Thời Gian Bên Em Đều Tuyệt Vời

Chương 140: Hình như Bánh Bao Mềm là người rất thân thiện




Bánh bao mềm không được rồi, gầy gầy yếu yếu, mới chạy một vòng đã mệt như vậy……

- Lão đại, cậu đang nhìn gì vậy? - Lục Bản Lai hỏi.

Lâm Gia Ca thu lại tầm mắt, không nhìn Thời Dao nữa, ngữ khí lãnh đạm trả lời: “Không có gì.”

- Lão đại, tôi đã quyết định rồi, chờ lát nữa được sinh hoạt tự do, tôi sẽ đi xin số điện thoại nữ thần trong lòng mình.” Lục Bản Lai vừa nói, vừa nhìn về hướng Lãnh Ôn đang ở cách chỗ mình đứng không xa.

Hạ Thương Chu ngẩng đầu, thêm một câu: “Tôi đánh cược với cậu, cậu mà có được số điện thoại của người ta, tôi mời mọi người uống nước, nếu không xin được số, cậu mời mọi người uống nước.

“Ừ……” Lâm Gia Ca không quan tâm chút nào lên tiếng, sau đó vài giây sau, tầm mắt lại từ từ dời đến Thời Dao.

Những nữ sinh ngồi xổm trên mặt đất nghỉ ngơi trong chốc lát, hình như đã đỡ mệt liền đứng lên, đang nói chuyện với một nữ sinh mới chạy xong cười tủm tỉm kia.

Cô nói chuyện với người đó xong, sau đó lại có mấy nữ sinh chạy xong rồi, cũng đều đến cười chào hỏi nói chuyện với cô.

Lâm Gia Ca nhịn không được nhìn thêm một lát, sau đó anh phát hiện, gần như tất cả nữ sinh trong lớp Thời Dao sau khi chạy xong, nhìn thấy cô đều đến cười nói với cô.

Hình như Bánh Bao Mềm là người rất thân thiện…… 

Rất ít nhìn thấy nữ sinh có thể làm hoà thuận vui vẻ với tất cả các bạn khác trong lớp.

Rốt cuộc Bánh Bao Mềm còn có thể làm được bao nhiêu điền ngoài dự kiến của Lâm Gia Ca nữa chứ?

Chỉ là vừa khéo gặp nhau trong khóa thể dục, cũng có thể cho anh thấy những bất ngờ ngoài ý muốn…



Chạy xong, sau khi nghỉ ngơi đại khoảng năm phút, thầy thể dục cho mỗi người hít đất năm mươi cái, sau đó cho bọn họ hoạt động tự do.

Giang Nguyệt và Hà Điền Điền muốn đi toilet, gọi Thời Dao cùng Lãnh Ôn cùng đi.

Khi bốn người đi đến gần dãy phòng học nhất, chuẩn bị đi vào, bên trong có mấy nam sinh đi ra.

Trong đó hai người, làm họ ấn tượng nhất, bởi vì tên quá dễ nhớ, một người là Lục Bản Lai, một người là Hạ Thương Chu.

Thời Dao và ba người còn lại lịch sự né ra, chừa lối đi.

Nhưng mấy nam sinh này lại không có ý muốn đi ra, dừng ở cửa nhìn chằm chằm bốn nữ sinh một lát, cả người Lục Bản Lai mặc đồ thể dục màu vàng, đi hướng về phía bọn họ trước.

Giang Nguyệt và Hà Điền Điền từ trước đến nay đã quen với mấy chuyện này, thấy một màn như vậy, liền nhìn Lãnh Ôn và Thời Dao, đoán xem nam sinh sẽ tìm ai.

Lục Bản Lai dừng lại trước mặt Lãnh Ôn: “Chào bạn, tôi tên Lục Bản Lai……”

Hà Điền Điền và Giang Nguyệt nghe lại cái tên này lần nữa, không nhịn được bật cười.

Lục Bản Lai dừng một chút, không tức giận, nhìn chằm chằm Lãnh Ôn tiếp tục nói: “…… Không biết, có thể trao đổi số điện thoại với nhau được không?”

Đúng là Lãnh Ôn luôn rất biết quan tâm người khác nhưng đó là đối với nữ sinh, nhưng còn với nam sinh, cô sẽ lập tức trở nên lạnh băng, giống như là lúc này, cô cơ hồ không có chút do dự gì, liền trả lời: “Không được.”

Hạ Thương Chu đứng ở bên cạnh, vẻ mặt vui sướng khi nhìn thấy người khác gặp nạn, cố gắng nhịn cười.

Lục Bản Lai chưa từ bỏ ý định, lại lần nữa nói: “Không trao đổi số điện thoại cũng được, vậy bạn nói cho tôi biết số điện thoại của bạn, được không?”

Lãnh Ôn lạnh lùng nhìn chốc lát, đọc một dãy số cho Lục Bản Lai, sau đó một tay kéo Thời Dao, một tay kéo Hà Điền Điền đang nắm tay Giang Nguyệt, nhanh chóng rời đi.