Thời Đại Mới, Địa Phủ Mới!

Chương 42




Edit: Mều

Chương 42: Sản phẩm phi lợi nhuận

Vóc dáng Triển Khác Kỷ thon dài, khuôn mặt ngây ngô, tóc ngắn gọn gàng, lộ ra vầng trán cao.

Âm hồn bình thường dưới tình huống không có ngoại lực tác động sẽ luôn duy trì bộ dạng trước khi chết.

Hồn phách của Triển Khác Kỷ vĩnh viễn lưu lại hình dáng khi mười tám tuổi.

Cậu ấy cúi đầu nằm nhoài trên bàn học, tay phải vẫn giữ tư thế cầm bút từ từ viết gì đó, vẻ mặt nhuốm buồn.

Tần Việt Kiến vốn còn nửa tin nửa ngờ đối với kỹ thuật nhìn thấy quỷ gì đó của Dụ Tranh Độ, chờ tới khi thấy cảnh tượng trên điện thoại thì cả người đều kinh hãi, hô lên "đờ mờ": "Đây là kỹ thuật khoa học tà đạo gì vậy?"

Dụ Tranh Độ nở nụ cười khiêm tốn: "Độc quyền."

Tần Việt Kiến không quá xoắn xuýt nữa, được gặp Triển Khác Kỷ lần nữa mới là điều quan trọng nhất, bây giờ anh ta mới có thể giải phóng cảm xúc mãnh liệt đã kiềm nén tối giờ, hô lên: "Khác Kỷ!"

"Triển Khác Kỷ, tớ tới tìm cậu đây!"

Thế nhưng người nam sinh ngồi bên bàn học không hề có phản ứng nào, vẫn cứ duy trì tư thế cũ một người một bút mà viết.

Đáy lòng Tần Việt Kiến từ kích động chuyển sang lo sợ, nghi hoặc, hoang mang nhìn Dụ Tranh Độ: "Cậu ấy không nghe được lời tôi nói sao?"

Dụ Tranh Độ cũng không hiểu, chỉ có thể nhìn Thương Khuyết, hắn rũ mắt nhìn người thiếu niên máy móc lặp lại một động tác kia, nói: "Cậu ta không có ý thức."

Ánh mắt của hắn chuyển tới chiếc vòng tay trên tay Tần Việt Kiến, "Chấp niệm của cậu ta bị ép tách ra khỏi cơ thể. Dưới tình huống bình thường thì chấp niệm sẽ bị tiêu tan, hồn phách không còn lưu luyến gì nữa rồi đi đầu thai..."

Mà có lẽ vì Triển Khác Kỷ quá cố chấp, chấp niệm quá mạnh nên cuối cùng không có tiêu tan mà đi tới bên cạnh người mà cậu ấy không thể buông bỏ.

Chấp niệm không tiêu tan thì hồn phách không thể nào thanh thản được nên không thể đi đầu thai, chỉ là không hiểu vì sao mà hồn phách Triển Khác Kỷ không tới bên người Tần Việt Kiến mà lại tới nơi đây.

Mà không chỉ thế, chấp niệm vốn là một loại thần thức, bị ép tách ra tương đương với thần thức không trọn vẹn, bởi vậy nên quỷ hồn Triển Khác Kỷ mới trở thành bộ dạng không có ý thức như bây giờ, chỉ có thể máy móc lặp lại khát cầu không thành trong lòng cậu ấy.

Dụ Tranh Độ tỉnh ngộ, chà xát tay, tổng kết nói: "Tôi hiểu rồi, đây giống như là xóa dữ liệu vậy. Vốn dĩ sau khi bị xóa đi thì sẽ trở thành một ổ cứng hoàn toàn mới nhưng dữ liệu của anh ta quá cứng đầu giống mấy phần mềm bẩn không thể xóa sạch nên biến thành virus trốn tới chỗ khác!"

Thương Khuyết: "..." Cậu ấy lại bắt đầu tổng kết khoa học rồi!

Tần Việt Kiến cũng không nói gì... anh ta có cảm giác đúng đúng nhưng hình như lại có chỗ sai sai.

Dụ Tranh Độ không chú ý tới bộ dạng muốn nói lại thôi của hai người kia, ánh mắt rơi xuống trên tay Triển Khác Kỷ, hỏi: "Anh ấy viết gì thế?"

Thương Khuyết: "Nhìn là biết."

Dụ Tranh Độ không ngại học hỏi kẻ đi trước: "Nhìn thế nào?"

Thương Khuyết: "Rắc tro là được."

Dụ Tranh Độ hiểu rồi, đây cũng giống như rắc tro tra xét dấu vết vậy, chỉ cần là quỷ thì trên lý thuyết chỉ cần rắc tàn hương thì chữ viết của Triển Khác Kỷ có thể hiện ra, vấn đề ở chỗ...

Cậu tặc lưỡi một tiếng, thở dài: "Không có tàn hương." Bọn họ là nhân viên nên có thể trực tiếp nhìn thấy quỷ, lại thêm công ty dùng công nghệ hiện đại trừ tà nên không mang mấy thứ đó trên người.

Thương Khuyết "ừ" một tiếng: "Không sao, cậu ta viết cái gì cũng không có ảnh hưởng tới chuyện chúng ta làm."

Dụ Tranh Độ ngừng một chút, đột nhiên hỏi: "Anh có mang bút ký tên không?"

Thương Khuyết: "..." Thường thì hắn phải ký tên cho nhân viên La Phong nên bút dùng cũng là bút cõi âm.

Hắn giơ tay lên rồi trên tay hắn bỗng nhiên có một cây bút ký tên chẳng biết lấy từ nơi nào.

Tần Việt Kiến thấy thế thì buồn cười: "Đừng nói là dùng bút của anh để cho cậu ấy viết nhé... Đừng đùa..."

Anh ta còn chưa nói xong thì Dụ Tranh Độ đã yên lặng đem bút nhét vào tay Triển Khác Kỷ, trên bàn vừa vặn có một quyển vở ghi chép đang mở.

Tần Việt Kiến nhìn từ camera thấy Triển Khác Kỷ cầm bút của Thương Khuyết tiếp tục lặp lại động tác ban đầu, sau đó trên trang giấy kia từ từ xuất hiện dòng chữ nhỏ.

Tần Việt Kiến khó tin: "Đây cũng là kỹ thuật của các cậu?"

"Không không không." Dụ Tranh Độ khiêm tốn nói, "Đồ dùng làm việc hằng ngày thôi, không lợi nhuận."

Tần Việt Kiến: "..."

Hai từ khiếp sợ không đủ diễn tả tâm trạng của anh ta hiện giờ nhưng điều này không đáng để nhắc tới, đối với anh ta mà nói Triển Khác Kỷ mới là điều trọng yếu hơn.

Nam sinh nằm sấp trên bàn không có phản ứng gì với xung quanh, vẫn một người một quỷ mà viết.

Dụ Tranh Độ xoa xoay tay: "Vậy chúng ta sắp có thể xem được anh ấy viết gì rồi..."

Thương Khuyết suy tư rồi nghiêm túc trả lời: "Nói không chừng có thể là mật mã thẻ ngân hàng?"

Dụ Tranh Độ kinh hãi: "..."

Khóe miệng của Tần Việt Kiến cũng giật giật vài cái.

Thương Khuyết giải thích: "Ở cõi âm có rất nhiều người chết mà chưa kịp xài hết tiền, hối hận nhất là trước khi chết không thể nói mật mã thẻ ngân hàng cho người nhà biết."

Dụ Tranh Độ: "..." Chẳng trách có một diễn viên lớn tuổi nổi danh từng nói trong tiểu phẩm: Chuyện bi ai nhất trong nhân sinh chính là người đã chết mà tiền vẫn chưa hết.

Tần Việt Kiến: "..." Cẩn thận nghĩ lại thì điều họ nói cũng có lý...

Dụ Tranh Độ cũng nghiêm túc đáp: "Tôi cảm thấy bây giờ không thuộc trường hợp đó."

Thương Khuyết: "Có thể."

Từng chữ dưới ngòi bút của Triển Khác Kỷ dần hiện ra, hợp thành một câu nói:

[Tần Việt Kiến, ở bên cạnh tớ... được không?]

Một lát sau lại có dòng chữ mới đè lên chữ cũ.

[Tần Việt Kiến, ở bên cạnh tớ... được không?]

Dụ Tranh Độ xấu hổ: "Chúng ta thô tục quá rồi."

Cậu đưa ánh mắt nhìn về phía Tần Việt Kiến, anh ta có chút ngượng ngùng: "Thật ra trước đó tôi đã biết cậu ấy thích tôi... nhưng mà..."

Nhưng mà không nghĩ tới điều mà cậu ấy vẫn luôn viết chính là câu nói này.

Tần Việt Kiến như phảng phất thấy được Triển Khác Kỷ khi còn sống, khi họ còn là những thiếu niên tuổi mười tám, cái nắng của mùa hè vừa chói chang lại vừa ấm áp, nghiêng nghiêng bên cạnh cửa sổ là thấy Triển Khác Kỷ không chú tâm nghe giảng bài mà đang cầm bút len lét viết gì đó.

Tần Việt Kiến có lúc tò mò sẽ chồm tới xem nhưng Triển Khác Kỷ sẽ nhanh chóng đóng vở lại, nhướn mày cười mắng: "Nhìn gì mà nhìn?"

Tần Việt Kiến đánh một cái: "Lén la lén lút."

Triển Khác Kỷ đánh lại rồi làm mặt quỷ, cậu ấy sẽ tựa đầu lên vai Tần Việt Kiến rồi lẩm bẩm nói rằng: "Mùa hè này thật dài."

Tần Việt Kiến cũng rất phiền muộn: "Đúng vậy, khi nào mới học xong lớp 12 đây, tớ không muốn học nữa..."

Triển Khác Kỷ dò hỏi: "Chúng ta cùng vào một trường đại học đi?"

Tần Việt Kiến: "Cậu đem thứ cậu mới viết cho tớ xem rồi tớ sẽ suy nghĩ."

"Không được." Triển Khác Kỷ nhìn trời, "Chờ chúng ta cùng đậu trường đại học chung thì tớ mới cho cậu xem."

...

Triển Khác Kỷ không thể chờ tới khi mùa hè kết thúc cũng không đợi để cùng anh học chung trường đại học, mà Tần Việt Kiến cũng cho là bản thân sẽ không bao giờ có thể biết được Triển Khác Kỷ khi đó đã viết gì.

Đáy lòng Tần Việt Kiến đột nhiên dâng lên trận chua xót, tình cảm của anh không được mãnh liệt như Triển Khác Kỷ, mãi cho tới trước khi Triển Khác Kỷ mất anh ta vẫn còn mơ mơ hồ hồ, không hiểu rõ được nội tâm chính mình, có lẽ bởi vì vậy mà Triển Khác Kỷ chưa bao giờ nói rõ lòng cậu với anh.

Chờ tới sau này thì đã quá trễ rồi.

Dụ Tranh Độ vỗ vỗ bờ vai anh ta, không tiếng động mà an ủi anh.

Tần Việt Kiến phục hồi tinh thần lại, quay đầu hỏi: "Các cậu có biện pháp gì giúp cậu ấy không?"

Thương Khuyết đưa tay ra: "Đưa vòng tay của cậu cho tôi."

Tần Việt Kiến cởi ra đưa tới, Thương Khuyết cầm lấy, đang muốn động thủ lại đột nhiên liếc mắt nhìn Dụ Tranh Độ, thấy đối phương cũng đang nhìn mình thì suy tư rồi đưa vòng tay cho cậu: "Cậu tới thử xem?"

"Tôi?" Dụ Tranh Độ gãi đầu, "Tôi không biết làm."

"Tôi dạy cậu." Hắn đặt vòng tay vào lòng bàn tay Dụ Tranh Độ rồi đặt tay mình lên, tay hai người nắm lại, "Tôi nói một câu, cậu lặp lại câu đó."

Dụ Tranh Độ chỉ cảm thấy tay mình man mát, là nhiệt độ bất đồng với nhân loại.

Trong đầu cậu đột nhiên lóe lên suy nghĩ nhưng chớp mắt lại chạy mất, chỉ thốt lên: "Chúng ta thoạt nhìn giống cặp gay ghê..."

Thương Khuyết bình tĩnh: "Chẳng phải cậu nói đồng tính luyến ái cũng không sao à?"

Đây là câu mà Dụ Tranh Độ nói với Tần Việt Kiến, đúng là không sai nhưng đặt ở tình cảnh bây giờ với anh sếp lại có chút sai sai?

Dụ Tranh Độ không kịp suy nghĩ nữa đã nghe thấy Thương Khuyết bắt đầu thì thầm: "Người sống là khách."

Cậu chỉ có thể vội vàng xóa sạch mấy suy nghĩ đó rồi lặp lại: "Người sống là khách."

Thương Khuyết: "Người chết thì về."

Dụ Tranh Độ: "Người chết thì về."

Thương Khuyết: "Hồn linh ngàn dặm."

Dụ Tranh Độ: "Hồn linh ngàn dặm."

Thương Khuyết: "Cùng quay trở lại."

Dụ Tranh Độ: "Cùng quay trở lại."

Theo thanh âm của họ, Dụ Tranh Độ cảm thấy lòng bàn tay lạnh dần, Thương Khuyết buông tay cậu ra thì thấy vòng tay trên tay họ đã biến thành bột mịn bị gió đêm thổi tung bay rơi xuống trên bàn học và mặt đất.

Mà thiếu niên bên bàn học lại không có thay đổi gì cả, vẫn duy trì tư thế cũ chậm rãi viết.

Trong lòng Tần Việt Kiến căng thẳng: "Không thành công sao?"

Dụ Tranh Độ lắc đầu, nhìn Thương Khuyết thấy hắn rũ mắt nhìn mặt bàn: "Còn thiếu gì đó..."

Tần Việt Kiến: "Thiếu thứ gì?"

Thương Khuyết: "Chấp niệm của cậu ta vẫn chưa được thành toàn."

Tần Việt Kiến mờ mịt: "Nhưng... làm sao để thành toàn?"

Thương Khuyết lắc đầu: "Chỉ có bản thân cậu ta biết."

Dụ Tranh Độ lại bật cười thành tiếng: "Chấp niệm của anh ấy... không phải rất rõ ràng rồi sao?"

Tần Việt Kiến quay đầu nhìn mặt bàn, trong lòng lo lắng không yên, anh ta đưa tay ra nhẹ nhàng chạm tới dòng chữ trên giấy, từng câu từng chữ vẫn lặp lại không ngừng.

[Tần Việt Kiến, ở bên cạnh tớ... được không?]

Thanh âm của Tần Việt Kiến trầm thấp, như đang trả lời Triển Khác Kỷ mà cũng như đang trả lời chính mình.

Anh nói: "Được."

Thiếu niên vẫn luôn máy móc lặp lại cùng một động tác đột nhiên ngừng lại, kinh ngạc một hồi rồi từ từ ngẩng đầu lên, tròng mặt của cậu ấy đen ngòm không có ánh sáng, qua hồi lâu mới chậm rãi phục hồi tinh thần, nhìn xung quanh rồi hỏi: "Ồ? Sao tôi lại ở trong phòng học? Các cậu là ai?"

Dụ Tranh Độ căng thẳng mãi bây giờ mới thở ra một hơi, cười híp mắt đưa tay chào hỏi: "Chào bạn học."

Tần Việt Kiến cách màn hình kích động chào hỏi với cậu ấy: "Triển Khác Kỷ, cuối cùng cậu cũng tỉnh rồi. Mau nhìn tớ, nhìn tới!"

Triển Khác Kỷ hoang mang nắm lấy tay Dụ Tranh Độ, lúc này mới nhận ra địa điểm không đúng rồi đột nhiên quay đầu nhìn Tần Việt Kiến, sợ hãi kêu lên: "Tần Việt Kiến? Thì ra là cậu? Sao cậu già đi nhiều vậy?"

Tần Việt Kiến: "..." Giận tím người!

Dụ Tranh Độ bình tĩnh vỗ vai Triển Khác Kỷ: "Bạn học, hiện giờ đã là năm 8102."

Triển Khác lạc hậu bốn năm không hiểu từ ngữ hiện đại: "...Cái gì?" Vừa mới mở mắt ra mà trôi qua 6000 năm rồi?

Dụ Tranh Độ thấy mặt cậu ấy hoang mang tột độ, ngừng một chút rồi bổ sung: "Tôi là nói năm 2018..."

Triển Khác Kỷ: "..." Vẫn không hiểu.

...

Triển Khác Kỷ chỉ là do thần thức mới quay về không lâu nên chưa tỉnh táo, không kịp phản ứng lại, chờ sau khi nói chuyện với Tần Việt Kiến mới chậm rãi nhớ lại chuyện lúc trước.

Kể cả chuyện bản thân cậu đã qua đời.

"Thì ra đã lâu vậy rồi à." Ngữ khí Triển Khác Kỷ hơi nghẹn ngào, nhìn Tần Việt Kiến rồi trêu chọc, "Bạn Tần giờ thành ngôi sao rồi, có phải có rất nhiều fan nữ đúng không?"

Tần Việt Kiến hận không thể cho cậu ấy một đấm nhưng chỉ có thể tiếc nuối thông qua điện thoại nhìn cậu ấy, bĩu môi nói: "Từ bao giờ cậu nói nhảm nhiều thế?"

Tuy Dụ Tranh Độ rất vui khi thấy cặp bạn thân được gặp lại nhau nhưng thời điểm mấu chốt không thể không đứng ra nhắc nhở: "Có gì thì hai người mau nói vấn đề chính đi, điện thoại sắp hết pin rồi."

Tần Việt Kiến lúc này mới phát hiện chuyện đáng sợ nhất tối nay, pin điện thoại do La Phong cung cấp để thấy quỷ chỉ còn 10%.

Anh ta kêu lên: "Sao cậu không sạc đầy pin hả?"

Dụ Tranh Độ tỏ vẻ vô tội: "Tại không ngờ tới hai người nói nhiều thế."

Tần Việt Kiến: "..."

Tuy anh ta còn rất nhiều điều muốn nói với Triển Khác Kỷ nhưng trước mắt còn có chuyện quan trọng hơn nên vội vàng hỏi: "Khác Kỷ, sao khi đó cậu lại đột nhiên qua đời?"

Lúc đầu Triển Khác Kỷ còn cười nói nhưng vừa nói tới vấn đề này lại đỏ mặt rồi không nói.

Triển Khác Kỷ nghiêng đầu không nhìn anh ta: "Không có gì, chuyện ngoài ý muốn."

Dụ Tranh Độ vỗ vỗ vai cậu ấy, ý vị sâu xa: "Bạn học Triển, người sắp chết đều nói lời thật lòng, huống hồ anh chết lâu như vậy rồi còn giấu làm gì nữa chứ, thật sự không cần thiết đâu."

Triển Khác Kỷ: "..."

Tần Việt Kiến nói: "Có phải là có liên quan tới tớ?"

Triển Khác Kỷ ngẩng đầu nhìn anh ta, trong mắt lóe lên sự kinh ngạc.

Dụ Tranh Độ đúng lúc đưa tới quyển sổ ghi chép: "Bí mật gì cũng viết ra cả rồi, không cần trốn trốn tránh tránh nữa."

Triển Khác Kỷ: "..."

Tần Việt Kiến kính nể: "Công ty của các cậu thật sự quá giỏi rồi, còn có văn phòng phẩm mà quỷ cũng sử dụng được nữa."

"Ồ không, đây chỉ là mấy thứ mang bên người thôi, không phải là kỹ thuật chính của chúng tôi." Dụ Tranh Độ khiêm tốn nói, "Trước tiên hai người nói chuyện đi đã, chờ sau này tôi sẽ giới thiệu trọn bộ sản phẩm của công ty chúng tôi."

...

Tác giả có lời muốn nói:

Cái khẩu quyết kia là do tui cải biên từ "12 bài thơ phỏng cổ" của Lý Bạch. (Mều: Tui cũng chặt chém từ QT đó nên anh em nhắm mắt cho qua, đừng cố gắng tìm hiểu làm gì =))))

Giải thích thêm một chút: Đỗ Tiên là bị yêu đạo giam cầm bên trong liễu mộc tế luyện hai năm rồi bị phong ấn trong bụng Cao Uẩn ba năm, anh linh và anh nhi được thụ dưỡng nên có thể không ngừng lớn lên.