Thời Gian Đẹp Nhất Đều Cho Em

Chương 10: Yêu đơn phương một người (1)




Đương nhiên, cô không có ý trực tiếp hỏi, cũng không phải cô không làm chuyện này, mà cô cảm thấy chuyện này cần phải chú trọng sách lược, không thể hủy đi hình tượng tốt của cô trước mặt anh. Như vậy, chờ cô chứng minh anh thật sự chưa có bạn gái thì cô lại càng có cơ hội.

Lấy được thuốc mỡ xong, cô đưa cuốn sổ tay lên trước mặt anh: "Đưa số tài khoản ngân hàng của anh cho tôi, khi về tôi sẽ chuyển khoản cho anh."

Thực ra cô có mang tiền, nhưng nếu hôm nay không đưa tiền cho anh thì sau này, ít nhất cô có thể kiếm một lý do gì đó để nhắn tin cho anh.

Khi tình yêu to lớn này bắt đầu sẽ có một người trêu chọc trước. Năm đó Bạch nương tử cố tình lừa Hứa Tiên lấy ô che mưa, Chúc Anh Đài giả ngây giả dại trêu đùa Lương huynhsuốt mười tám dặm đường đưa tiễn, Thất Tiên Nữ lại còn chặn đường đi của Đổng Vĩnh, hiện tại đến lượt cô cũng giống như vậy, chẳng qua là trả tiền muộn mà thôi, cô cảm thấy không phải chuyện lớn gì.

Trình Mặc cũng không từ chối, lấy bút từ trong túi áo, lưu loát viết một dãy số. Cuối cùng Lục Tác Viễn cũng không để Trình Mặc đưa cô về trường học. Mấy ngày nay ký túc xá không có ai, cô về nhà ở. Tất nhiên, cô sẽ không nói điều này với anh.

Tìm một trạm xe, cô liền ngồi xe trở về nhà.

Bậc thầy Tô có việc phải đi nên không có nhà. Lên lầu, lúc đi ngang qua phòng vẽ tranh, cô nhìn thấy ánh mặt trời bên ngoài ấm áp chiếu vào, bỗng nhiên rất muốn vẽ tranh.

Tất cả mọi người đều biết cô vẽ tranh màu nước rất giỏi, thực ra, cô vẽ “công bút họa” sẽ đẹp hơn. Bởi vì ít khi vẽ nên mỗi khi vẽ, cô đều dồn hết tâm sức để vẽ.

*Công bút họa là vẽ tranh với những đường nét chi li, tỉ mỉ, dùng màu sắc đơn giản.

Lúc những đường nét chân dung sắp thành hình, đột nhiên không hiểu sao cô không vẽ tiếp được. Nhắm mắt lại, cô đặc biệt cẩn thận suy nghĩ, nhưng mà hình như làm sao cũng không thể thấy rõ.

Lý Thạch Thư đã từng nói, nếu như chăm chỉ luyện tập vẽ, hiển nhiên có thể vẽ ra những tác phẩm thật đẹp, nhưng nếu muốn có được thành tựu thì vẫn phải dựa vào thiên phú của mỗi người.

Cô cảm thấy trí nhớ của mình là một thiên phú đáng kiêu ngạo, chỉ cần dụng tâm xem qua thì nhất định có thể vẽ lại một cách sinh động trên giấy.

Nhưng mà anh, hình như. . . là trường hợp ngoại lệ của cô.

Đều nói gặp người có diện mạo xuất chúng là sẽ không quên được, nhưng mà nếu như quá đẹp trai, muốn nhớ hết tất cả những chi tiết của vẻ ngoài cũng chỉ thêm phí sức.

Lục Tác Viễn ngượng ngùng thu tay, xoay người ngã nhào nằm xuống ghế sô pha.

Lúc nửa mê nửa tỉnh, cô chợt cảm thấy hôm nay Trình Mặc nói một câu rất kỳ lạ.

Anh nói anh vì muốn cảm ơn cô đã giúp giặt áo, lại còn nhanh chóng đưa cho anh cho nên mới mời cô ăn cơm, để biểu lộ lòng biết ơn. Nhưng mà nếu không phải lúc đầu anh giúp mình ở trên xe công cộng, tất cả chuyện phía sau cũng không xảy ra. Hơn nữa, lần này anh còn không ngại xa xôi mang thuốc từ Châu Âu về cho cô, mặc dù nói đùa là đền bù cô bị đụng đầu ngày đó. Nhưng dường như vẫn có chút kỳ lạ không nói lên được.

Nghĩ đi nghĩ lại, Lục Tác Viễn rút ra một kết luận: Nếu so sánh với Trình Mặc, cô có vẻ rất không hiểu lễ nghĩa.

Buổi tối, cô ngồi trước máy tính, vì không biết cám ơn anh như thế nào nên thật khó khăn, tùy ý xem vài trang web, liên kết chào hàng góc dưới bên phải Taobao nhảy ra, là một bức ảnh trúc Phú Quý trồng trong nước.

*Taobao là một trang web thương mại, giống như E-bay

Bỗng nhiên cô có một linh cảm.

Ngày đó cô thấy ở trên bàn làm việc của anh không có chậu hoa nào, vậy thì tặng anh một chậu cây xanh đi. Vì ý tưởng đã có, cuối cùng cô quyết định tự lắp đặt một chậu cây xanh DIY. Vừa hay loại cây này không đắt mà cũng đủ để thấy tâm ý, thứ hai chậu cây xanh đặt ở văn phòng cũng thực sự hữu ích đối với anh, thỉnh thoảng liếc nhìn cũng có thể giải tỏa mệt nhọc, thứ ba. . . cô bỗng nhiên nghĩ tới câu nói của A Vũ giải thích về những người khác cũng có chậu cây xanh, trong lúc vô tình có thể có tác dụng "diệt ong diệt bướm".

*DIY là hình thức trồng cây thân thiện với môi trường bằng nhũng dụng cụ tái chế.

Sau một lúc phân tích, cô cảm thấy mình nhất định phải làm một chậu hoa xinh đẹp đến mức "kinh thiên địa, khiếp quỷ thần".

Liên tục làm đi làm lại suốt ba buổi tối thì cô mới trang trí xong chậu sứ màu trắng, nhiều loại cây xanh cao thấp không giống nhau, hình dáng khác nhau được phân bố đều trong chậu hoa, để nổi bật cái đẹp, cô còn dùng bọ rùa, nấm, những căn nhà nhỏ cùng những vật trang trí nhỏ tô điểm thêm, cuối cùng trải lên một tầng đá vụn trắng tuyền, đại công cáo thành.

*Đại công cáo thành: hoàn thành việc lớn

Nhìn tác phẩm do chính mình làm, cô cảm thấy tương đối vừa lòng.

Mở ngân hàng online, lúc này cô mới gửi tiền nợ qua cho anh. Sau đó cô cảm thấy mình giống như bộ dạng người nông dân ôm cây đợi thỏ, chỉ cần chờ đợi thôi.

Ngày hôm sau, lúc tỉnh lại, điện thoại di động của cô đang yên lặng nằm một bên báo có một tin nhắn của Trình Mặc. Anh nói với cô là đã nhận được tiền rồi.

Hé miệng cười, tròng mắt cô lanh lợi chuyển động, ngón tay nhanh chóng trả lời : Để cám ơn, có một món quà nhỏ muốn tặng cho anh, hy vọng đừng ghét bỏ ~(@^_^@)~.

Cuối cùng, cô thêm nét mặt dễ thương ở phía sau.

Anh trả lời rất nhanh: Không sao, không cần khách sáo như vậy.

Đây là từ chối sao? Lục Tác Viễn chu môi nghĩ, rất nhanh liền gõ một câu: Thật ra là bản hướng dẫn của thuốc mỡ có vài chỗ không hiểu ~~o(>_<)o~~

Bây giờ, cô thêm nét mặt rơi lệ.

Rất nhanh, điện thoại di động lại reo lên.

Trình Mặc: Hai giờ chiều, tôi chờ em ở nhà sách Trung Tín đường Kiến Quốc Môn nhé.

Xem xong tin nhắn, Lục Tác Viễn kích động nắm tay phải, làm động tác "YES" cố lên. Muốn thành việc lớn, đầu tiên da mặt phải dày.

Vì thế, trên đường đi, cô không ngừng nhắc nhở chính mình.

Lúc đến nhà sách, Trình Mặc vừa lúc đang tính tiền ở quầy thu ngân.

"Chúng ta tìm một chỗ ngồi nói chuyện nhé?" Sau khi đơn giản hỏi ý kiến của cô, anh liền dẫn cô đến quán cà phê gần đó.

Lục Tác Viễn nhìn anh đi gọi món, nghĩ thầm mỗi lần hai người gặp mặt không phải ăn cơm thì cũng là uống cà phê. Tuy nhiên, cảm giác kỳ lạ này chỉ duy trì không tới vài phút, tất cả lực chú ý của cô liền nhìn theo anh ngồi xuống, tập trung lại.

"Anh rất thích uống cà phê?" Cô nhận ly Latte, cẩn thận hỏi.

"Tàm tạm." Trình Mặc thuần thục thêm đường và sữa vào cà phê, cười nhẹ một tiếng: "Mỗi ngày một ly mà thôi."

Vậy chính là thích rồi.

Ngẩng đầu, Lục Tác Viễn nhìn anh, không biết sao lại nhớ đến sở thích uống cà phê gần đây: "Anh thử không cho thêm cái gì vào cà phê đắng chưa?"

“Chưa từng thử qua, nhưng mà nếu em muốn thử thì tôi biết có một nơi uống cà phê đắng không tệ lắm. Lần sau có cơ hội sẽ dẫn cô đi thử.”

Trình Mặc nói rất tự nhiên, nhưng cũng bởi vì nói rất tự nhiên cho nên bỗng chốc Lục Tác Viễn không biết nên nói gì cho tốt.

Lần trước nói muốn dẫn cô đến học viện ngoại giao ăn cơm, lần này còn nói muốn dẫn cô đi uống cà phê, cho nên, bọn họ còn có ít nhất hai cơ hội gặp mặt?

Nghĩ đến đây, cô cong môi, khóe miệng không nhịn được nổi lên ý cười...

Trình Mặc như không chú ý tới vẻ mặt của cô, uống một ngụm cà phê liền hỏi chuyện thuốc mỡ. Tờ hướng dẫn anh vốn đã viết rất rõ ràng, còn giảng giải cẩn thận một lần, cô ngoại trừ gật đầu ra cũng không có động tác nào khác. Thật ra, cô vốn cũng không có gì không hiểu.

Cất thuốc mỡ và tờ hướng dẫn xong, cuối cùng cô mới để hộp giấy gỗ đã chuẩn bị sẵn từ trước lên trước mặt anh: “Này, cho anh.”

“Đây là?” Tay Trình Mặc cầm cốc, ngẩng đầu nhìn cô, vẻ mặt có chút tò mò.

“Mở ra nhìn là biết!” Cô linh hoạt đẩy vấn đề lại, sau đó nghĩ không đúng, giọng nói không khỏi thấp xuống: “Không cho nói khó coi.”

Trình Mặc nghĩ là tranh, nhưng khi mở ra lại thấy một chậu hoa xinh xắn.

Ngày hôm đó khi đến đài để thảo luận bản thảo phỏng vấn, thực tập sinh A Vũ mới tới bỗng đề nghị anh nên mua thêm chút gì đó để trên bàn: “Ngày đó cô gái nhỏ đến tổ thăm quan cũng nói trên bàn của anh thiếu sức sống, nếu không, lúc chúng tôi mua chậu hoa cũng sẽ mua cho anh hai chậu?”

Cô gái nhỏ trong miệng A Vũ dĩ nhiên chính là Lục Tác Viễn đang ngồi trước mặt anh.

Nghĩ như thế, lại nhìn vật trước mặt, nụ cười của anh càng thêm sâu hơn.

Vừa đưa tay sờ mô hình nấm màu đỏ thì anh liền nghe thấy người đối diện giải thích với anh: “Cái đó được làm từ plastic bọt biển.” Anh lại sờ sờ nhà nhỏ, nhấc lên, còn rất nặng, người đối diện lại mở miệng: “Cái đó tương đối nặng, là gốm sứ.” Đầu ngón tay chạm vào thất tinh đang mở, không, chắc là bọ rùa tám sao, cô còn nói: “Cái đó là dùng nam châm cố định lại.”

Xem ra, chắc chắn phải tốn rất nhiều công phu mới có thể hoàn thành được.

“Đây là món quà nhỏ mà em đã nói trong tin nhắn sao? Thật ra em có việc hỏi tôi, không cần thiết phải chuẩn bị quà.” Lúc anh nói lời này thì phát hiện mắt của cô dãn ra, dường như là. . . mất mát?

Cũng đúng, nhận món quà xinh xắn như vậy nhưng một câu khen ngợi mà anh cũng không có.

Ngay sau đó, anh cười nhìn cô, cố gắng để ánh mắt của mình dịu xuống: “Cảm ơn món quà của em, rất đẹp, tôi rất thích, vừa hay có thể đặt nó làm vật trang trí ở trên bàn làm việc trong văn phòng.”

Rất nhanh, người đối diện liền không kiềm chế được lộ ra ý cười.

Dường như Lục Tác Viễn không thể chần chờ được nữa, hai tay đặt lên trên bàn, có chút tò mò nhoài người về phía trước nhìn anh, mở to hai mắt thuận miệng nói: “Cũng đúng, nếu để ở nhà bị bạn gái thấy sẽ không tốt, vẫn nên đặt ở chỗ làm việc tốt hơn.”

Sau khi nói câu này cô cảm thấy lòng mình thoải mái không ít, nhưng mà dường như tim lại đập nhanh hơn.

Trình Mặc nhìn biểu cảm phong phú của cô, ngẩn người, sau đó, cả mi tâm và đuôi mắt đều là ý cười.

Hồi lâu, ngay khi Lục Tác Viễn cho rằng anh muốn giữ yên lặng thì anh bỗng dùng giọng trầm thấp chậm rãi nói: “Để ở nhà quên chăm sóc, đây là lần đầu tiên có người tặng tôi chậu hoa đẹp như vậy, nếu để chết thì rất đáng tiếc.”

Khi không Lục Tác Viễn bị câu nói của anh làm ngẩn ra trong vài giây.

“Đúng rồi, chăm sóc thế nào?” Giọng nói của anh vẫn trầm thấp làm cô tỉnh lại.

“À. . .” Cô lên tiếng đáp, trong đầu còn đang phân tích câu trả lời của anh, lần đầu tiên gì, chẳng lẽ thật sự chưa từng có người tặng cho anh sao?

“Hả?” Trình Mặc học bộ dạng tiến đến gần phía trước của cô, khẽ ngân một tiếng, ánh mắt ôn nhu nhìn cô.

“Thật ra, cũng không phức tạp. . .” Làm sao bây giờ, Lục Tác Viễn nhìn người trước mặt, bên tai vang lên giọng nói của anh, cảm thấy đầu óc mình không theo kịp, dường như có cảm giác hít thở không thông.

Một giây sau, mắt cô chợt lóe sáng, cúi đầu đưa tay sờ điện thoại di động.

“Dưới tình huống bình thường, anh chỉ cần, chỉ cần tưới nước là được, một tuần tưới một lần, không cần tưới nhiều, giữ màu đất giống giống với hiện tại là được rồi. . .”

Lúc điện thoại vang lên, cô cảm thấy hình như mình đã nói không ít, lại giống như chưa từng nói gì: “Xin lỗi, tôi nhận điện thoại.” Cô cười xin lỗi Trình Mặc, vội vàng mượn cớ.

“Ba. . . Một chút nữa ông ngoại sẽ đến sao? Còn nửa giờ nữa là đến nhà! Vâng vâng, con còn ở bên ngoài. . . Chuyện đã xong rồi. . . Không cần đón con, con có thể tự về. Nhớ dặn mẹ pha trà Thiết Quan Âm ông ngoại thích nhất cho ông. . . vâng. . . vâng. . . bái bai.”

Cúp điện thoại, cô nở một nụ cười tươi tắn nhất.

“Trong nhà có chuyện sao?” Anh hỏi, giọng nói vẫn trầm thấp dễ nghe như trước.

“Vâng, ông ngoại tôi đến, ba tôi muốn tôi trở về một chuyến.” Cô vội vàng giải thích, sợ muộn.

“Sốt ruột sao, muốn tôi đưa em đi không?” Đóng kín hộp gỗ, Trình Mặc bày ra bộ dạng chờ đợi phân phó bất cứ lúc nào.

Lục Tác Viễn cười phất tóc, xua tay từ chối: “Không cần, luôn làm phiền anh, tôi sẽ áy náy. Hơn nữa thời gian còn sớm, tôi trở về kịp, không có sự quấy rầy của tôi, anh vừa vặn có thể đọc sách, hưởng thụ thời gian tốt đẹp.”

“Thật sự không cần?” Âm cuối nhàn nhạt, mang theo độ ấm được ánh mặt trời chiếu rọi, thẳng đến nội tâm.

Lục Tác Viễn nghe những lời này, chỉ cảm thấy nhịp tim vừa mới bình phục lại lên xuống bất quy tắc..... Bình tĩnh, phải bình tĩnh.