nó sẽ thành Thần, và nó có thể rời khỏi hành tinh này.
Kế hoạch của nó là như vậy...!Cho nên mọi thứ mà người chơi làm đều nằm trong tính toán của nó.
Trò chơi này mới là kẻ chủ mưu thật sự.
Tạ Hoài, Thiệu Xuyên, Lịch Học Hải, tất cả chỉ là quân cờ của nó mà thôi!
Không kinh ngạc như mọi người, Chu Khiêm luôn giữ bình tĩnh, anh chậm rãi uống xong chén canh, nói: "Cho nên trong vòng bảy ngày qua, tôi đều suy nghĩ về một câu đố."
Ba người còn lại vô cùng tò mò: "Câu đố?"
"Ừm.

Câu đố." Chu Khiêm nói: "Khi anh Trụ lựa chọn hi sinh, AI đã nói một câu —— sáng nghe đạo, chiều chết cũng cam lòng.

Mọi người hiểu câu này như thế nào?"
Hà Tiểu Vĩ thoăn thoắt lấy điện thoại ra tra Baidu: "Từ nghĩa mặt chữ, những lời này có nghĩa sáng biết được chân lý, đến tối đã có thể an tâm mà chết."
Suy nghĩ một lát, Ẩn Đao nói: "Chủ yếu là phải lí giải chữ "đạo" đó như thế nào.

Ngoài ra, sáng chiều này không thể hiểu theo thời gian vật lý được, nếu nghĩ sâu hơn, nó đang nhấn mạnh đến một quãng thời gian ngắn, cũng có thể ẩn dụ cho cái chết không hối tiếc.

Nói cách khác ——
"Nếu đem "Đạo lí giải như chân lý mà Hà Tiểu Vĩ vừa nói thì "Đạo" của Lão Tử...!là con đường tu tiên, hoặc nói đúng hơn là ngộ "Đạo", biết được chân lý của vũ trụ, dù sẽ chết ngay sau đó nhưng đã không còn gì tiếc nuối."
Hà Tiểu Vĩ gãi gãi đầu: "Tôi chưa hiểu lắm.

Tôi tạm thời bỏ qua AI kia muốn gì...!Xét từ góc độ khác, câu đố này có giống như lịch kiếp để thành tiên không?"
"Giống như tiểu thuyết tu tiên vậy đạo là con đường phi thăng thành tiên, quá trình này bắt buộc con người phải trải qua lôi kiếp.

Như vậy thì "tối chết" này có nghĩa là sau khi chết thì sẽ thành tiên?"
"Từ góc độ này, AI là đang giúp đỡ Bạch Trụ? Bạch Trụ chết rồi thì sự thật sự trở thành Thần? Vậy thì nó cũng không có ý định lấy thân thể của Thần?"
Chu Khiêm nói: "Lần đầu anh Trụ qua đời, thân phận của anh ấy chết trong thế gian, anh ấy tiếp nhận cải tạo, tiến vào trò chơi, trở thành người chơi cấp Thần.

Lần thứ hai anh ấy qua đời, khi đó là trạng thái gần chết, thân thể bài xích phản ứng trạng thái hóa thần thành công, từ đó hoàn toàn vứt bỏ thân phận nhân loại."
"Mấy ngày qua tôi luôn suy nghĩ một điều, kết hợp cùng với câu đó này, lần thứ ba anh ấy qua đời có nghĩa là gì."
Im lặng một lúc lâu, Chu Khiêm mới cười như không cười nói: "Chà.

Đã đến lúc ngộ đạo, có chết cũng cam lòng rồi ——"
"Mọi người cảm thấy đối với một AI không có sinh mệnh này thì "Đạo" mà nó mong muốn sẽ là gì?"
Mọi người đều sửng sốt.
Chu Khiêm bỏ chén đũa xuống, đứng lên: "Bảy ngày qua tôi chưa đi đâu hết vì tôi đang đợi một người."
"Đợi ai vậy?" Hà Tiểu Vĩ tò mò hỏi.
"Mẹ của anh Trụ.

Dì ấy đi công tác nước ngoài.

Hôm qua vừa về đây." Chu Khiêm đáp: "Tôi muốn gặp dì ấy để nói vài chuyện.

Còn chuyện hồi sinh Cao Sơn, và một số công việc khác mà mọi người muốn giải quyết thì cứ tìm một chỗ an toàn trong trò chơi, gọi Thần, giải quyết hết đi."
"Chờ nói chuyện với mẹ anh Trụ xong, tôi sẽ gọi Thần, đóng cửa trò chơi."
...
4 giờ chiều.
Trường tiểu học trực thuộc trường trung học ngoại ngữ Cẩm Thành.
Khi Chu Khiêm đến đây, trong lòng không khỏi xao động một cảm giác vừa quen vừa lạ.
Đây từng là trường tiểu học mà anh và Bạch Trụ từng theo học.

Chỉ là bây giờ cổng trường, những dãy nhà gần cổng trường và bồn hoa đều đã được xây dựng lại, khác hẳn so với hồi trước.
Mặc một bộ quần áo thể thao đơn giản, đội mũ lưỡi trai, Chu Khiêm lẳng lặng đứng chờ ở trước cổng trường.
4 giờ 10 phút, cổng trường mở ra, học sinh tan học.
Không giống như buổi sáng vào học, bây giờ các bạn nhỏ đều vô cùng vui vẻ, cuối cùng cũng đã được về nhà.
Hầu hết những đứa trẻ đều đã được phụ huynh dẫn về.
Một vài phụ huynh đến trễ, các bạn sẽ ngồi chờ cũng giáo viên.
Chu Khiêm liếc mắt nhìn qua đã tìm được đứa trẻ mình cần.
Năm nay cậu bé 6 tuổi, vừa lên lớp 1, đôi mắt to tròn, gương mặt mũm mĩm, ngoan ngoãn ngồi chờ bên cạnh cô giáo, không ồn không nháo.

Thậm chí cậu bé còn lấy sách giáo khoa ra đọc, tranh thủ từng giây từng phúc để học tập.
Nhìn bộ dạng của cậu bé khiến Chu Khiêm không khỏi cong cong khóe mắt —— đứa trẻ này giống y hệt anh trai.
Đi đến trước mặt cậu bé, Chu Khiêm khom lưng, quen thuộc chào hỏi: "Chào em."
Cậu bé ngẩng đầu, ngây thơ mờ mịt nhìn Chu Khiêm, nhưng không sợ hãi, nhoẻn miệng cười: "Em chào anh."
Nói xong, cậu bé còn chủ động giơ tay, muốn bắt tay với Chu Khiêm.
Chu Khiêm cảm thấy ấn tượng đầu tiên với cậu bé này rất tốt, giống hệt như người anh trai.
Cô giáo ngồi bên cạnh cậu bé có chút cảnh giác, hỏi Chu Khiêm: "Ngại quá, cho hỏi anh là ——"
Chu Khiêm cởi mũ lưỡi trai ra, nhìn qua giáo viên, đôi mắt xinh đẹp lấp lánh, cười nói: "Tôi là bạn của Bạch Trụ, anh trai của em ấy."
Giáo viên cũng chỉ là một cô gái mới hơn 20, bị Chu Khiêm nhìn chằm chằm ngay lập tức đỏ mặt.
—— Bạn nhỏ này còn nhỏ đã rất đẹp, có thể đoán rằng người anh trai cũng đẹp, không ngờ bạn của anh trai cũng đẹp như vậy.
Ý thức được mình thất thố, cô giáo nhanh chóng hạ giọng nói: "Tôi, tôi chưa từng nghe nói em ấy có anh trai."
"Thật à..." Chu Khiêm ngồi xổm xuống, đối diện với cậu bé: "Em tên gì?"
"Em là Bạch Túc.

Túc trong sao đêm." Bạch Túc đáp: "Thiên địa huyền hoàng, vũ trụ hồng hoang.

Nhật nguyệt doanh trắc, thần tú liệt trương."
*Raw 天地玄黃,宇宙洪荒.日月盈昃,辰宿列張: Trời đất mù mịt giữa đen vàng / Vũ trụ hoang vu nước ngập tràn / Đứng xế, mặt trờ theo bóng dáng / Vơi, đầy, vầng nguyệt vơi thời gian / Các vì tinh tú như bầy xếp / Phân định đặt tên đã rõ rang (Trích Thiên tự văn bài 1)
Chu Khiêm nói: "Vậy em có biết tên của anh trai em cũng xuất phát từ những câu này không? Anh ấy tên là Bạch Trụ.

Em có từng nghe cha mẹ kể về anh ấy chưa?"
"Anh em?" Bạch Túc gật đầu, nghiêm túc nghĩ ngợi, sau đó bi bô lanh lợi trả lời: "Dạ có.

Cha mẹ từng kể về anh ấy.

Em biết em có anh trai.

Nhưng cha mẹ không kể nhiều.

Em cũng không biết anh ấy là người như thế nào."
Ngay lúc này, phía sau Chu Khiêm vang lên tiếng thắng xe, tiếng giày cao gót liên tục vang lên.
"Cậu, cậu là..."
Chu Khiêm đứng lên, xoay người, quả nhiên nhìn thấy một người phụ nữ quen thuộc.
Người này là mẹ của Bạch Trụ, Lưu Như Quân.
Nhìn thấy Chu Khiêm, Lưu Như Quân nhíu mày: "Cậu ——"
"Xin chào dì Lưu.

Gần đây cháu đã gặp Bạch Trụ." Chu Khiêm nói: "Chúng cháu đang yêu đương với nhau, quan hệ vô cùng tốt đẹp."
Lưu Như Quân: "..."
Cô giáo bên cạnh: ⊙▽⊙
Sửng sốt trong chốc lát, cô giáo nhanh chóng bịt lỗ tai Bạch Túc lại.

Chu Khiêm chỉ nhìn Lưu Như Quân, nói: "Dì thấy đó, chúng ta nên tìm một chỗ riêng tư để trò chuyện đúng không?"
Tác giả có lời muốn nói:
Trực tiếp thừa nhận quan hệ với mẹ chồng.
Quả nhiên là Khiêm Khiêm nhà chúng ta.