Thời Đại Vợ Đẹp

Chương 32: Cái gì đến rồi sẽ đến (1)




“Anh Jaejoong, em thấy sắc mặt anh dạo này không tốt lắm. Sao mà anh ăn ít vậy?” Lúc nghỉ trưa, bác sĩ Shim Changmin ở khoa Nhi theo chị dâu đến căn tin ăn trưa.

Nhìn một bàn đồ ăn, Kim Jaejoong chẳng muốn ăn chút nào, y chỉ uống vài ngụm canh, liền bỏ muỗng xuống, không ăn nữa. Nếu Jung Yunho nhìn thấy chắc sẽ nói ‘Shim Changmin, thùng cơm nhà em, ăn hết cơm của vợ anh rồi.’

“Changmin, em cứ từ từ ăn, chỗ này cho em luôn.” Kim Jaejoong gắp tôm chiên trong dĩa của mình đặt vào bát của Shim Changmin, nói.

“Anh không sao đâu, chỉ là không muốn ăn thôi. Anh không giống em, Changmin của chúng ta còn phải phát triển thêm, nên ăn nhiều một chút.” Nói xong, Kim Jaejoong lại gắp miếng sườn qua bát Shim Changmin.

Shim Changmin đang chôn trong đống đồ ăn trước mặt đột nhiên ngẩng lên, cười nham nhở nói “Chị dâu, mấy tối nay có phải rất kịch liệt với anh em không? Em biết anh Yunho chỉ biết suy nghĩ bằng nửa thân dưới mà.”

“Suỵt. Changmin, anh đã bảo phải gọi anh là anh Jaejoong mà. Với lại chuyện này em có cần nói lớn thế không?” Kim Jaejoong cầm ngay cái muỗng, đập lên đầu Shim Changmin.

“Đau quá! Anh Jaejoong, em có nói sai đâu. Anh Yunho đúng là động vật động dục mà.” Shim Changmin ôm đầu, vẫn không quên đút một muỗng cơm lớn vào miệng.

“Cũng đúng, nhiều khi Yunho quá đáng lắm.” Kim Jaejoong than thở.

“Em thấy lát vô phòng anh Yuchun, em kiểm tra thử cho anh xem thế nào.”

“Không sao đâu. Em quên anh cũng là bác sĩ à. Chỉ là dạo này có nhiều ca phẫu thuật nên hơi mệt, mấy ngày nữa là khỏe lên thôi.” Kim Jaejoong bảo Changmin không cần lo lắng, cầm đũa ăn tiếp.

“Vậy sao được. Anh Yunho bảo em phải quan tâm đến anh. Nếu anh xảy ra chuyện gì, anh ấy sẽ nói cho ba em biết em ở đâu đấy. Lúc đó, em sẽ lại bị lão già đó bắt kết hôn tùm lum. Em không dám đắc tội đâu. Lát nữa, anh cứ để em kiểm tra thử đi.” Shim Changmin bất đắc dĩ lắc đầu, cậu không có cách khác mà, đứng dưới mái hiên thì không thể không cúi đầu được.

“Hừ, đúng là rỗi hơi.” Kim Jaejoong bĩu môi nói, nhưng trong lòng lại thấy ấm áp. Jung Yunho, coi như anh còn lương tâm.

“Changmin, rốt cuộc là bị sao?” Trong phòng nghỉ của viện trưởng Park, Kim Jaejoong nằm trên giường, Shim Changmin kiểm tra cho y, Park Yuchun ở bên cạnh chờ xem kịch vui. Hắn chỉ thấy bác sĩ Shim nhíu mày, lắc đầu rồi lại lắc đầu.

“Này, Changmin. Em kiểm tra ra cái gì rồi?”

“Để tôi nói cho, Kim Jaejoong cậu bị Jung Yunho cưng chiều quen rồi. Công việc hồi trước còn nhiều gấp bội bây giờ cũng có thấy cậu bị làm sao đâu. Changmin, tránh ra, để anh xem cho.” Viện trưởng Park khinh bỉ đẩy Shim Changmin ra “Cả nửa ngày mà cũng không khám ra bệnh gì, lẽ ra không nên phát lương cho em đấy.” Nói xong Park Yuchun ngồi xuống, bắt mạch cho Kim Jaejoong, Park Yuchun từng học qua Đông Y, đương nhiên cũng sẽ biết bắt mạch.

Một phút sau.

Ba phút sau.

Năm phút sau.

“Này, Park Yuchun. Không bị gì chứ gì? Tôi đã bảo tôi không sao mà. Changmin cứ thích chuyện bé xé ra to. Được rồi, tôi muốn đi làm việc.” Bác sĩ Kim thấy hai người chẩn đoán bệnh xong cũng không nói, y liền định đứng dậy, đi làm việc tiếp.

“Khoan… khoan đã… Jae… Jaejoong, cậu nằm xuống đi, nằm xuống trước đã.” Park Yuchun ấn Kim Jaejoong nằm trở lại, còn đắp chăn cho y. Kim Jaejoong cũng cảm thấy kỳ quái, sao tự nhiên hắn lại tốt bụng vậy?

“Này, Park Yuchun. Cậu mù rồi à? Tôi là Kim Jaejoong, Kim Jaejoong đấy. Là anh vợ của cậu, không phải Kim Junsu đâu. Tự dưng lại đối tốt với tôi vậy?”

Park Yuchun mặc kệ Kim Jaejoong nói một mình, nhìn Shim Changmin, hai người trao đổi bằng mắt với nhau.

Viện trưởng Park: Em thấy đúng không?

Bác sĩ Shim: Đương nhiên ạ. Rõ ràng thế, ngu ngốc mới không nhìn ra.

Viện trưởng Park: Sao em không nói?

Bác sĩ Shim: Em… em không biết nói sao hết.

Viện trưởng Park: Thì có sao nói vậy thôi.

Bác sĩ Shim: Vậy sao anh không nói?

Viện trưởng Park: …

Bác sĩ Shim: Hừ, anh là viện trưởng mà. Anh nói đi.

“Này, hai người không nói à? Rốt cuộc tôi bị sao? Không lẽ tôi… bị bệnh nan y?” Kim Jaejoong thấy hai người đều không chịu nói, tự nhiên trở lên lo lắng.

“Khụ khụ, chuyện này… anh Jaejoong, anh phải bình tĩnh đấy. Thể trạng của anh bây giờ không nên kích động.” Shim Changmin ho khan, chuẩn bị nói ra sự thật.

“Được, anh không kích động. Em mau nói đi.” Kim Jaejoong bị loại không khí này làm cho lông trên người muốn dựng thẳng lên.

“Anh… anh…” Lúc này mặt bác sĩ Shim đỏ bừng, ấp úng nói

“Jaejoong, cậu mang thai rồi.” Lời này là do Park Ychun nói, thuận tiện trừng bác sĩ Shim một cái.

“Gì? Tôi có thai? Là… là trong bụng… có đứa nhỏ?” Kim Jaejoong ngồi bật dậy, khó tin nhìn hai người kia, ánh mắt nóng lòng chờ nhận được lời chứng thực.

“Vâng. Chắc chắn ạ. Có lẽ là được ba tuần đến một tháng rồi. Cụ thể thì anh làm xét nghiệm lại thì biết.” Shim Changmin nói.

“Thật à, thật à? Anh có thai? Anh có con của Yunho? Anh có thai rồi. Rốt cuộc anh cũng có thai rồi. Wow, chồng ơi, anh giỏi quá.” Kim Jaejoong chìm trong hưng phấn, hai người kia thì mặt mày đã trở nên xám xịt.

“Anh Jaejoong, anh bình tĩnh lại đã. Anh có muốn gọi điện báo cho anh Yunho không?” Shim Changmin giữ chặt cánh tay Kim Jaejoong, tránh cho y kích động trên giường.

“Không cần! Bây giờ đừng nói cho anh ấy biết! Anh sẽ tìm một cơ hội lãng mạn, tạo sự bất ngờ cho ba của con anh. Hai người nhớ giữ kín miệng đó, để tôi biết ai lộ ra thì… đợi chết đi. Người dám đối chọi với tôi, không có mấy ai sống yên được đâu.” Kim Jaejoong nhếch mày uy hiếp Park Yuchun với Shim Changmin.

“Hừ, không phải chỉ là mang thai thôi sao. Làm như có mình cậu mới có ấy.” Park Yuchun coi thường, nói.

“Cậu thử mang thai cho tôi xem đi. Park Yuchun, đừng nói với tôi, cậu bị Vật nhỏ nhà tôi đè đấy.” Nghe Kim Jaejoong nói xong, Shim Changmin lập tức nhảy ra xa Park Yuchun, hỏi “Anh Yuchun, không thể nào… không lẽ anh thật sự bị chị dâu nhỏ…”

“Cái gì? Đừng có nói hươu nói vượn. Vật nhỏ nhà tôi nhỏ con như vậy sao được chứ. Park Yuchun tôi là seme chính hiệu đó. Đùa kiểu gì vậy.”

“Thôi, không nói nữa. Park Yuchun, hôm nay tôi nghỉ. Bây giờ tôi là đối tượng cần được chăm sóc, phải về nhà nghỉ ngơi. Nếu không làm con của tôi mệt, ba nó sẽ lột da cậu đó.” Bác sĩ Kim nhấc chăn ra, đi giày vào, chuẩn bị về nhà sớm.

“Vâng, thưa ngài, mau sớm về nhà đi. Sau này đừng tới nữa. Ngài ở đây chỉ thêm phiền cho tôi thôi. Về nhà chăm cái thai trong bụng đi. Tôi cũng không dám đụng vào Jung Yunho đâu. Kim Jaejoong, cậu chẳng khác gì Đát Kỷ của Trụ Vương, Bao Tự của Chu U Vương hết, chính là yêu nghiệt hại dân hại nước.”

“Đi chết đi! Cậu dám nói với anh vợ thế à? Mà lúc nào tôi có hứng thì sẽ đi dạo quanh bệnh viện một vòng, mất hứng sẽ kêu cha của con tôi đốt rụi cái chỗ này.” Nói xong, bác sĩ Kim đóng rầm cửa lại, để lại Shim Changmin cùng Park Yuchun nhìn nhau.

“Anh Yuchun. Xem ra sau này cuộc sống của anh em mình không xong rồi. Người có bầu, tính tình quái gở lắm.” Shim Changmin đau đầu nhìn viện trưởng Park.

“Hừ. Em đúng là thằng nhóc trong cái xác khổng lồ. Kim Jaejoong còn có thể ầm ĩ chạy ra ngoài sao. Jung Yunho mà biết cậu ta mang thai, em nghĩ anh ta sẽ cho cậu ta ra ngoài hại người khác à?”

Lúc bác sĩ Kim còn đang vui mừng, thì mọi người dường như đã quên mất một người.

“Anh họ, anh phải giúp em đấy. Em không chịu nổi nữa.” Một cô gái xinh đẹp ngồi trên sô pha, khuôn mặt không giấu vẻ tức giận.

“Seul Gi, em không chịu được thì làm sao chứ? Jung Yunho đã kết hôn rồi, anh khuyên em nên chấp nhận sự thật đi. Đừng có cố chấp nữa.” Người đàn ông khoanh tay, ngồi trước bàn làm việc, bất đắc dĩ nhìn cô nàng.

“Em không muốn. Kim Jaejoong là cái gì chứ. Có khuôn mặt mị hoặc là được lắm sao. Em thấy hắn ta chỉ là một tên lẳng lơ quyến rũ đàn ông thôi. Hơn nữa hắn cũng là đàn ông, là đàn ông thôi.” Bae Seul Gi tức giận, giậm đôi guốc cao đến mười xen ti mét xuống sàn nhà.

“Seul Gi, em nghe anh một lần đi. Đừng có mơ tưởng nữa. Anh nghe nói Jung Yunho với vợ anh ta yêu nhau rất sâu đậm. Tốt nhất em đừng đi quấy rối.” Người đàn ông cúi đầu, bắt đầu xử lý văn kiện trên bàn.

“Anh, từ nhỏ đến lớn không phải anh là người hiểu rõ em nhất sao? Em không nuốt trôi cơn tức này được. Anh, anh muốn thấy em chết à? Có phải muốn thấy em chết không?” Bae Seul Gi tức giận, đi đến trước bàn làm việc, chống hai tay lên bàn, tội nghiệp nhìn người đàn ông.

“Hôm qua anh mới về nước, em thấy anh chưa đủ chuyện để làm à?”

Thấy giọng điệu của người đàn ông có chút dao động, Bae Seul Gi nhanh chóng làm nũng “Anh~~~ Em biết anh thương em nhất mà, anh giúp em đi. Em chỉ cần hả giận là được rồi. Lần trước Kim Jaejoong làm nhục em. Em cùng lắm là muốn hắn ta xấu hổ thôi. Anh, giúp em đi mà~”

“Hôm nay anh phải xử lý rất nhiều tài liệu. Hôm khác chúng ta nói tiếp chuyện này. Em muốn cho Kim Jaejoong xấu mặt thì cũng phải chuẩn bị kế hoạch chi tiết một chút chứ. Em nghĩ Jung Yunho là người dễ chọc vào sao? Về trước đi, chuyện em nói, anh sẽ xem xét.”

“Hì hì, anh, anh nhất định phải giúp em đấy. Đây là tư liệu cơ bản về Kim Jaejoong, em đã cho người điều tra xong rồi, anh nghĩ kỹ đi rồi báo cho em biết.” Bae Seul Gi lấy một tập tài liệu màu đen trong túi xách đưa cho người đàn ông trước mặt.

“Ừ, em về đi!” Người đàn ông cũng không ngẩng đầu, mãi đến khi nghe thấy tiếng đóng cửa mới chậm rãi ngẩng đầu lên, sờ lên tập tài liệu “Haiz, đúng là không khiến người ta bớt lo mà.”

Trên bàn chức vụ viết [Quản lý Choi Dong Wook]

Buổi tối, Jung Yunho có buổi xã giao, không từ chối được, nên đành phải cùng một số thương nhân đi tới khuya mới về. Một giờ sáng, quản gia mở cửa, hắn liền thấy trên sô pha phòng khách có ‘tiểu thiên hạ’ mà hắn ngày nhớ đêm mong.

“Sao lại ngủ ở đây? Haiz.” Than nhẹ một tiếng, Jung Yunho đi về phía sô pha.

Ban đầu hắn muốn vươn tay ôm lấy Kim Jaejoong, nhưng trên người vẫn còn hơi lạnh ở ngoài, nên hắn rút tay lại, lấy một tấm thảm, nhẹ nhàng đắp lên người y. Ngốc, lạnh thế này mà không biết đắp chăn lên mà ngủ. Nhưng lúc ngủ trông thật ngoan, lúc nào cũng ngoan như vậy thì tốt biết bao. Jung Yunho ngồi một bên nhìn vợ mình.

“Ưm…” Kim Jaejoong mơ màng mở mắt, xốc tấm thảm lên, ngồi dậy “Ưm? Yunho? Anh về rồi à? Về lúc nào vậy?”

“Em đó, đã bảo với em nhiều lần là anh có về muộn thì em cũng đừng chờ anh mà. Sao không nghe lời vậy?” Đẩy tấm thảm ra, Jung Yunho ngồi cạnh Kim Jaejoong, thấy tay mình đã ấm lên, hắn mới dám kéo móng vuốt của con mèo nhỏ mà chà xát.

Kim Jaejoong ngáp một cái “Anh nghĩ em muốn thế à. Mỗi lần anh đi xã giao, có ăn được cái gì ra hồn đâu, còn uống rượu nữa. Tuy không đến mức quá chén, nhưng ít nhiều cũng phải uống kha khá. Em đều hiểu, nhưng dạ dày anh hiểu được à? Mỗi lần về không phải đều khó chịu mấy ngày mới hết sao.” Nói xong, Kim Jaejoong đứng dậy “Em vào hâm lại nước sâm cho anh, uống xong rồi mau đi ngủ đi.” Lảo đảo một cái, Kim Jaejoong đã bị Jung Yunho túm vào trong lòng.

“Làm gì vậy? Lại muốn giở trò lưu manh hả?”

“Ôm vợ mình mà cũng gọi là giở trò lưu manh sao? Vậy anh tiếp tục giở trò, không những ôm, mà còn phải hôn nữa.” Jung Yunho đưa miệng tới gần, định đặt Kim Jaejoong xuống sô pha, ‘yêu thương’ y.

“Yun… ưm… Yunho… không được… mau đứng lên đi, thật sự không được.” Bác sĩ Kim sắp chìm trong say mê thì chợt nhớ đến giờ y khác xưa rồi, y đã là mẹ, phải có trách nhiệm với đứa con trong bụng của mình, còn phải có trách nhiệm với ba của con mình nữa, vì thế y liền đẩy mạnh Jung Yunho không biết cái gì ra.

“Jung Yunho! Anh chưa tắm mà dám hôn em, ghê chết. Lại muốn ngủ ở phòng đọc sách hả? Dơ muốn chết. Không sợ ngạt chết em với… a… mau… mau đi tắm đi.” Kim Jaejoong giơ chân lên, đạp Jung Yunho xuống sô pha. Thật là, sắp làm cha rồi, mà chẳng có chút bộ dáng trưởng bối. Kim Jaejoong sờ bụng. Bảo bối, xin lỗi con, cho con một người ba thiếu suy nghĩ như vậy.

“Alo! Park Yuchun, hôm nay tôi không đi làm. Tôi phải đi mua quần áo cho con tôi.” Kim Jaejoong vừa lên xe, liền gọi điện cho Park Yuchun.

“Biết rồi, tốt nhất sau này cậu đừng tới nữa. Với lại hôm nay không đi làm thì sẽ trừ lương đấy.” Viện trưởng Park bên kia đang thương tâm, khó khăn mới tìm được chỗ xả.

“Hừ, cậu tưởng tôi không biết cậu đang ghen tị hả. Có giỏi thì cũng mang một đứa cho tôi xem. Không được thì câm miệng lại. Còn có, cậu phải mua xe em bé đắt tiền cho con tôi đấy. Tiện thể nhắn với Minie, nói nó tặng giường trẻ con, bình sữa với đồ chơi nữa.”

“Có người như cậu à. Bụng còn chưa thấy đâu, mà đã đòi người ta cái này cái nọ rồi. Mấy thứ này phải đợi gần sinh mới chuẩn bị chứ. Cậu mới được một tháng thôi, anh vợ thân ái à.” Park Yuchun ở trong văn phòng cảm thấy đầu mình bốc hơi rồi, hắn cũng biết Kim Jaejoong nói chuyện vô lý rồi, nhưng chưa bao giờ thấy y vô lý đến mức này.

“Sớm muộn cũng phải tặng, không bằng cậu tặng sớm đi. Với lại tôi sẽ ở nhà một thời gian dài. Dù sao cậu cũng là chồng của cậu nó, không nhắc chuyện này chắc cậu cũng không yên tâm phải không.” Kim Jaejoong bắt đầu tự đại nói.

“Cậu này, tự lo cho tâm tình của mình đi. Cậu đang hưng phấn quá độ đấy. Đừng có ngồi đấy dặn chúng tôi nữa, mau về báo cho Jung Yunho đi.” Hắn thật không hiểu Kim Jaejoong muốn sinh em bé hay là chỉ muốn khoe khoang thế thôi.

“Chỉ cần cậu quản chặt cái miệng thì không thành vấn đề. Changmin thì tôi yên tâm rồi. Được rồi, không nói với cậu nữa. Tôi ghé qua trung tâm mua sắm đây.” Kim Jaejoong nói xong, liền tắt điện thoại, không cho viện trưởng Park có cơ hội nói lại, xem ra có thai rồi, tính tình cũng làm người ta đoán không ra.